Vừa bắt mạch cho Tào tiệp dư vừa quan sát sắc mặt nàng ta, Hoắc Liên Liên biết ngay nữ nhân này đang bị vật chí âm chí hàn làm tổn thương.
Xem ra người định lấy mạng nàng ta muốn nàng ta chết một cách thoạt nhìn bình thường nên mới dùng cách như vậy.
Nàng là người hành y, đáng lẽ phải giúp chữa khỏi cho nữ nhân này, nhưng nghĩ đến việc hoàng cung không phải nơi bình thường, Vân Tụ và An Ninh công chúa trúng độc đều do những nữ nhân âm hiểm trong hậu cung này làm hại, Hoắc Liên Liên vẫn quyết định giữ lời hứa với Tuệ quý nhân, không xen vào việc này.
"Hoắc nữ y, sắc khỏe của bổn cung rốt cuộc có vấn đề gì vậy? Sao mấy ngày nay bổn cung luôn thấy mệt mỏi thế?"
"Hồi Tào tiệp dư, sức khỏe của người không có vấn đề gì lớn, có khả năng do gần đây quá mệt nhọc."
"À, vậy xem ra bổn cung được nuông chiều từ bé, bây giờ mới vất vả một chút đã thấy mệt như vậy."
"Tào tiệp dư lần đầu giúp hoàng hậu quản lý hậu cung, chắc chắn là rất vất vả, có lẽ tạm thời vẫn chưa quen với tiết tấu bận rộn như vậy."
"Có lẽ thế, xem ra sức khỏe này đã kéo bổn cung tụt lại phía sau rồi, ha ha ha..."
Tào tiệp dư không hề nghi ngờ kết quả chẩn bệnh của Hoắc Liên Liên và Hạ thái y.
"Tào tiệp dư không cần lo lắng, ba tháng trôi qua nhanh thôi, sau ba tháng tiệp dư có thể nghỉ ngơi rồi."
"Cũng đúng, dù có mệt nhọc cũng ba tháng mà thôi, sao bổn cung có thể không kiên trì được? Bổn cung tin mình nhất định có thể kiên trì."
"Tào tiệp dư nói đúng."
Hoắc Liên Liên trả lời cho có lệ, sau đó kê đơn thuốc tương tự Hạ thái y rồi rời đi.
Sau khi về Phượng Nghi Điện, Triệu Thanh Uyển hỏi thăm sức khỏe Tào tiệp dư thế nào.
Theo hứa hẹn với Tuệ quý nhân, Hoắc Liên Liên không nói đúng tình hình thực tế.
Buổi chiều mấy hôm sau, Tào tiệp dư và nha hoàn Diên Thảo từ Phượng Nghi Điện bước ra, Diên Thảo ôm mấy cuốn sổ sách Triệu Tranh Uyển giao cho Tào tiệp dư.
Khi hai người đi ngang Ngự Hoa Viên, một thái giám cúi đầu cầm một chậu hoa chạy tới đụng trúng Diên Thảo, làm Diên Thảo suýt thì té ngã.
Diên Thảo tức giận: "Ngươi đi đường kiểu gì vậy hả?"
"Xin lỗi tỷ tỷ, nô tài đang vội không nhìn thấy tỷ tỷ, mong tỷ tỷ thứ lỗi. Mong nương nương thứ lỗi."
"Được rồi Diên Thảo, trời đang nóng, mau về Uyên Loan Điện thôi. Nô tài nhà ngươi lần sau cẩn thận một chút, hôm nay may mà gặp bổn cung, nếu gặp chủ tử khác tính tình không tốt chắc chắn sẽ phạt ngươi."
"Tạ nương nương tha thứ, nô tài vô cùng cảm kích, lần sau chắc chắn nô tài sẽ cẩn thận."
"Được rồi, ngươi đi đi."
"Tạ nương nương."
Thái giám ôm chậu hoa cúi đầu chạy đi.
