Gần đến giờ Tý, Tiêu Sát mới phê xong một cuốn tấu chương.
Hắn quay đầu nhìn Triệu Thanh Uyển, nhẹ giọng: "Thức cùng trẫm trễ như vậy, hoàng hậu mệt rồi đúng không?"
"Có một chút. Hoàng thượng, hay là ngài đừng lao lực nữa, sức khỏe quan trọng."
"Được, trẫm nghe nàng, không phê nữa. Đi thôi, chúng ta về Phượng Nghi Điện."
"Vâng." Triệu Thanh Uyển thẹn thùng đáp.
Nàng đang định đứng dậy thì bỗng bị Tiêu Sát ôm lấy eo: "Hoàng hậu, cảm ơn nàng đêm nay đã ở đây với trẫm, trẫm rất vui."
"Hoàng thượng khách sáo rồi, lần sau nếu ngài còn muốn thần thiếp ở đây, thần thiếp cũng tình nguyện"
"Thật không? Nhưng trẫm lại không nỡ để nàng thường xuyên thức đêm với trẫm, tối nay đã là ngoại lệ rồi.."
Dứt lời, Tiêu Sát nhẹ nhàng hôn Triệu Thanh Uyển.
Triệu Thanh Uyển đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu.
Tiêu Sát thấy vậy càng rung động, lập tức bế nàng lên: "Trẫm bế nàng về Phượng Nghi Điện."
"Hoàng thượng, để cung nhân thấy thì không tốt đâu."
"Cung nhân nào dám nói không tốt, trẫm phạt tiền tiêu ba tháng của kẻ đó, trẫm xem ai dám ý kiến không?"
Nói hết câu, Tiêu Sát bế nàng ra khỏi Tuyên Thất Điện, đi xuyên qua Ngự Hoa Viên về đến Phượng Nghi Điện.
Cung nhân gác đêm của Phượng Nghi Điện thấy chủ tử được hoàng thượng bế về đều rất hân hoan.
Hai tay Triệu Thanh Uyển ôm lấy cổ Tiêu Sát. Nàng vùi đầu vào lòng hắn, không dám nhìn ánh mắt nhìn trộm của các cung nhân.
Vào đến tẩm điện, Tiêu Sát nhẹ nhàng thả Triệu Thanh Uyển xuống.Triệu Thanh Uyển thẹn thùng cúi đầu: "Bế thần thiếp về xa như vậy, hoàng thượng vất vả rồi."
"Không vất vả, trẫm rất vui. Không còn sớm nữa, hoàng hậu giúp trẫm cởi áo đi."
"Vâng." Triệu Thanh Uyển đáp rồi bắt đầu cởi thắt lưng cho Tiêu Sát.
Cả quá trình Tiêu Sát đều tươi cười nhìn nàng, đợi nàng cởi áo cho mình xong, nhu tình nói: "Tối nay cũng để trẫm giúp hoàng hậu cởi áo nhé."
"Hoàng thượng, ngài là thiên tử, sao có thể để ngài làm vậy?"
"Trẫm là thiên tử, cũng là phu quân của nàng, phu quân cởi áo cho thê tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có gì mà không được?"
Không cho Triệu Thanh Uyển cơ hội từ chối, Tiêu Sát đã bắt đầu cởi thắt lưng giúp nàng.
Mỗi một hành động của hắn đều rất nhẹ nhàng, rất chậm rãi giống như đang trân quý một tác phẩm nghệ thuật.
Triệu Thanh Uyển ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, mặt đỏ như anh đào.
Khi chỉ còn áo ngủ, Tiêu Sát còn muốn cởi tiếp, Triệu Thanh Uyển vội đưa tya ngăn cản: "Hoàng thượng, ngài giúp thần thiếp đến đây được rồi."
"Không, vẫn còn một lớp chưa cởi."
Ánh mắt Tiêu Sát trở nên ái muội, dịu dàng kéo tay Triệu Thanh Uyển đang che trước ngực xuống, đặt mu bàn tay trắng nõn của mình đến bên môi hôn một cái, sau đó tiếp tục giúp nàng cởi áo ngủ.
Chỉ còn một cái yếm đáng yêu.
Bị hắn cởi gần hết đồ trên người, Triệu Thanh Uyển không hề lạnh, ngược lại còn bắt đầu thấy khô nóng, điều này khiến nàng càng thẹn thùng.
Tiêu Sát lại nói: "Trẫm vẫn còn một lớp áo hoàng hậu chưa giúp trẫm cởi ra, làm phiền hoàng hậu tiếp tục giúp trẫm."
