Mãi đến ngày thứ tám Vân Tụ thật sự không nhịn được nửa, cả gan can gián: "Nương nương, đã nhiều ngày rồi hoàng thượng không đến Phượng Nghi Điện của chúng ta, cũng không đến thăm An Ninh công chúa, nương nương không nhớ ngài ấy thì chắc chắn công chúa nhớ phụ hoàng còn mình, công chúa chỉ là còn nhỏ nên không biết nói thôi. Nương nương, coi như là vì công chúa, người chịu thua với hoàng thượng được không?"
"Đã bao nhiêu ngày rồi hoàng thượng không tới đây?"
"Đã tám ngày rồi."
"Đã tám ngày sao? Đúng vậy, cho dù có bị phong hàn thì cũng nên khỏi rồi. Thôi được, vậy lát nữa ngươi đi nói với thái giám của Tuyên Thất Điện một tiếng, bảo ta mời hoàng thượng tối nay đến Phượng Nghi Điện dùng bữa tối."
"Vâng, nô tỳ đi ngay đây."
Nghe mệnh lệnh của Triệu Thanh Uyển, Vân Tụ lập tức vui vẻ chạy ra ngoài.
Thấy nàng ấy như vậy, Triệu Thanh Uyển khẽ cười, nhưng ánh mắt lại trở nên rầu rĩ.
Hôm nay nàng chủ động chẳng qua chỉ là chức trách, không phải xuất phát từ tận con tim.
Nghĩ tới việc hôm nay hắn ở với người này, ngày mai hắn ở với người kia, ngày hôm sau phi tần đó sẽ tỏ ra thẹn thùng, lòng nàng lại khó chịu.
Vân Tụ chạy nhanh đến Tuyên Thất Điện truyền lời của Triệu Thanh Uyển với Tiểu Hạ Tử giữ cửa.
Tiểu Hạ Tử vội vào trong bẩm báo: "Hồi hoàng thượng, cung nữ Vân Tụ của hoàng hậu nương nương mới tới truyền lời cho nô tài, nói hoàng hậu nương nương mời ngài tối nay đến Phượng Nghi Điện dùng bữa tối."
Nghe Tiểu Hạ Tử bẩm báo, Tiêu Sát dừng tay đang phê duyệt tấu chương.
Hắn không khỏi cau mày.
"Trẫm biết rồi, ngươi lui ra đi."
"Vâng."
Tiểu Hạ Tử hơi ngẩng đầu nhìn Tiểu Mục Tử, sau đó khom người lui xuống.Hoàng thượng không tỏ rõ thái độ, hai người không đoán được hoàng thượng đang nghĩ gì, buổi tối có đi hay không.
"Sao rồi công công, hoàng thượng có nói buổi tối sẽ dùng bữa với hoàng hậu không?"
Vân Tụ vẫn còn chờ ở bên ngoài, vừa thấy Tiểu Hạ Tử đi ra nàng liền hỏi.
"Vân Tụ cô nương, hoàng thượng chỉ nói biết rồi, nô tài cũng không biết ngài ấy có muốn đi hay không. Dù gì cô nương cứ về trước đi, có lẽ hoàng thượng sẽ đi."
"À, thế thì được, vậy Vân Tụ về trước, đa tạ công công."
"Không cần khách sáo, Vân Tụ cô nương đi thong thả."
Khi nãy ngoài mặt Tiêu Sát thờ ơ với việc này nhưng hắn vẫn theo bản năng ngước nhìn về phía cửa đại điện, thấy chỉ có một mình Vân Tụ rời đi, hắn vừa thấy mất mát vừa tức giận, lập tức buông tấu chương xuống.
"Hừ, nhiều ngày như vậy chỉ tống cổ một nô tỳ tới truyền lời, chẳng lẽ trẫm không đáng để nàng ấy đích thân tới đây sao?"
"Hoàng thượng, gần đây hoàng hậu bận xử lý việc trong hậu cung, có lẽ không có thời gian."
"Nàng ấy bận? Nàng ấy bận thì có bận hơn trẫm không! Rõ ràng trẫm thấy nàng ấy không có thành ý! Tối nay trẫm ăn ở Tuyên Thất Điện, không đi đâu cả!"
"Vâng." Tiểu Mục Tử cúi đầu đáp, trong lòng thì chỉ biết thở dài.
Không phải hoàng hậu đã chủ động hạ mình với hoàng thượng rồi sao?
Vậy mà hoàng thượng còn giận hoàng hậu!
Mấy hôm nay gã lặng lẽ ở cạnh nhìn hoàng thượng miễn cưỡng cười vui với những phi tần khác, thật sự sốt ruột thay họ, đồng thời cũng đau lòng vì chủ tử sống quá mệt mỏi.
Nhưng hoàng đế không vội, thái giám gấp cũng vô dụng!
Đến giờ ăn tối, Triệu Thanh Uyển ở Phượng Nghi Điện đợi gần một canh giờ vẫn không thấy Tiêu Sát, biết hắn sẽ không tới. Nàng cười khổ, quyết định không đợi nữa, bảo Vân Tụ đi hâm đồ ăn, một mình chút ít.