Việc nhỏ này Tào tiệp dư và Diên Thảo đều không để trong lòng, cùng về Uyên Loan Điện.
Ăn tối xong, Tào tiệp dư ngồi đọc sổ sách nửa canh giờ, đến khi thật sự mệt mỏi mới đóng lại, về giường ngủ.
Đêm khuya tĩnh lặng, một cánh cửa sổ trong tẩm điện bị người ta lén mở, thả mấy con chuột vào.
Chuột vừa vào phòng như đã nhắm ngay mục tiêu, nhanh chóng bò lên bàn rồi gặm nhấm mấy cuốn sổ sách kia.
Sáng sớm hôm sau.
Tỉnh dậy, vừa thấy đống hỗn loạn trên bàn, Tào tiệp dư khiếp sợ, vội chạy tới, kêu lên: "Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Lát nữa ta phải giải thích với hoàng hậu sao đây? Diên Thảo... Diên Thảo..."
"Nương nương, sao vậy?"
"Ngươi xem, chuyện gì đây? Sao mới một đêm đống sổ sách này lại biến thành như vậy?"
"Sao lại thế này? Hình như là bị chuột cắn."
"Bổn cung đương nhiên nhìn ra đống sổ sách này là bị chuột cắn! Nhưng tẩm điện của bổn cung xưa nay chưa từng có chuột, tại sao đêm qua lại có? Ngươi nói đi, tại sao đêm qua lại có?"
"Nương nương đừng kích động."
Nói rồi, Diên Thảo cẩn thận quan sát mọi thứ trong tẩm điện, phát hiện những thứ khác không có dấu vết bị chuột gặm.
Rõ ràng có người cố tình làm như vậy.
Diên Thảo cầm đống sổ sách lên ngửi: "Nương nương, trên này hình như có dầu mè và một mùi khác."
"Dầu mè? Bổn cung nhớ tối qua khi xem sổ sách cũng ngửi thấy mùi này, nhưng trên đó không hề có cảm giác dầu mỡ."Nghe Diên Thảo não, Tào tiệp dư lập tức cầm sổ sách lên ngửi, mùi vẫn như tối qua.
Tối qua nàng ta không hề thấy có gì kỳ lạ.
Dù gì sổ sách đã qua tay nhiều người, bình thường cũng có thể đặt trên bàn cơm, dính chút dầu mỡ cũng không có gì lạ.
"Nương nương, nô tỳ nghi ngờ có kẻ cố ý dùng mùi dầu me để thu hút chuột buổi tối đến gặm nát."
"Cố ý? Ngươi nghi ngờ hoàng hậu?"
"Không, số sổ sách này quan trọng với hoàng hậu như vậy, hoàng hậu sẽ không làm thế. Nô tỳ nghi ngờ thái giám đụng trúng nô tỳ hôm qua."
"Vậy còn không mau đi điều tra đi!"
"Vâng."
Diên Thảo lập tức chạy đến Ngự Hoa Viên tìm thái giám đụng trúng mình hôm qua.
Nhưng hôm qua từ đầu đến cuối tên thái giám kia đều cúi đầu, trước ngực có chậu hoa lớn che, nàng căn bản không hề thấy rõ mặt gã.
Muốn tìm gã không khác nào mờ kim đáy biển.
Diên Thảo chỉ có thể tìm kiếm một vòng, nhưng loay hoay nửa canh giờ vẫn không tìm thấy ai có thân hình hay giọng nói tương tự, cuối cùng chỉ có thể về Uyên Loan Điện trước.
"Nương nương, nô tỳ không tìm thấy thái giám đó."
"Nếu đã có người muốn hại bổn cung thì chắc chắn sẽ không dễ để ngươi tìm được."
"Nương nương, chẳng lẽ là Lan phi? Từ lúc nương nương và Dĩnh phi bắt đầu hỗ trợ hoàng hậu quản lý hậu cung, lần nào đến Phượng Nghi Điện thỉnh an, nô tỳ đều có cảm giác Lan phi có ý thù địch với nương nương."
