Hôm sau các phi tần đến thỉnh an, Triệu Thanh Uyển khái quát tình hình ở chợ tối qua.
Đa phần các phi tần nghe xong đều vui mừng.
Chỉ có Lan phi vừa khinh thường vừa ghen ghét.
Chợ hoàng gia tổ chức ba ngày một lần, ba ngày sau, Nội Vụ Phủ nộp sổ doanh thu cho Triệu Thanh Uyển.
Triệu Thanh Uyển và Lương phi cùng đối chiếu sổ sách.
Sau khi xác nhận không có sai sót, hôm sau khi các phi tần đến thỉnh an, Triệu Thanh Uyển sai người phát ngân lượng có các phi tần tương ứng.
Trừ Dĩnh phi và Lan phi không tham gia, những người khác đều có thu hoạch.
Sau khi bảo nha hoàn của mình nhận ngân lượng, Lữ tài nhân thuận miệng hỏi: "Hoàng hậu nương nương, người thì sao?"
Vân Tụ sợ những phi tần này không biết chủ tử không hề nhận ngân lượng, lập tức trả lời thay Triệu Thanh Uyển: "Hoàng hậu nương nương đã giao nộp hết cho quốc khố rồi, một đồng cũng không lấy!"
"Sao cơ? Nương nương vẽ những bức tranh xuất sắc đó là vì quốc khố sao?"
"Lữ muội muội nói vậy là sai rồi. Hoàng hậu nương nương và hoàng thượng phu thê tình thâm, theo Tào tỷ tỷ thấy, hoàng hậu vẽ tranh là vì hoàng thượng mới đúng. Có phải không hoàng hậu nương nương?" Tào tiệp dư muốn nhân cơ hội này châm ngòi lòng ghen ghét của các phi tần với Triệu Thanh Uyển.
Triệu Thanh Uyển đương nhiên nhận ra, thản nhiên trả lời: "Tào tiệp dư quá lời, việc mở chợ là kiến nghị của bổn cung, bổn cung đương nhiên phải đích thân tham dự góp chút sức mọn mới đúng. Nếu không chẳng phải thành lý luận suông sao? Được rồi, mới đó mà đã qua ba tháng, ba tháng này Lương phi và Lan phi muội muội giúp bổn cung quản lý hậu cung vất vả rồi. Bây giờ hai muội có thể nghỉ ngơi, giao gánh nặng này cho Dĩnh phi và Tào tiệp dư rồi đấy."
"Vâng, hoàng hậu nương nương, thật ra thần thiếp cũng muốn nghỉ ngơi rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể thoải mái mấy tháng." Phải giao quyền ra, Lương phi đương nhiên thấy mất mát, nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ trò chuyện, cố gắng thể hiện ra thái độ buông bỏ gánh nặng."Thần thiếp cũng thế." Lan phi cũng phụ họa, nhưng trong lòng lại chua xót.
Tuy nàng ta lười biếng không muốn xử lý quá nhiều chuyện vụn vặt, nhưng quản lý nhiều đại biểu cho quyền lực lớn, có mặt mũi trong hậu cung, cũng có nhiều cơ hội được gặp hoàng thượng.
Bây giờ quyền lực bị thu hồi, nàng ta đương nhiên thấy khó chịu.
"Nhanh như vậy đã tới lượt thần thiếp rồi sao? Hoàng hậu nương nương không nhắc thì thần thiếp cũng quên mất."
"Chuyện lớn như vậy sao Tào tiệp dư có thể quên chứ? Mấy ngày tới muội và Dĩnh phi có thời gian thì đến Phượng Nghi Điện, bổn cung có vài việc cần dặn dò các muội."
"Vâng, thần thiếp tuân lệnh, ngày mai ăn sáng xong thần thiếp sẽ tới gặp nương nương."
"Hồi hoàng hậu nương nương, ngài mai ăn sáng xong thần thiếp cũng sẽ tới."
"Được rồi, vậy ngày mai bổn cung chờ hai muội. Hôm nay cứ như vậy, mọi người giải tán đi."
"Chúng thần thiếp cáo lui."
Lương phi và Lan phi không cam lòng rời đi.
Vui nhất đương nhiên là Tào tiệp dư, trên gương mặt không giấu được sự hưng phấn.
Trong hậu cung, địa vị của nàng ta chỉ xếp sau tam phi.
