"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."
"Hoàng hậu tới à?"
Tiêu Sát đang nhíu mày xem tấu chương về việc quan địa phương tham nhũng, thấy Triệu Thanh Uyển tới, hắn lập tức buông tấu chương xuống, đứng dậy đi tới nắm tay nàng.
Thấy Tiêu Sát thân thiết như vậy, Triệu Thanh Uyển cũng thấy ấm lòng, lần này bọn họ đã ba ngày không gặp nhau rồi.
Xem ra hắn cũng giống nàng, ba ngày nay đều nhớ nhau.
"Thần thiếp mới từ Uyên Loan Điện tới là có việc muốn thương lượng với hoàng thượng."
"Hoàng hậu có việc gì muốn thương lượng với trẫm?"
"Hoàng thượng, Tuệ quý nhân nhờ người đem đồ thêu ra ngoài cung bán, bị Lan phi bắt gặp. Lan phi lấy cớ Tuệ quý nhân làm trái cung quy phạt nàng ấy hai mươi đại bản. Thần thiếp vừa mới đến Uyên Loan Điện ngăn cản, có điều Tuệ quý nhân vẫn bị đánh mười cái, thương tích có vẻ nghiêm trọng."
"Cái gì? Lan phi này, trẫm thấy nàng ta rõ ràng đang quan báo tư thù!"
"Hoàng thượng, việc thần thiếp muốn thương lượng với ngài không phải là việc của hai người họ. Thần thiếp đã trấn an họ rồi, hoàng thượng không cần nhọc lòng. Lần này thần thiếp tới là muốn thương lượng với hoàng thượng mở một tiền lệ."
"Mở tiền lệ? Hoàng hậu gợi lên lòng hiếu kỳ của trẫm rồi đấy, hoàng hậu nói đi, trẫm chuyên chú lắng nghe."
Nghe Triệu Thanh Uyển nói đã xử lý xong việc của Lan phi và Tuệ quý nhân, Tiêu Sát không hỏi nhiều về việc này nữa, ngược lại là mong chờ điều nàng chuẩn bị nói tiếp.
Thấy Tiêu Sát như con nít muốn nghe kể chuyện, Triệu Thanh Uyển mỉm cười: "Hoàng thượng, Tuệ quý nhân nhờ người mang đồ thêu ra ngoài cung bán là vì muốn giúp đỡ gia đình, về tình cảm có thể tha thứ. Còn Lan phi bắt lấy nhược điểm của Tuệ quý nhân, thần thiếp cảm thấy có thể do nàng ta ở trong cung lâu thấy nhàm chán nên mới theo dõi những phi tần mình không thích. Vì vậy thần thiếp có một suy nghĩ này, vừa có thể quang minh chính đại giải vây cho Tuệ quý nhân, vừa có thể kiếm việc cho những phi tần quá rảnh rỗi nên thấy nhàm chán như Lan phi làm, đồng thời cũng thuận tiện giúp hoàng thượng lấp đầy quốc khố?""Thuận tiện lấp đầy quốc khố? Hoàng hậu rốt cuộc có kiến nghị gì, nàng mau nói đi." Vừa nghe có thể việc lấp đầy quốc khố, Tiêu Sát càng háo hức, vội thúc giục Triệu Thanh Uyển.
"Hoàng thượng, phi tần hậu cung nhờ người mang đồ mình thêu ra ngoài cung bán, Tuệ quý nhân không phải người đầu tiên. Không dối gạt hoàng thượng, sở dĩ Thuần thái phi có thể sống sót ở lãnh cung nhiều năm cũng vì bà ấy giỏi thêu thùa, lén đưa đồ mình thêu cho ma ma đưa thức ăn mới có đường sống. Khi thần thiếp và Vân Tụ mới vào lãnh cung cũng nhờ tay nghề của bà ấy và mối quan hệ với ma ma đưa đồ ăn nên mới có thể no bụng, nếu không..."
"Xin lỗi hoàng hậu, khoảng thời gian đó để nàng chịu khổ, đôi lúc nhớ lại trẫm cũng thấy rất áy náy."
"Đều là chuyện của quá khứ rồi, thần thiếp không để trong lòng, ngài cũng đừng để trong lòng được không?"
"Được."
Ngoài miệng nói "Được", nhưng Tiêu Sát lại áy náy ôm Triệu Thanh Uyển vào lòng.
Nàng không để trong lòng nhưng hắn sao có thể không để trong lòng chứ?
Khi ấy hắn thật sự giận nàng, bực nàng, nhưng hắn chưa từng có suy nghĩ để nàng sống trong lãnh cung phải sống kham khổ như vậy.
Ngẫm lại, hắn thật sự hận bản thân mình khi đó.
Tức giận hơn nữa là có kẻ dám to gan giở trò trong đồ ăn của Triệu Thanh Uyển!
Còn cả cái người giúp hắn quản lý lục cung nhưng lại thờ ơ bỏ mặc việc này!
Cả hai người kia chẳng ai tốt đẹp.
Những việc này trái tim Tiêu Sát luôn sáng như gương.
Chẳng qua hắn chỉ mới đăng cơ, bản thân chưa nuôi được thế lực thân tín, mà tiền triều hậu cung rắc rối khó gỡ, tạm thời hắn vẫn chưa thể quá khắc nghiệt với họ, chưa cho họ trả giá mà thôi.