"Hừ, người bổn cung nghi ngờ nhất cũng là nàng ta. Trâu Lạc Lan kia ỷ phụ thân mình là tả thừa tướng, quyền cao chức trọng trong triều, ngay cả hoàng thượng cũng kiêng nể ông ta nên luôn tự cao tự đại. Nhưng bổn cung chưa từng trực tiếp đối đầu với nàng ta mà nàng ta lại hại bổn cung như thế, bổn cung chắc chắn sẽ không bỏ qua!"
Sức khỏe Tào tiệp dư vốn đã rất yếu, mới nói vài câu, nàng ta đã bắt đầu thở hổn hển.
Chương 125: Thỉnh tội
"Nương nương sao vậy? Người mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi!"
Thấy sắc mặt Tào tiệp dư trắng bệch, thở dốc, Diên Thảo sợ hãi đỡ nàng ta ngồi xuống.
"Bổn cung không không biết nữa, sao gần đây sức khỏe của bổn cung tệ như vậy? Chẳng lẽ bổn cung thật sự không thể chịu vất vả được sao?"
"Chắc là do nương nương tối qua xem sổ sách muộn quá, ngủ không ngon. Hay là nương nương ngủ thêm một lát đi, chỗ hoàng hậu hôm nay người đừng đi thỉnh an được không? Nô tỳ sẽ đi báo với hoàng hậu một tiếng, nói nương nương đang không khỏe."
"Không được, bổn cung hỗ trợ hoàng hậu quản lý hậu cung còn chưa được hai mươi ngày, sao có thể để hoàng hậu, hoàng thượng và những phi tần khác cảm thấy mình vô dụng chứ? Như thế chẳng phải để họ chế giễu bổn cung sao? Lập tức thay áo trang điểm cho bổn cung, bây giờ bổn cung phải đi thỉnh an hoàng hậu, thuận tiện thỉnh tội với nàng ấy."
Tào tiệp dư cúi đầu nhìn đống sổ sách không còn nguyên vẹn, nắm chặt tay thành đấm.
"Vâng. Nếu nương nương đã khăng khăng muốn đi, vậy nô tỳ hầu hạ nương nương thay đồ."
Tào tiệp dư là người cuối cùng đến Phượng Nghi Điện.
Nàng ta vừa đến, Lan phi liền chế nhạo: "Tào muội muội luôn cần cù sao hôm nay thỉnh an hoàng hậu nương nương trễ vậy?"
"Tần thiếp tham kiến Lan phi tỷ tỷ, các vị muội muội."
Tào tiệp dư liếc nhìn Lan phi, chào hỏi những phi tần khác, sau đó bước lên cung kính hành lễ với Triệu Thanh Uyển.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương, thỉnh an hoàng hậu nương nương. Xin lỗi nương nương, hôm nay thần thiếp dậy trễ nên đến muộn, mong nương nương thứ lỗi."
"Tào tiệp dư mau ngồi đi, gần đây muội vất vả, thỉnh thoảng tới trễ cũng không sao. Các tỷ muội đến sớm cũng đang nói chuyện nhà với bổn cung thôi, không có gì quan trọng."
"Tạ nương nương săn sóc thần thiếp. Nương nương, hôm nay thần thiếp lại có một việc quan trọng muốn bẩm báo."
"Vậy sao? Tào tiệp dư có việc muốn bẩm báo với bổn cung, không ngại thì cứ nói thẳng."
Tào tiệp dư ra hiệu cho Diên Thảo đứng sau.
Diên Thảo lập tức đi đến trước mặt Triệu Thanh Uyển, mở bao bố bong tay ra.
"Đây là cái gì?"
