Nghe Lan phi đưa ra nghi ngờ, Tiêu Sát nhíu mày kiếm, sau đó hỏi: "Thế Lan phi có giải thích gì về việc này?"
"Hoàng thượng, một nữ nhân cho thần thiếp thì có giải thích gì việc này, thần thiếp chỉ cảm thấy việc này không bình thường mà thôi. Ngài xem, trên đời này làm gì có kẻ ngốc đến nỗi mạo hiểm bị chém đầu đêm khuya lén vào hãnh cung nhưng không làm gì cả đã trốn đi. Mục đích của tên đó là gì? Chẳng lẽ phong cảnh đêm khuya ở lãnh cung đẹp hơn những nơi khác trong hoàng cung của chúng ta sao?"
"Lan phi hỏi rất hay, đúng vậy, mục đích của tên đó là gì chứ?" Tiêu Sát lẩm bẩm trầm tư, chuyển ánh mắt sang Tiểu Mục Tử đang cúi đầu đứng cạnh, "Tiểu Mục Tử, ngươi nói xem."
"Hoàng Thượng, nô tài ngu dốt, nô tài cũng không biết."
"Hừ, đúng là ngu dốt. Vậy Hồ Đức Hải, ngươi nói đi."
"Hồi hoàng thượng, nô tài cũng ngu dốt, nô tài cũng không biết."
"Hồ Đức Hải, cẩu nô tài nhà người, thường này ở trước mặt bổn cung không phải ngươi dẻo miệng như hoàng anh sao? Hoàng thượng hỏi ngươi ngươi lại dám giả ngốc, có phải lại muốn đến Nội Vụ Phủ chịu phạt không hả?"
"Hoàng thượng, nương nương, nô tài không dám. Nếu hoàng thượng và nương nương đã muốn nghe lời giải thích vụng về của nô tài, vậy nô tài to gan nói."
"Còn không mau nói, ở trước mặt hoàng thượng và bổn cung mà úp úp mở mở cái gì?"
"Vâng, nương nương, vậy nô tài nói."
Hồ Đức Hải và Lan phi kẻ xướng người họa.
"Hoàng thượng, nương nương, theo suy nghĩ của nô tài, tên thích khách kia đêm khuya đến lãnh cung lại không làm gì cả, chứng minh mục đích của hắn không phải hại người, mà rất có khả năng là muốn cứu người hoặc là..."
"Hoặc là cái gì?""Hoặc là đến lãnh cung thăm người, người đó chắc chắn có quan hệ thân thiết với thích khách, đáng để thích khách mạo hiểm đến lãnh cung thăm dò."
Hồ Đức Hải cẩn thận trình bày, lặng lẽ quan sát Tiêu Sát thì thấy sắc mặt hắn tối sầm, đương nhiên là vì nghe lọt tai suy đoán của gã.
Lan phi thấy thế vội thêm củi lửa: "Hoàng thượng, thần thiếp thấy suy đoán của tên nô tài này cũng có lý. Nhưng không biết người thích khách kia muốn thăm rốt cuộc là ai, có quan hệ gì mà hắn dám mạo hiểm như vậy chứ? Thần thiếp bỗng nhiên thấy thật hâm mộ."
"Nếu Lan phi đã hâm mộ như vậy, trẫm lập tức hạ chỉ cho Lan phi dọn vào lãnh cung." Ánh mắt Tiêu Sát trở nên sắc bén.
"Dạ?" Lan phi sợ hãi, không dám trêu đùa nữa, thấp thỏm làm nũng: "Hoàng thượng, ngài đang đùa với thần thiếp đúng không? Thần thiếp chỉ thuận miệng nói thế thôi, thần thiếp không muốn chuyển đến lãnh cung xa xôi kia đâu. Nếu thần thiếp dọn vào lãnh cung thì sao còn cơ hội xuống bếp nấu ăn cho hoàng thượng, dùng bữa với hoàng thượng chứ? Hoàng thượng, ngài không thể nhẫn tâm đối xử với thần thiếp như vậy, xưa nay thần thiếp luôn toàn tâm toàn ý với ngài, thiên địa nhật nguyệt chứng giám!"
Vội vã biểu đạt tâm ý xong, Lập phi giơ một tay lên thề thốt.
"Được rồi, trẫm cũng đùa thôi. Trẫm ăn no rồi, phải về Tuyên Thất Điện xử lý chính vụ, Lan phi ăn tiếp đi."
"Hoàng thượng đi nhanh vậy sao? Hoàng thượng... Thần thiếp cung tiễn hoàng thượng."
