Sau khi Tiêu Sát ngồi xuống trước bàn ăn, Triệu Thanh Uyển vẫn như trước đây ngồi bên trái hắn.
Lan phi như sợ Lương phi tranh giành với mình, lập tức ngồi vào vị trí bên phải Tiêu Sát, sau khi ngồi xuống còn cố tình kéo ghế lại gần.
Tiêu Sát phản cảm xong cau mày.
Đợi mọi người vào chỗ, hắn thân thiết gắp đồ ăn cho Triệu Thanh Uyển, dặn dò: "Hôm nay hoàng hậu vất vả rồi, ăn nhiều một chút."
"Tạ hoàng thượng, tự thần thiếp gắp là được."
"Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp cũng vất vả, cũng muốn được hoàng thượng gắp đồ ăn cho thần thiếp."
Lan phi cứ tưởng Tiêu Sát gắp đồ ăn cho hoàng hậu xong sẽ gắp cho mình, nhưng đợi một lát lại phát hiện Tiêu Sát hoàn toàn không có ý định này, nàng ta lập tức làm nũng.
Ai ngờ Tiêu Sát mặt không cảm xúc ra lệnh cho Vân Tụ: "Vân Tụ, gắp đồ ăn cho Lan phi."
"Vâng."
"Hoàng thượng... Không cần đến nàng ta, tự thần thiếp gắp." Lan phi tức giận bĩu môi, không chấp nhận việc Vân Tụ gắp đồ ăn cho mình.
Triệu Thanh Uyển và Lương phi đều cúi đầu, lòng thì nghẹn cười.
Có điều là hoàng hậu, hơn nữa hôm nay Lan phi và Lương phi tới để làm việc cho mình, Triệu Thanh Uyển vẫn lên tiếng giải vây giúp Lan phi: "Lan phi muội muội và Lương phi muội muội hôm nay đều vất vả rồi, đừng khách sáo, ăn nhiều vào."
"Tạ hoàng hậu nương nương, hoàng thượng và hoàng hậu cũng ăn nhiều một chút." Lương phi mỉm cười cảm tạ.
Lan phi thì vùi đầu vào ăn cơm, không có tâm trạng trả lời.Bầu không khí trên bàn ăn vì việc Tiêu Sát không muốn gắp đồ ăn cho Lan phi mà trở nên áp lực.
Mọi người còn chưa ăn no đã tự động giải tán.
Sau khi Lan phi và Lương phi rời khỏi Phượng Nghi Điện, Triệu Thanh Uyển do dự vài giây vẫn quyết định mở lời nói với Tiêu Sát: "Hoàng thượng, khi nãy ở trước mặt mọi người ngài không cho Lan phi mặt mũi, khiến nàng ấy rất xấu hổ."
"Trẫm làm vậy là muốn nói cho nàng ta biết sau này ở trước mặt nàng phải nhớ thân phận của mình, ngôn từ hành động không được ngông cuồng."
"Hoàng thượng bảo vệ thần thiếp thần thiếp hiểu, cũng rất cảm kích hoàng thượng. Nhưng sau này ngày ngày thần thiếp đều phải gặp nàng ta, làm việc cùng nhau, nếu hoàng thượng ở trước mặt mọi người quá bảo vệ thần thiếp, khiến bọn họ xấu mặt, thần thiếp bị kẹp bên trong sẽ không tốt, mong hoàng thượng thông cảm cho tình cảnh của thần thiếp. Sau này nếu có thể thì hãy cố gắng cho họ mặt mũi. Việc này với hoàng thượng cũng không tổn thất gì đúng không?"
Tiêu Sát là hoàng đế, có một số việc có thể tùy hứng.
Nhưng Triệu Thanh Uyển biết nàng tuy là hoàng hậu lại không có nhiều thời điểm tùy hứng như hắn.
Đối với những việc có hại cho bản thân mình, nàng bắt buộc phải dùng lý trí dở bở kịp thời.
Thấy Triệu Thanh Uyển chủ động nói với mình những chuyện này, Tiêu Sát rất vui, thân mật vỗ về hai vai nàng: "Hoàng hậu, trước giờ trẫm chưa từng nghĩ nàng phải chịu đựng nhiều như thế, nhưng cuối cùng nàng vẫn để nàng phải chịu đựng, trẫm có lỗi với nàng. Những việc nàng nói trẫm đều hiểu. Nàng yên tâm, nếu nàng đã nói rõ với trẫm như vậy, sau này trẫm nhất định sẽ cố gắng không khiến nàng bị khó xử."
"Thật sao? Tạ hoàng thượng. Khi nãy thần thiếp còn lo ngài nghe thần thiếp nói thế sẽ tức giận."
"Đồ ngốc, nàng chủ động chia sẻ với trẫm, trẫm rất vui, sao có thể giận được? Thật ra vừa rồi trẫm lo Lan phi làm nũng trẫm như vậy nàng sẽ giận trẫm."