"Hồi hoàng hậu nương nương, đây là mấy cuốn sổ sách Tào tiệp dư mang từ chỗ nương nương về. Tiệp dư siêng năng, ban đêm đọc sổ sách đến khuya, trước khi ngủ thuận tay đặt trên bàn ở tẩm điện. Ai ngờ sáng sớm tỉnh lại, tiệp dư phát hiện sổ sách đã như thế này."
"Sao lại thế? Số sổ sách này bổn cung vẫn chưa cho người bên dưới sao chép lại, bây giờ bị biến thành như vậy, chẳng phải những danh mục liên quan không thể xử lý sao?"
"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đáng chết, thần thiếp không thể bảo quản sổ sách, xin hoàng hậu nương nương trách phạt."
Thấy Triệu Thanh Uyển quả nhiên để ý mấy cuốn sổ sách này, Tào tiệp dư lập tức bước lên hai bước, quỳ xuống thỉnh tội.
Diên Thảo cũng quỳ xuống theo, vội giải thích thay chủ tử nhà mình: "Hoàng hậu nương nương minh giám, số sổ sách này bị hư hỏng, nô tỳ nghi ngờ có kẻ muốn hại tiệp dư. Số sổ sách này rõ ràng đã bị chuột cắn, nhưng trước đó trong tẩm điện của tiệp dư chưa từng xuất hiện chuột, hơn nữa tối qua nô tỳ nhớ mình đã đóng chặt cửa sổ."
"Hoàng hậu nương nương còn chưa nói trách phạt thế nào, nô tỳ của Tào muội muội đã sốt ruột giải thích cho chủ tử thế. Theo ta thấy e là càng chột dạ nên càng giải thích đúng không? Thứ quan trọng như sổ sách xem xong sao có thể thuận tay gác sang một bên? Đáng lẽ phải cất vào ngăn tủ hoặc rương khóa cẩn thận mới đúng. Chút việc cơ bản này tỷ tỷ không tin Tào muội muội không biết. Nếu Tào muội muội không biết hoặc nhất thời sơ sẩy, vậy thì chỉ có thể chứng minh Tào muội muội khó mà đảm nhận trọng trách. Lương phi muội muội, muội nói xem có phải không?" Lan phi tươi cười hỏi Lương phi.
Lương phi quan sát Triệu Thanh Uyển, cười đáp: "Sổ sách là đồ quan trọng, bây giờ đột nhiên bị hư hỏng, đương nhiên không thể chỉ nghe lời của một phía, phải đợi hoàng hậu nương nương điều tra rõ mới có thể kết luận. Muội muội không dám nói bậy, mong tỷ tỷ thứ lỗi."
Thấy Lương phi khéo léo đẩy không tham dự, Lan phi bất mãn trừng mắt nhìn nàng ta một cái.
"Hoàng hậu nương nương, số sổ sách này đúng là vì thần thiếp nhất thời sơ ý nên mới bị chuột cắn. Nhưng thần thiếp cũng nghi ngờ có kẻ đã giở trò trên sổ sách, sau đó nửa đêm cố tình thả chuột vào tẩm điện của thần thiếp, hại thần thiếp không thể báo cáo kết quả công việc với nương nương, mong nương nương suy xét."
"Được rồi, việc đã đến nước này, bổn cung có truy cứu lỗi của Tào tiệp dư cũng không thay đổi được gì. Số sổ sách này tạm thời để ở chỗ bổn cung, bổn cung sẽ bảo Hoắc nữ y kiểm tra. Có điều Tào tiệp dư, bổn cung thấy muội gần đây đúng là không khỏe, còn bắt muội tiếp tục mệt nhọc là việc không nên, nếu hoàng thượng biết cũng sẽ nói bổn cung không ứng biến linh hoạt. Vậy nên muội nghỉ ngơi một thời gian đi, chờ sức khỏe hoàn toàn hồi phục rồi cùng Dĩnh phi giúp bổn cung xử lý mọi việc trong hậu cung."
"Hoàng hậu nương nương..."
