Thay đồ xong, Tiêu Sát dẫn Triệu Thanh Uyển, cho một mình Tiểu Mục Tử đi theo đến cổng sau hoàng cung.
Mới ra bên ngoài, Triệu Thanh Uyển lập tức bị cảnh tượng náo nhiệt trước mặt thu hút, vui vẻ kêu lên: "Hoàng thượng, chợ đông người quá!"
"Đương nhiên, chợ của hoàng gia đương nhiên thu hút nhiều bá tánh tò mò đến xem rồi. Đúng rồi hoàng hậu, chúng ta phải thay đổi cách xưng hô mới được. Lát nữa nàng không được kêu trẫm là hoàng thượng, trẫm cũng không thể gọi nàng là hoàng hậu."
"À đúng, vẫn là hoàng thượng suy xét chu toàn. Vậy thần thiếp gọi ngài là gì đây? Hay là... Gọi ngài là Tiểu Tiêu Tử nhé?"
"Tiểu Tiêu Tử thì Tiểu Tiêu Tử, Uyển cô nương thích là được."
Tiêu Sát yêu chiều bóp nhẹ đỉnh mũi Triệu Thanh Uyển, lập tức đồng ý, cũng thuận tiện sửa cách xưng hô gọi là nàng là Uyển cô nương.
Ba người đi về phía chợ hoàng gia.
Chủ quán trong chờ đều là cung nữ và thái giám Nội Vụ Phủ sắp xếp, bốn phía còn có thị vệ đeo đao canh giữ, rất nhiều người nhận ra Tiểu Mục Tử.
Thấy Tiểu Mục Tử nhắm mắt theo đuổi một cung nữ và một thái giám, bọn họ đều kinh ngạc, theo bản năng nhìn hai người kia.
Có người nhận ra đây là hoàng thượng và hoàng hậu giả trang, muốn hành lễ nhưng đều bị Tiểu Mục Tử lắc đầu ngăn cản kịp thời.
Như thế, Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển có thể đi dạo một vòng chợ.
Sau khi xem xong mấy hàng thêu của phi tần và vài cung nhân cùng mấy con thú bông Lữ tài tử làm, hai người bỗng nghe có tiếng tranh chấp, đến gần thì thấy một phụ nhân trung niên ăn mặc cao quý đang nói chuyện với tiểu thái giám trông quầy.
"Bức tranh của hoàng hậu nương nương rõ ràng là ta muốn mua trước, vị tiểu ca này phải bán cho ta đấy!""Ai nói bà muốn mua trước, rõ ràng là ta trước! Tiểu ca, ngươi phải bán cho ta đấy!" Một phụ nhân trẻ tuổi hơn cũng ăn mặc diễm lệ không chịu nhường nhịn.
Tiểu thái giám khó xử: "Hai vị phu nhân, tranh vẽ của hoàng hậu nương nương mỗi ngày bán theo số lượng nhất định, hôm nay chỉ còn mỗi bức này. Hay là một trong hai vị phu nhân ngày mai quay lại mua sau được không?"
"Không được, hôm nay ta nhất định phải mua! Ta trả 200 lượng, như vậy được rồi chứ."
"Hừ, ta trả 300, xem hôm nay ngươi có thể giành với ta được không?"
"Ta ra giá 350!"
"Ta trả 500!"
Nghe hai người ra giá, những người vây xem đều kinh ngạc.
Thấy đối phương ngang tàng, phụ nhân trung niên tức giận nghiến răng, biết hôm nay tiếp tục tranh cãi sẽ tốn rất nhiều tiền. Bà ta thẹn quá thành giận hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi.
Phụ nhân trẻ tuổi hơn đắc ý bảo hạ nhân lấy ngân phiếu 500 lượng ra để mua bức tranh sơn thủy mà Triệu Thanh Uyển về.
Thấy tác phẩm nữ nhân mình yêu được hoan nghênh như vậy, Tiêu Sát vô cùng tự hào, hạ giọng trêu ghẹo: "Có phải Uyển cô nương gọi Tiểu Tiêu Tử ra đây có phải để Tiểu Tiêu Tử thấy Uyển cô nương hốt bạc mỗi ngày như thế nào không? Tiểu Tiêu Tử thật sự bội phục Uyển cô nương."
"Tiểu Tiêu Tử đừng chọc ta nữa, số tiền ta kiếm được đều định giao nộp cho Tiểu Tiêu Tử chàng, không giữ một xu. Là Tiểu Tiêu Tử chàng hốt bạc đấy?"
"Không phải quy định của nàng là bản thân giữ lại bảy phần, ba phần còn lại giao nộp sao? Sao nàng lại nộp hết?"