Nàng ta không ngờ nhanh như vậy bản thân đã có thể trải nghiệp cảm giác quản lý lục cung, ba tháng tới nàng ta nhất định phải thể hiện cho tốt.
Lương phi biết tâm trạng Lan phi bây giờ giống mình, vì vậy khi rời khỏi Phượng Nghi Điện cố tình đi cùng nàng ta: "Lan phi tỷ tỷ, ngày mai hai ta đã có thể thảnh thơi rồi, không biết bây giờ tỷ tỷ thấy thế nào?"
"Ha ha, thế bây giờ muội muội đang thấy thế nào?"
"Đương nhiên là nhẹ nhàng."
"Vậy sao? Ta thấy con người Lương phi muội muội cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt."
"Thế ư? Muội muội không tốt điểm nào? Mong Lan phi tỷ tỷ chỉ giáo."
"Lương phi muội muội chẳng bao giờ dám nói thật, tỷ tỷ nói có đúng không?"
"Ha ha, xem ra tỷ tỷ rất hiệu muội. Có điều không phải muội không dám nói thật, mà là phải xem nói với ai, nói cái gì." Lương phi dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Lan phi.
Lan phi lập tức hiểu ý, chủ động mời Lương phi đến Y Lan Điện.
Vào bên trong, sau khi hạ nhân dâng trà bánh, Lan phi cho họ lui xuống, mới hạ giọng hỏi Lương phi: "Muội muội muốn nói gì với ta, bây giờ có thể nói rồi đúng không?"
"Tỷ tỷ, việc thay phiên nhau quản lý lục cung muội cảm thấy hoàng hậu không thể thi hành mãi, sẽ có lúc phải kết thúc."
"Sao muội biết?"
"Chỉ là đoán thôi, hành động này của hoàng hậu một là thuận nước đẩy thuyền thu hồi quyền quản lý hậu cung, hai là sàng lọc người có tài năng trong số các phi tần, mai sau phò tá mình trường kỳ, như thế chẳng phải nàng ấy có thể bớt lo nghĩ hơn sao? Dù gì bản thân nàng ấy còn có công chúa cần chăm sóc, lại cùng hoàng thượng phu thê tình thâm, thường xuyên hầu hạ hoàng thượng, bởi vậy mới phải cần người đắc lực hỗ trợ."
"Muội muội nói có lý. Nếu bổn cung là nàng ta, bổn cung cũng sẽ tìm hai người đắc lực để hỗ trợ. Hậu cung nhiều việc như vậy, nếu việc nào cũng đến tay chẳng phải sẽ mệt chết sao?" Lan phi nghiêng đầu xoa thái dương.
Lương phi cười hỏi: "Thế tỷ tỷ nói xem làm thế nào mới trở thành người hoàng hậu lựa chọn đây?"
"Đương nhiên là khiến hoàng hậu và mọi người cảm thấy những kẻ khác không được, chỉ có hai người họ được."
"Ha ha, tỷ tỷ đúng là thông minh."
"Ý của muội muội ta hiểu rồi, để ta suy nghĩ lại đã."
"Thật ra muội chẳng nói gì với tỷ tỷ, chỉ hàn huyên một chút thôi. Tỷ tỷ nghĩ thế nào là đều do bản thân tỷ tỷ. Được rồi, trong cung của muội muội vẫn còn chút việc, muội muội xin phép đi trước, hôm khác sẽ đến quấy rầy tỷ tỷ."
"Được, vậy ta không tiễn."
Sau khi Lương phi đi, Lan phi trừng mắt nhìn ra cửa: "Hừ, đúng là hồ ly tinh! Ngươi tưởng bổn cung không biết trong hồ lô của ngươi đang bán thuốc gì sao!"
Có điều tuy biết Lương phi muốn châm ngòi làm việc xấu, còn mình ngư ông đắc lợi, nhưng Lan phi thực sự đã lung lay.
Những phi tần địa vị thấp hơn gia thế và dung nhanh đều không bằng nàng ta cũng có quyền quản lý lục cung, nghĩ thôi nàng ta đã thấy ghen tị.
Có điều bây giờ bên cạnh thiếu một nô tài trung thành như Hồ Đức Hải, nàng ta muốn làm gì cũng không được thuận tay.
Nghĩ vậy, nàng ta lập tức đứng dậy, đích thân đến Nội Vụ Phủ.