Nghe Triệu Thanh Uyển muốn thu hồi quyền lực của mình, Tào tiệp dư muốn tỏ vẻ phản đối, nhưng sức khỏe lại không chống cự được, toàn thân run rẩy giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, nàng ta chỉ có thể cúi đầu thỏa hiệp: "Thần thiếp tuân lệnh, thần thiếp tạ nương nương quan tâm."
"Hoàng hậu nương nương đúng là khoan hồng độ lượng với chúng tỷ muội, Tào muội muội, muội có phúc lắm đấy. Mới chia sẻ gánh nặng với hoàng hậu nương nương chưa đến hai mươi ngày đã có thể lười biếng, tỷ tỷ đúng là hâm mộ muội. Nhớ đến ba tháng trước của tỷ tỷ, tỷ tỷ làm gì có ngày nào rảnh rỗi chứ!"
"Ha ha, muội muội đúng là có phúc. Có điều phúc này không biết có phải do Lan phi tỷ tỷ ban tặng không?"
"Tào muội muội có ý gì vậy? Sao tỷ tỷ nghe không hiểu?"
"Vậy sao? Lan phi tỷ tỷ thật sự không hiểu à?"
Thấy Lan phi vui sướng khi mình gặp họa như vậy, Tào tiệp dư kết luận người hại mình là nàng ta.
Thấy hai người họ tranh cãi, Triệu Thanh Uyển lớn tiếng ngăn cản: "Được rồi, hai muội đừng làm tổn thương hòa khí. Việc sổ sách bổn cung sẽ điều tra rõ ràng, hôm nay đến đây thôi."
"Vâng, thần thiếp cáo lui."
Mới rời khỏi Phượng Nghi Điện, cơ thể và cảm xúc đều không chịu nổi, Tào tiệp dư đột nhiên thấy trước mắt tối sầm, may mà có Diên Thảo kịp thời đỡ lấy, nếu không chắc chắn sẽ ngã xuống đất.
"Nương nương! Nương nương!"
Chương 126: Truy phong
"Tào tỷ tỷ! Tào tỷ tỷ!"
Thấy Tào tiệp dư đột nhiên ngất xỉu, Thẩm quý nhân và Tuệ quý nhân đi cùng giật nảy mình.
Thẩm quý nhân và Diên Thảo vội đỡ nàng ta về Uyên Loan Điện.
Tuệ quý nhân lập tức sai nha hoàn Trầm Hương của mình chạy đến Thái Y Viện mời Hạ thái y.
"Hạ thái y, Tào tiệp dư sao rồi?"
"Đúng đấy Hạ thái y, sức khỏe Tào tỷ tỷ có vấn đề gì không?"
"Hồi hai vị tiểu chủ, gần đây Tào tiệp dư mệt nhọc quá độ, hơn nữa còn cấp hỏa công tâm nên mới dẫn đến hôn mê, vi thần đã kê đơn thuốc điều trị, sẽ không có gì đáng ngại."
"À, thế thì bọn ta yên tâm rồi, đa tạ Hạ thái y."
Hạ thái y vừa đi, Triệu Thanh Uyển nghe tin cũng vội tới Uyên Loan Điện.
Nghe Hạ thái y báo Tào tiệp dư không sao, nàng vẫn đích thân vào trong thăm nàng ta, dặn dò Diên Thảo chăm sóc chủ tử nhà mình rồi mới rời đi.
Sau khi về Phượng Nghi Điện, Triệu Thanh Uyển lập tức bảo Hoắc Liên Liên kiểm tra đống sổ sách.
Kết quả Hoắc Liên Liên kiểm tra thống nhất với lời Tào tiệp dư nói.
Đống sổ sách này thật sự đã bị giở trò, trên đó dính dầu mè có thể thu hút chuột gặm nhấm.
"Không lẽ thật sự là Lan phi làm?"
