"Lan phi nói không sai, mọi việc luôn có mở đầu. Sự việc của Tuệ quý nhân là mở đầu trong các phi tần, vậy nên cần thận trọng nghiêm túc xử lý, sao Lan phi có thể một mình tự quyết định? Cùng Lan phi hỗ trợ bổn cung quản lý lục cung còn có Lương phi, bên trên còn có bổn cung, còn có hoàng thượng. Chẳng lẽ ý kiến của bổn cung và hai người họ Lan phi không nên hỏi thăm sao? Hay là Lan phi cảm thấy mọi việc trong hậu cung một mình Lan phi quyết định là được rồi?"
Thấy Lan phi nhất quyết muốn trừng trị Tuệ quý nhân, Triệu Thanh Uyển cũng không khách sáo, nàng lấy thân phận hoàng hậu và hoàng đế Tiêu Sát ra áp chế nàng ta.
Lan phi nghe vậy, khí thế liền giảm bớt.
Tuy ỷ vào gia thế nên thường hay kiêu ngạo, nhưng nàng ta không dám nhận mình có quyền tự ý xử lý mọi việc trong hậu cung.
Tính cách Tiêu Sát thế nào nàng ta cũng hiểu chút ít.
Lỡ như lại khiến hắn tức giận, phạt nàng ta cấm túc hay vắng vẻ nàng ta mấy tháng, nàng ta thật sự không chịu nổi.
Thấy Lan phi cúi đầu như đã thỏa hiệp, Triệu Thanh Uyển cũng không tiếp tục làm khó: "Lan phi giúp bổn cung quản lý hậu cung tận tâm tận lực như thế, bổn cung rất vui mừng, tin rằng hoàng thượng cũng rất vui mừng. Có điều tra tấn phi tần là việc lớn, đừng nói là Lan phi, ngay cả hoàng hậu như bổn cung cũng không dám tự ý quyết định. Chuyện của Tuệ quý nhân hôm nay tạm thời bỏ qua. Đợi bổn cung điều tra rõ sự thật, bẩm báo hoàng thượng xong, đến lúc đó nên phạt Tuệ quý nhân thế nào, bổn cung và hoàng thượng sẽ cho hậu cung biết. Tạm thời Lan phi đừng nóng, kiên nhẫn chờ thêm một hai ngày đi. Ánh Tuyết, Trầm Hương, còn không mau đỡ chủ tử của các ngươi vào trong? Liên Liên, ngươi đi xem vết thương trên người Tuệ quý nhân đi. Những người còn lại giải tán."
"Vâng."
Rõ ràng ở trước mặt nhiều hạ nhân khiến Tuệ quý nhân chật vật như vậy, Triệu Thanh Uyển quyết đoán dùng thân phận hoàng hậu chấm dứt việc này, giải tán mọi người.
Lan phi tuy không cam lòng nhưng cũng chỉ đành thôi.
Nàng ta trừng mắt một cái rồi xoay người rời khỏi Uyên Loan Điện.Triệu Thanh Uyển không đi ngay mà cùng Hoắc Liên Liên vào sương phòng của Tuệ quý nhân, cùng xem thương tích trên mông nàng.
Từ lúc trở thành phi tần, Tuệ quý nhân cũng bắt đầu chăm sóc bản thân, lần này bị đánh mười đại bản, quần áo mặc bên ngoài thì mỏng, mông đã tróc da bong thịt, thảm không nỡ nhìn.
Triệu Thanh Uyển xem mà rùng mình, cảm thấy hình phạt đánh trong hoàng cung với nữ nhân thật sự quá tàn nhẫn, cũng cảm thấy tranh đấu giữa phi tần thật đáng sợ.
Đợi Hoắc Liên Liên kiểm tra cho Tuệ quý nhân xong, nàng quan tâm hỏi thăm: "Liên Liên, vết thương trên người Tuệ quý nhân có để lại sẹo không?"
"Nương nương yên tâm, có Liên Liên ở đây, vết thương sẽ không để lại sẹo."
"Thế thì tốt. Vậy mấy ngày tới mỗi ngày ngươi tới điều trị cho Tuệ quý nhân đi."
"Vâng, Liên Liên biết rồi."
Thấy Triệu Thanh Uyển nhân hậu như vậy, chẳng những bảo nữ y ngự dụng của nàng điều trị cho mình, còn quan tâm nàng có để lại sẹo hay không, Tuệ quý nhân nằm trên giường khóc lóc cảm tạ: "Thần thiếp tạ nương nương, nếu hôm nay không có nương nương, thần thiếp cũng không biết sẽ bị Lan phi đối xử thế nào nữa. Hu hu hu..."