Một mình Tiêu Sát ăn tối ở Tuyên Thất Điện cũng ăn không ngon miệng, hắn chỉ ăn một chút rồi lại vùi đầu phê duyệt tấu chương.
Biết tâm trạng chủ tử không tốt là vì giận dỗi với hoàng hậu, Tiểu Mục Tử cảm thấy bản thân phải nghĩ cách giúp họ, nếu cứ tiếp tục như vậy, gã là người ở cạnh cũng thấy khó chịu.
Tiểu Mục Tử tìm cớ: "Hoàng thượng, nô tài mót quá, nô tài ra ngoài một chút rồi về ngay."
"Ừ." Tiêu Sát thuận miệng nói.
Tiểu Mục Tử nhìn chủ tử rồi lập tức chạy ra ngoài, kéo Tiểu Hạ Tử sang một bên.
"Tiểu Hạ Tử, tối nay hoàng thượng không đến Phượng Nghi Điện là vì hoàng thượng không thấy đích thân hoàng hậu tới mời, cảm thấy hoàng hậu không có thành ý. Bây giờ ngươi lặng lẽ đến Phượng Nghi Điện nói như vậy với Tiểu Toàn Tử hoặc Vân Tụ cô nương, hai người họ sẽ tự biết truyền lời cho hoàng hậu nương nương nghe."
"Thì ra là vậy!"
"Đừng có đứng đó nữa, nhanh đi đi! Làm tốt chuyện này, tâm trạng hoàng thượng tốt, chúng ta cũng dễ thở, có hiểu không?"
"Đồ đệ hiểu rồi, đồ đệ đi ngay!"
Tiểu Hạ Tử lập tức chạy đến Phượng Nghi Điện truyền đạt ý của Tiểu Mục Tử cho Tiểu Toàn Tử đang tuần tra đêm.
Tiểu Toàn Tử nghe xong mừng ra mặt, vội vàng vào trong bẩm báo Triệu Thanh Uyển.
"Khởi bẩm nương nương, khi nãy Mục công công bên cạnh hoàng thượng phái người tới truyền lời, nói tối nay hoàng thượng không đến Phượng Nghi Điện của chúng ta là vì... Vì nương nương không đích thân đi mời ngài ấy, vậy nên hoàng thượng mới giận dỗi nương nương."
"Sao cơ?" Nghe Tiểu Toàn Tử nói, Triệu Thanh Uyển bật cười.
Mời hắn tới ăn tối chỉ là việc nhỏ có thể nhờ người khác truyền đạt nhưng hắn lại muốn nàng chạy đến Tuyên Thất Điện nói thẳng với hắn sao?
Đúng là nam nhân chỉ biết ra vẻ!
Thôi, hắn đã như vậy mấy ngày, nàng không muốn tiếp tục căng thẳng nữa.
Đế hậu chiến tranh lạnh với nhau với nàng và An Ninh đều không phải chuyện tốt.
Triệu Thanh Uyển nói với Tiểu Toàn Tử: "Giờ Hợi ngươi cùng ta đến Tuyên Thất Điện, chúng ta đi mang tổ yến cho hoàng thượng."
Còn hai khắc mới đến giờ hợi, đích thân Triệu Thanh Uyển xuống bếp hầm tổ yến, đồng thời chuẩn bị thêm hai đĩa điểm tâm, sau đó cho vào hộp đồ ăn, bảo Tiểu Toàn Tử xách theo, cùng mình đến Tuyên Thất Điện.
"Công công, hoàng thượng ở bên trong đúng không? Ta tới đưa tổ yến cho hoàng thượng, làm phiền công công vào báo một tiếng."
"Hồi nương nương, từ lâu hoàng thượng đã căn dặn sau này chỉ cần nương nương tới Tuyên Thất Điện thì không cần thông báo, nương nương cứ trực tiếp vào trong. Hơn nữa hoàng thượng còn nói sau này khi nương nương đưa đồ tới, chúng tiểu nhân đều không thể nhận thay, nương nương phải đích thân mang vào."
"Hoàng thượng căn dặn các ngươi như thế?"
Nghe thái giám canh giữ bên ngoài Tuyên Thất Điện nói, Triệu Thanh Uyển khá bất ngờ.
"Đúng vậy nương nương, từng câu từng chữ nô tài nói đều là thật. Nương nương mang tổ yến vào trong đi."
"Vậy được, đa tạ công công. Tiểu Toàn Tử, ngươi chờ bên ngoài đi."
"Vâng."
Triệu Thanh Uyển nhận lấy hộp đồ ăn trong tay Tiểu Toàn Tử, nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
Nghe có tiếng động, Tiểu Mục Tử lén ngẩng đầu nhìn, vừa thấy hoàng hậu tới liền vội bẩm báo với Tiêu Sát đang phê duyệt tấu chương: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương tới."