"Nương nương, nô tỳ cảm thấy chắc chắn là Lan phi. Người nghĩ lại xem, trước đây khi chúng ta còn ở lãnh cung cũng bị người ta thả chuột vào hại chúng ta."
"Tiếc là không có chứng cứ, Lan phi chắc chắn sẽ không nhận tội."
"Vậy chẳng phải vụ án này lại thành vụ án không đầu mối sao?"
"Thâm cung nhiều trò dơ bẩn, vụ án không đầu mối đâu phải chỉ có vụ này? Ngươi trúng độc, An Ninh trúng độc, đã qua bao lâu rồi không phải vẫn chưa điều tra ra ai là hung thủ sao? Chẳng qua Tào tiệp dư vì việc này mà trở nên như vậy, bổn cung thật sự áy náy."
Thấy Triệu Thanh Uyển như thế, Hoắc Liên Liên đột nhiên muốn nói cho nàng biết sự thật về tình hình của Tào tiệp dư, nhưng lời đến bên miệng, nàng vẫn cố nhịn.
Vân Tụ an ủi: "Việc này không thể trách nương nương, là bản thân Tào tiệp dư tự đề cao bản thân, còn giằng co với Lan phi."
"Thôi, không nói chuyện này nữa. Ngươi bảo Tiểu Toàn Tử đến Tuyên Thất Điện truyền lời cho Mục công công, nói ta mời hoàng thượng trưa nay về Phượng Nghi Điện ăn trưa."
"Vâng."
Giữa trưa trước khi về Phượng Nghi Điện, Tiêu Sát đến thăm Tào tiệp dư trước.
Tào tiệp dư đã tỉnh, có điều sức khỏe đang rất yếu, ngay cả sức lực ngồi dậy hành lễ với hắn cũng không có.
Tiêu Sát dặn dò nàng ta nghỉ ngơi nhiều hơn rồi rời đi.
"Hoàng thượng về rồi."
"Ừ, chuyện của Tào tiệp dư trẫm đã nghe nói, khi nãy mới đi thăm nàng ấy."
"Thần thiếp không ngờ sức khỏe Tào tiệp dư lại yếu đuối như vậy, sớm biết thế thần thiếp đã để nàng ấy nghỉ ngơi, không bắt nàng ấy giúp mình xử lý công việc hậu cung."
"Hoàng hậu đừng tự trách như thế, Tào tiệp dư được cưng chiều từ nhỏ, mới vất vả một chút đã không chịu được, việc này chẳng ai ngờ tới. Được rồi, chuyện không vui hoàng hậu đừng nghĩ nữa. Hôm nay trẫm ở Tuyên Thất Điện cùng các đại thần thảo luận chính sự đến khô miệng, bụng cũng đói, mau cùng trẫm đi ăn đi."
"Vâng, hoàng thượng vất vả rồi."
Có Vân Tụ và Tiêu Sát an ủi, Triệu Thanh Uyển không còn quá áy náy.
Có điều buổi sáng hai hôm sau.
Diên Thảo đi lấy nước mang vào tẩm điện hầu hạ chủ tử như thường lệ.
"Nương nương, nô tỳ mang nước tới cho người rửa mặt rồi. Nương nương, nương nương, người sao vậy? Người tỉnh lại đi, nương nương! Người đâu mau tới đây!"
Diên Thảo đến trước giường, gọi mấy tiếng, phát hiện Tào tiệp dư không có phản ứng, vội run rẩy kiểm tra hơi thở của nàng ta, phát hiện chủ tử không còn thở, lập tức hét lên.
Tuệ quý nhân, Thẩm quý nhân cùng các cung nhân chạy vào.
"Diên Thảo, Thẩm tỷ tỷ, Tào tỷ tỷ đi rồi..." Tuệ quý nhân cũng thử kiểm tra hơi thở của Tào tiệp dư, xác nhận nàng ta đã chết.