Thấy Tiêu Sát bỏ đi, Lan phi vội hành lễ.
Đợi Tiêu Sát ra ngoài, Hồ Đức Hải đến gần Lan phi: "Nương nương, nô tài thấy hình như hoàng thượng mới tức giận."
"Hừ, có giận thì cũng không phải giận bổn cung, mà là giận nữ nhân trong lãnh cung và tên thích khách kia. Hồ Đức Hải, chiêu tru tâm này của ngươi đúng là không tệ, vòng tay này thưởng cho ngươi, cầm đi."
Dứt lời, Lan phi hào phóng tháo vòng ngọc trên tay xuống thưởng cho Hồ Đức Hải.
Tuy bình thường động một chút là nàng ta khiển trách, hoàn toàn không cho hạ nhân tôn nghiêm, nhưng nàng ta cũng hiểu đạo lý chim chết vì mồi, người chết vì tiền, thế nên cũng hay hào phóng ban thưởng.
"Tạ nương nương."
"Đêm qua thích khách náo loạn lãnh cung, những ngày tới thị vệ sẽ trông coi lãnh cung rất nghiêm, ngươi dặn dò kẻ đó cẩn thận hành động, đừng để bị thị vệ bắt."
"Nương nương yên tâm, nô tài đã bảo hắn án binh bất động hai ngày trước rồi mới tiếp tục hành động."
"Tốt! Bây giờ cứ lan truyền tin đồn hoàng hậu hồng hạnh xuất tường đi!" Lan phi híp mắt.
"Vâng, nô tài đi làm ngay."
"Khoan đã!"
"Nương nương còn gì dặn dò?"
"Tiện nhân Lâm chiêu nghi dám dùng trù nghệ mê hoặc hoàng thượng, ngươi đến Thường Ninh Điện nói với nàng ta một tiếng, cứ nói bổn cung mời nàng ta đêm nay đến Y Lan Điện cùng dùng bữa."
"Vâng."
Hôm nay dù không thể khiến hoàng thượng ở Y Lan Điện lâu hơn nhưng lại thành công khơi dậy lòng nghi kỵ của hoàng thượng với hoàng hậu.
Kiếp này hoàng hậu đừng hòng bước ra khỏi lãnh cung.
Nghĩ đến đây, Lan phi vui trở lại, giờ chỉ còn chờ đến buổi tối xử lý tiện nhân Lâm chiêu nghi kia.
Hồ Đức Hải rời khỏi Y Lan Điện đến Thường Ninh Điện truyền lời.
Nhìn ánh mắt của gã, Lâm chiêu nghi đoán mục đích của Lan phi không đơn giản, nhưng vẫn tươi cười đồng ý, nói sẽ đến đúng giờ.
Đợi Hồ Đức Hải đi, cung nữ Tố Yên hỏi: "Chủ tử, có cần nô tỳ chuẩn bị gì không?"
"Lan phi mời bổn cung, bổn cung cần gì phải chuẩn bị? Cứ đi là được."
"Nhưng xưa nay Lan phi luôn khinh thường các phi tần trong hậu cung, hôm nay lại mặt trời mọc từ đằng Tây, nô tỳ lo..."
"Ngươi lo lắng không sai, bữa tiệc của nữ nhân kia đương nhiên là Hồng Môn Yến. Có điều đường đường là nữ nhi của ngự sử đại phu, bổn cung cũng không phải người ăn chay. Yên tâm đi, bổn cung biết phải làm gì."
"Thế thì nô tỳ yên tâm rồi."
Tố Yên là nha hoàn hồi môn của Lâm chiêu nghi, từ nhỏ đã đi theo nàng, vô cùng trung thành.
Từ lúc vào cung, hai người lựa chọn tự sinh tồn, mặc kệ những kẻ ngươi lừa ta gạt, hoàn toàn không tranh giành tình cảm, phân chia cao thấp với ai.
Thỉnh thoảng hoàng thượng đến Thường Ninh Điện ngồi một lát, nàng đều tươi cười tiếp đón. Hắn không tới, nàng cũng không oán giận, không hề dùng bất kỳ thủ đoạn giơ bẩn nào quyến rũ hắn.
Dù vậy, nàng vẫn bị Lan phi chú ý, điều này khiến Lâm chiêu nghi khá bất ngờ.
Nhưng như thế chứng minh có lẽ trong lòng hoàng thượng nàng vẫn có chút vị trí nhỏ bé nào đấy.
Nếu không hoàng hậu mới bị biếm vào lãnh cung hai ngày, sao Lan phi đã vội vã tìm nàng tính sổ?