"Hoàng thượng..."
Triệu Thanh Uyển muốn nói nàng chưa từng giúp nàng nhân cởi y phục đến vai trần.
Nhưng nàng sao có thể mặt dày nói ra chứ?
Tiêu Sát biết nàng xấu hổ, hắn kéo hai tay nàng đặt lên lồng ngực của mình, dịu dàng thúc giục: "Hoàng hậu, trẫm đang đợi nàng đấy."
"Vậy... Vậy được rồi, thần thiếp cởi giúp ngài."
Trái tim Triệu Thanh Uyển đập thình thịch liên hồi, vụng về giúp Tiêu Sát cởi áo ngủ rồi muốn lập tức quay đầu đi, không muốn nhìn cơ bắp của hắn.
Nhưng Tiêu Sát lại cố chấp giữ chặt tay nàng, đặt lòng bàn tay của nàng áp lên lồng ngực của hắn, không cho nàng rời đi.
Hắn hỏi: "Hoàng hậu, giờ phút này nàng có thể cảm nhận được trái tim của trẫm dành cho nàng rồi chứ?"
"Vâng." Triệu Thanh Uyển im lặng một lúc, cuối cùng vẫn đỏ mặt gật đầu.
Nghe được đáp án khẳng định của nàng, Tiêu Sát kích động bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường phượng, vừa dịu dàng hôn vừa kéo nút thắt yếm sau lưng nàng.
Khoảnh khắc sợi dây lỏng ra, Triệu Thanh Uyển cũng thấy nhộn nhạo, theo bản năng nhắm hai mắt lại rên rỉ.
Thấy giai nhân cũng tình, Tiêu Sát hôn càng hăng say.
Lúc này quyến luyến trên giường phượng, cả hai tạm thời quên hết tất cả u oán, chỉ còn lại mỗi tình yêu.
Ta và nàng.
Qua nửa đêm, hai người mới ôm nhau ngủ.
Giờ Dần, nghe tiếng Tiêu Sát tỉnh, Triệu Thanh Uyển cũng thức giấc.
"Hoàng thượng dậy sớm vậy hả?"
"Ừ, lát nữa trẫm phải thượng triều. Nàng ngủ thêm một lát đi, bảo họ đợi chút cũng không sao."
"Hoàng thượng cần cù vất vả như vậy, thần thiếp sao có thể chậm trễ? Để thần thiếp giúp hoàng thượng thay áo."
"Xem ra trẫm liên lụy nàng rồi. Thế lát nữa bọn họ thỉnh an xong nàng phải về ngủ một giấc, có nghe không hả?"
"Vâng, thần thiếp biết rồi, hoàng thượng không cần lo lắng cho thần thiếp."
Triệu Thanh Uyển cũng xuống giường giúp hắn mặc áo búi tóc, hầu hạ hắn rửa mặt.
Xong xuôi, nàng đang định hành lễ tiễn hắn thì đột nhiên bị hắn ôm vào lòng: "Hoàng hậu, trẫm thật sự hy vọng ngày như vậy có thể nhiều một chút."
Triệu Thanh Uyển để hắn ôm một lúc mới dịu dàng nhắc nhở: "Hoàng thượng nên thượng triều rồi, thần thiếp chờ ngài hạ triều cùng ăn sáng."
"Được, vậy nàng chờ trẫm."
"Hoàng thượng đi thong thả, cung tiễn hoàng thượng."
Thấy đế hậu ân ái trở lại, tâm trạng buồn bực mấy hôm nay của Vân Tụ lập tức tan biết, nàng cười hì hì: "Nương nương, nô tỳ muốn rút lại lời nói của mình?"
"Ngươi muốn rút lại câu nào?"
"Thì là câu nô tỳ nói thần thiếp bạc tình đấy. Hì hì, bây giờ nô tỳ cảm thấy mình vu oan cho hoàng thượng rồi. Tình cảm hoàng thượng dành cho nương nương vẫn sắc son như thế, không hề bạc tình."
"Tốt xấu gì ngươi cũng nói được, ta thấy sau này ngươi ngậm miệng cho chặt đi, tốt nhất là đừng nói chuyện luôn nữa."
Triệu Thanh Uyển giả vờ không vui răn dạy Vân Tụ, nhưng trong lòng lại như hoa nở.
Vân Tụ sợ hãi theo bản năng che miệng.
Có điều nàng biết chủ tử thật sự không có ý như vậy.
Lần này chủ tử và hoàng thượng có thể làm hòa một phần cũng nhờ công nàng can gián đấy!