"Cái gì? Sao lại như vậy? Không thể nào! Tuệ quý nhân, nương nương của nô tỳ sao có thể ra đi chứ? Hạ thái y vẫn nói sức khỏe nàng ấy không sao, lần trước Hoắc nữ y tới bắt mạch cũng nói nương nương không có vấn đề gì, chẳng qua gần đây quá mệt nhọc, nương nương sao có thể đột nhiên ra đi chứ? Hu hu hu... Nương nương, nương nương..."
"Diên Thảo, ngươi đừng như vậy, Tào tỷ tỷ đi rồi, ta và Thẩm quý nhân cũng buồn như ngươi..."
Tuy sớm đã biết Tào tiệp dư chỉ còn vài ngày, nhưng hiện tại tận mắt thấy nàng ta đột nhiên qua đời, Tuệ quý nhân cũng thấy chua xót, cảm thấy phi tần của đế vương thậm chí còn không bằng bá tánh có thể bình an cả đời.
Tiêu Sát, Triệu Thanh Uyển và những phi tần khác cũng tới Uyên Loan Điện.
Hạ thái y phụng lệnh xử lý Tào tiệp dư tổng kết cho mọi người biết.
"Hồi hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, mấy ngày nay Tào tiệp dư vất vả nhọc lòng, cộng thêm thời tiết oi bức, ăn uống không ngon miệng dẫn đến sức khỏe càng ngày càng yếu, vốn chỉ cần nghỉ ngơi, cố gắng ăn uống nhiều hơn sức khỏe sẽ dần hồi phục. Nhưng Tào tiệp dư lại có tâm sự tích tụ trong lòng khiến cơ thể không chịu nổi, cuối cùng bất hạnh hương tiêu ngọc vẫn. Cũng may vi thần thấy Tào tiệp dư trông khá bình yên, lúc ra đi hẳn không phải chịu đau khổ."
"Đều tại thần thiếp không tốt, thần thiếp nên sớm nhắc nhở Tào tiệp dư nghỉ ngơi đàng hoàng..." Triệu Thanh Uyển lao vào lòng Tiêu Sát, tự trách bản thân.
Trước đây nghĩ đến việc cùng thờ một chồng với các phi tần khác, trong lòng nàng luôn thấy khó chịu, nhưng hôm nay tận mắt thấy một người đang ở tuổi thanh xuân đột nhiên qua đời, nàng thật lòng thấy thương tiếc.
"Hoàng hậu nén bi thương, cũng chẳng ai nghĩ sẽ như vậy. Tiểu Mục Tử, truyền ý chỉ của trẫm, Tào tiệp dư hiền huệ thục đức, nay truy phong làm Thục phi, an táng theo nghi lễ của phi. Mẫu thân của Tào thục phi phong làm tam phẩm cáo mệnh phu nhân."
"Vâng, nô tài đi truyền chỉ ngay."
"Hoàng hậu, người chết không thể sống lại, bây giờ cùng Dĩnh phi giúp trẫm làm tốt tang lễ cho Tào thục phi mới là việc hoàng hậu nàng cần nhọc lòng."
"Thần thiếp hiểu, thần thiếp chắc chắn sẽ cùng Dĩnh phi xử lý tốt tang lễ cho Tào thục phi, hoàng thượng cứ yên tâm." Triệu Thanh Uyển lau nước mắt, đáp.
"Được, vậy trẫm yên tâm. Tuyên Thất Điện vẫn còn rất nhiều tấu chương chờ trẫm xử lý, chỗ này giao cho các nàng."
"Vâng, thần thiếp cung tiễn hoàng thượng."
Tiêu Sát đi rồi, Triệu Thanh Uyển cũng bình tĩnh hơn.
Nàng nhìn Phương tần, nói: "Phương tần, Tào tiệp dư đi rồi, công việc quản lý hậu cung muội tiếp quản đi."
"Vâng, tần thiếp tuân chỉ."
Nghe Triệu Thanh Uyển cho Phương tần lên quản lý lục cung, Lan phi khó chịu trừng mắt.