"Được rồi Tuệ quý nhân, bổn cung biết muội hôm nay uất ức, mấy ngày tới muội cứ yên tâm dưỡng thương đi. Bán đồ mình thêu cũng không phải lỗi gì to tát, ngươi không cần tự thấy áp lực. Sau khi bổn cung và hoàng thượng thảo luận sẽ có xử lý thích đáng."
"Hu hu hu... Nương nương, thần thiếp cũng biết mình làm trái cung quy, nhưng thần thiếp hết cách rồi nên mới làm như vậy. Tháng trước ca ca của thần thiếp bị gãy chân, không thể làm việc. Cháu thì bệnh nặng, cha mẹ tuổi cũng đã lớn, sức khỏe tẩu tẩu thì xưa nay không tốt, tất cả bọn họ đều dựa dẫm vào thần thiếp, thần thiếp lại không dám cầm đồ những món đồ hoàng thượng ban thưởng nên mới thêu thùa chút ít rồi bán ra ngoài..."
"Bổn cung chỉ biết muội xuất thân cung nữ, không ngờ thì ra nhà muội khó khăn như vậy. Đúng là làm khó muội. Gia đình gặp khó khăn, thật ra muội có thể nói với hoàng thượng hoặc bổn cung, bổn cung và hoàng thượng chắc chắn sẽ không bỏ mặc."
Nghe Tuệ quý nhân khóc lóc kể lể, Triệu Thanh Uyển càng thương hại nàng ấy.
Nàng cho rằng trong các phi tần hậu cung gia thế của mình đã là bình thường nhất, không ngờ có người còn bình thường hơn nàng.
Gia đình nàng dù gì cũng buôn bán, có hai cửa hàng của riêng mình, tuy không thể nói là giàu có nhưng cũng là gia đình dư dả.
Từ nhỏ nàng đã được cha mẹ cho đến trường tư đọc sách, được dạy dỗ như thiên kim tiểu thư.
Nhưng khi vào cung, so sánh với những thiên kim tiểu thư nhà quan to, thiên kim tiểu thư của một hộ gia đình thương nhân ở huyện thành như nàng mới trở nên thua kém.
"Hu hu hu... Thần thiếp sợ mất mặt nên ngại mở lời với hoàng thượng và nương nương, không ngờ hôm nay lại càng mất mặt hơn, hu hu hu..."
"Mặt mũi đương nhiên phải bận tâm, nhưng so với người thân thì có đáng là gì? Thế này đi, lát nữa bổn cung sẽ nói với hoàng thượng một tiếng, sắp xếp một ngự y đến nhà muội xem bệnh cho ca ca và cháu của muội. Sau đó, Vân Tụ..."
"Nương nương có gì căn dặn?"
"Bây giờ ngươi lập tức về Phượng Nghi Điện lấy năm mươi lượng bạc từ tiền phòng thân của ta mang đến đây."
"Vâng, nô tỳ đi ngay."
Vân Tụ lập tức chạy về Phượng Nghi Điện lấy bạc.
"Nương nương, người bảo Vân Tụ lấy bạc tới đây làm gì? Thần thiếp sao có thể nhận bạc của nương nương chứ?"
"Không nhận bạc của bổn cung, trước mắt muội có cách nào khác sao? Đừng rồi, đừng từ chối. Số bạc đó bổn cung có giữ cũng vô dụng, có thể giúp đỡ muội cũng coi như là chuyện tốt."
"Hu hu hu... Tạ nương nương, đại ân đại đức nương nương dành cho thần thiếp và gia đình thần thiếp, thần thiếp không biết phải làm sao mới có thể báo đáp?"
"Bổn cung không cần muội báo đáp, chỉ cần muội mau khỏe lại là được. Được rồi, hôm nay tới đây thôi, bây giờ bổn cung phải đến Tuyên Thất Điện, ngày mai sẽ đến thăm muội."
"Vâng, tạ nương nương, thần thiếp cung tiễn nương nương."
Tuệ quý nhân cảm động đến rơi nước mắt nhìn theo Triệu Thanh Uyển, trong lòng thầm cảm thấy bản thân gặp được quý nhân, nhờ họa được phúc, tâm trạng cũng tốt lên.
Có điều vết thương trên mông thật sự khiến nàng thẹn thùng.
Trước đây thỉnh thoảng nàng còn ảo tưởng khi nào bản thân mới có thể được thị tẩm, nhưng bây giờ nàng không thể không dẹp bỏ suy nghĩ này hoàn toàn.
Chỉ mong bản thân mau khỏe lại, sau đó báo đáp ân tình của Triệu Thanh Uyển.