Đợi đến ngày hắn thật sự có thế lực của bản thân mình, những kẻ muốn hại Triệu Thanh Uyển, nhân lúc nàng bị biếm vào lãnh cung âm thầm tra tấn nàng, hắn sẽ bắt từng kẻ phải trả giá, cho họ biết hai chữ hối hận viết như thế nào.
Thấy Tiêu Sát ôm mình mãi không buông, Triệu Thanh Uyển nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Được rồi hoàng thượng, thần thiếp thật sự không sao, ngài đừng để bụng nữa, chúng ta nói việc chính được không?"
"Được." Tiêu Sát vừa nói vừa hôn nàng.
Triệu Thanh Uyển không khỏi đỏ mặt.
Tiểu Mục Tử đứng gần đó thức thời cúi đầu.
"Hoàng thượng, thần thiếp đang nói chuyện nghiêm túc với ngài đấy!"
"Ai quy định hoàng hậu nói chuyện nghiêm túc với trẫm thì trẫm không thể hôn hoàng hậu của mình chứ? Hoàng hậu, nàng thẹn thùng rồi. Nàng có biết nhìn nàng thẹn thùng có thể giúp trẫm quên đi tất cả phiền não không?"
"Vậy sao? Thần thiếp thẹn thùng mà có tác dụng lớn vậy à?"
"Đương nhiên, còn lợi hại hơn tất cả loại thuốc trên thế gian này đấy."
"Chắc chắn hoàng thượng đang trêu ghẹo thần thiếp, nếu xét về y thuật và thuốc thì Liên Liên lợi hại hơn."
"Nàng ta chỉ có thể chữa những bệnh thông thường, còn hoàng hậu thì có thể chữa được tâm bệnh. Trái tim của trẫm hoàn toàn nhờ hoàng hậu chữa trị đấy."
"Hoàng thượng đâu có bị bệnh, nào cần thần thiếp chữa trị?"
"Sao nàng biết trẫm không mắc tâm bệnh? Trái tim trẫm mấy ngày nay mắc bệnh tương tư, chỉ có hoàng hậu mới có thể chữa..."
Triệu Thanh Uyển còn chưa kịp nói việc chính đã bị Tiêu Sát hôn đến trời đất quay cuồng.
Tiểu Mục Tử đứng trong điện nghe hơi thở của họ trở nên dồn dập, mặt đỏ như mông khỉ.
Có điều gã thật sự mừng cho chủ tử.
Chủ tử cố nhịn ba ngày không đến Phượng Nghi Điện, khó khăn lắm hoàng hậu mới chủ động đến tìm, hoàng thượng đương nhiên phải giữ chặt hoàng hậu để chữa bệnh tương tư rồi.
"Hoàng thượng, bây giờ thần thiếp có thể nói chuyện chính với ngài chưa?"
"Được, trẫm mà còn không cho nàng nói, chắc là nàng sẽ giận trẫm mất." Tiêu Sát cưng chiều bóp nhẹ chóp mũi Triệu Thanh Uyển.
Triệu Thanh Uyển hờn dỗi: "Sao hoàng thượng biết! Thật ra chuyện thần thiếp định nói với ngài không phải thần thiếp mới nghĩ đến, mà là khi lãnh cung thần thiếp đã từng thoáng nghĩ qua, không biết hoàng thượng nghe xong có cảm thấy thần thiếp không tuân thủ cung quy, sẽ không đồng ý hay không."
"Hoàng hậu chưa nói sao biết trẫm không đồng ý? Hoàng hậu cứ nói đi, trẫm nghe đã."
"Vâng, vậy thần thiếp nói nhé. Hoàng thượng, đa số phi tần hậu cung ai cũng rảnh rỗi nên khó tránh sẽ xảy ra những chuyện thị phi. Bây giờ hậu cung cắt giảm chi tiêu, đề cao tiết kiệm, những người có gia thế như Tuệ quý nhân sẽ càng khó khăn, vậy nên mới xảy ra phong ba hôm nay. Thần thiếp thấy họ ai cũng có sở trường của riêng mình, có người giỏi thêu thùa, có người giỏi viết chữ vẽ tranh, hơn nữa theo thần thiếp biết những sở trường của họ còn vô cùng xuất sắc. Thế nên thần thiếp nghĩ liệu hàng tháng có thể mở chợ ở cổng sau hoàng cung, để họ có thể bày bán công khai đồ của mình làm hay không? Như vậy vừa có thể kiếm được chút ngân lượng, cũng có thể vui cùng dân. Đến lúc đó tiền bán được bảy phần thuộc về họ, ban phần đương nhiên nộp vào quốc khố của hoàng thượng. Tuy rằng số tiền này có lẽ chỉ rất nhỏ nhưng tích tiểu thành đại, duy trì từ năm này qua năm khác, thần thiếp tin đó cũng sẽ là một khoản xa xỉ. Không biết hoàng thượng thấy thế nào?"
Triệu Thanh Uyển xuất thân gia đình thương nhân, từ nhỏ đã hay nghe cha mẹ kể về chuyện buôn bán, thật ra nàng rất thích kinh doanh, chẳng qua từ khi gả vào hoàng cung không có cơ hội tham dự.