"Thần thiếp không có."
"Vậy sao? Sao trẫm lại nhớ hôm nay thời điểm Lan phi làm nũng với trẫm, hoàng hậu có vẻ không vui, đó không phải giận thì là gì?"
"Hoàng thượng biết rõ còn hỏi." Triệu Thanh Uyển xấu hổ cúi đầu.
"Theo trẫm thì hoàng hậu đang ghen. Không biết sự lý giải của trẫm có đúng không?"
"Ngài nói đúng thì đúng vậy..."
"Thật không hoàng hậu? Cuối cùng nàng cũng chịu thừa nhận nàng ghen vì trẫm? Trẫm không phải đang nằm mơ đấy chứ?" Nghe câu trả lời khẳng định của Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát mừng đến nỗi hỏi liên tục.
"Đang là ban ngày ban mặt, ánh mặt trời bên ngoài đẹp như vậy, sao hoàng thượng có thể nằm mơ chứ?"
Hôm nay Tiêu Sát tình nguyện lùi một bước vì nàng, Triệu Thanh Uyển cũng tình nguyện thành toàn cho hắn, uyển chuyển cho hắn đáp án mà hắn muốn.
Nàng bỗng dưng phát hiện đây đã không còn là vấn đề khó trả lời.
Không lẽ khi nãy nàng thật sự ghen sao?
"Đúng vậy, đang ban ngày ban mặt, sao trẫm có thể nằm mơ chứ? Chính hoàng hậu đã thừa nhận rằng nàng ghen vì trẫm. Hoàng hậu của trẫm cuối cùng cũng ghen vì trẫm. Hoàng hậu, hôm nay trẫm thật sự rất vui!"
"Hoàng thượng, thần thiếp ghen vì ngài làm ngài vui đến thế sao?"
"Nàng nói xem?" Tiêu Sát cưng chiều bóp nhẹ chóp mũi Triệu Thanh Uyển, "Nàng có biết trẫm chờ đáp án này, chờ ngày hôm nay bao lâu, vất vả thế nào không? Hoàng hậu, trẫm thật sự hận không thể mổ tim mình ra cho nàng xe, để nàng biết trẫm quan tâm nàng, yêu nàng bao nhiêu! Nàng... Yêu trẫm không?"
"Hoàng thượng, hôm nay ngài hỏi nhiều rồi."
"Được được, trẫm không hỏi, trẫm không hỏi nữa. Là trẫm tham lam, hôm nay trẫm đã nghe được một đáp án mình muốn nghe, đủ rồi."
Sợ Triệu Thanh Uyển sẽ vì vấn đề cuối cùng mà lật đổ đáp án của câu hỏi trước, Tiêu Sát sợ hãi dừng ngay vấn đề này, sau đó ôm nàng vào lòng thật lâu mới buông ra.
"Được rồi, tối qua hoàng hậu ở bên trẫm trễ như vậy, sáng nay còn bận rộn, bây giờ nàng vào trong ngủ một lát đi. Trẫm không quấy rầy nàng nữa, trẫm về Tuyên Thất Điện, tranh thủ đêm nay có thể về sớm với nàng."
"Vâng, vậy thần thiếp vào trong ngủ một lát, hoàng thượng đi thong thả."
Nhìn theo Tiêu Sát rời khỏi Phượng Nghi Điện, Triệu Thanh Uyển mới vào tẩm điện nghỉ ngơi.
Nhưng nằm trên giường nhớ lại những lời Tiêu Sát vừa nói và cả câu hỏi cuối cùng, đầu óc nàng rất rối bời, không hề có cảm giác buồn ngủ.
Nằm một lúc, nàng lại xuống giường, sau đó ngồi trước bàn sững sờ một lúc lâu mới lấy giấy bút ra, định viết thư về cho cha mẹ.
Từ lúc vào lãnh cung đến giờ đã một năm, nàng và gia đình cũng bị gián đoạn liên lạc một năm.
Bản thân sinh nữ nhi, chuyện lớn như vậy không tự tay viết thư báo cho cha mẹ, ngẫm lại nàng đúng là bất hiếu.
Theo thường lệ, viết xong, nàng đưa cho Vân Tụ giao cho người đưa thư trong cung.
Có điều Triệu Thanh Uyển và Vân Tụ không hề hay biết từ khi Triệu Thanh Uyển vào cung, tất cả thư nhà nàng viết trước khi đưa ra ngoài cung đều phải giao đến tay Tiểu Mục Tử trước.
Tiểu Mục Tử sẽ đem trình cho Tiêu Sát, sau khi hắn xem mới quyết định có gửi thư đi không.
Lần này cũng không ngoại lệ.
+
Sau giờ Ngọ, Vân Tụ vừa giao thư nhà của Triệu Thanh Uyển cho người đưa thư trong cung, nó liền được đưa đến Tuyên Thất Điện.