"Thiếp lấy nhiều bạc như vậy để làm gì? Thiếp chỉ phụ trách tạo cơ hội cho các phi tần và cung nhân tranh tài. Còn về việc số tiền này cuối cùng dùng để làm gì là chuyện Tiểu Tiêu Tử chàng phải phiền lòng, Uyển cô nương ta đây không thể giúp gì."
"Uyển cô nương tốt của ta, nàng đúng là Uyển cô nương tốt của ta."
Thấy Tiêu Sát nhìn mình chằm chằm, còn thân mật nắm ta, hành động này nếu để người khác nhìn thấy còn tưởng cung nữ thái giám hẹn hò, Triệu Thanh Uyển đỏ mặt, vội rút tay về, xấu hổ nhắc nhở: "Có người nhìn kìa! Chợ ta xem xong rồi, Tiểu Tiêu Tử, chúng ta về thôi."
"Được, nàng nói về thì về."
Tiểu Mục Tử theo sau lập tức xoay người về hoàng cung.
Vừa về đến hoàng cung, Tiêu Sát lập tức ném cái mũ trên đầu cho Tiểu Mục Tử, kích động thổ lô với Triệu Thanh Uyển: "Hoàng hậu, nàng thật sự khiến trẫm phải lau mắt nhìn, cũng khiến trẫm thật sự rất cảm động. Trẫm hoàn toàn không ngờ có một ngày nữ nhân mình yêu có thể kiếm bạc cho trẫm, chia sẻ cùng trẫm. Nàng nào phải chỉ là hoàng hậu của trẫm chứ, nàng là báu vật của trẫm. Đời này trẫm cưới được nàng như cưới được báu vật vậy."
"Hoàng thượng quá khen, thần thiếp chỉ là kiếm tiền giúp hoàng thượng thôi, thần thiếp còn sợ hoàng thượng sẽ coi thường."
"Đồ ngốc, sao trẫm lại coi thường. Hơn nữa điều hoàng hậu làm trẫm cảm động không phải vì hoàng hậu vất vả kiếm nhiều bạc cho trẫm, mà là vì trái tim của hoàng hậu thật sự suy nghĩ cho trẫm. Trẫm thật sự rất quý trọng, cũng rất vui..." Tiêu Sát ôm Triệu Thanh Uyển vào lòng.
Triệu Thanh Uyển ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn: "Hoàng thượng vui thì tốt. Ngài vui thần thiếp cũng vui..."
Tiểu Mục Tử cúi đầu lặng lẽ nghe cuộc đối thoại nhẹ nhàng giữa họ cũng thấy ấm lòng theo.
Đột nhiên gã phát hiện có cung nữ trốn sau hòn non bộ gần đó, bị gã phát hiện, ả ta lập tức đầu chạy đi.
Tiểu Mục Tử vội bẩm báo Tiêu Sát: "Hoàng thượng, bên kia vừa có cung nữ lén theo dõi chúng ta."
"Có thấy rõ là người của ai không?"
"Hồi hoàng thượng, ả ta chạy nhanh quá, nô tài chưa kịp nhìn rõ."
"Vậy thôi, sau này cẩn thận hơn là được."
"Vâng."
Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển đang tình chàng ý thiếp thì bị một cung nữ lén la lén lút làm gián đoạn.
Triệu Thanh Uyển nhìn theo hướng Tiểu Mục Tử chỉ, cau mày: "Hoàng thượng, chẳng lẽ cung nữ kia muốn theo dõi thần thiếp sao?"
"Có khả năng là theo dõi nàng, cũng có khả năng là theo dõi hai chúng ta. Được rồi, hoàng hậu đừng quá lo lắng, dù gì thì cũng chỉ là tai mắt của chủ tử nào đó trong hậu cung mà thôi. Sau này chúng ta chú ý hơn là được. Còn nữa, sau này nếu chúng ta có gì quan trọng muốn nói thì về Phượng Nghi Điện, chỗ của nàng an toàn mà đúng không?"
"Vậy được, người của Phượng Nghi Điện thần thiếp tin được, hoàng thượng yên tâm."
"Thế thì tốt." Tiêu Sát vỗ nhẹ mu bàn tay Triệu Thanh Uyển.
Trên đường hai người cùng về Thanh Lương Điện, ánh mắt hắn trở nên thâm trầm.
Xem ra luôn có kẻ âm thầm giám sát hắn hoặc Triệu Thanh Uyển, hắn bắt buộc phải diệt trừ cái đuôi này mới được.
Tuy rằng cái đuôi kia tạm thời chưa làm hại đến họ, nhưng việc này vừa nghe hắn đã thấy bực bội.