Giữa tháng chín, các tỉnh của Đại Phụng cử hành kỳ thi mùa thu đầu tiên từ khi Tiêu Sát đăng cơ đến nay.
Không cần đợi thi hương có kết quả, tú tài Yến Tử Huân của huyện Bình đã chuẩn bị lên đường tới kinh thành.
Phải xa cách nhi tử, Yến phu nhân khóc lóc nức nở: "Huân Nhi, nửa tháng nữa mới có yết bảng, con thật sự phải lên đường gấp vậy sao? Lỡ như con không thi đậu..."
"Mẫu thân, con nhất định sẽ thi đậu! Thi hội sẽ cử hành ở kinh thành, mà từ lâu con đã muốn đến kinh thành rồi, đi sớm có thể ổn định chỗ ở, mẫu thân và phụ thân cũng có thể sớm yên tâm hơn sao? Khi nào có yết bảng sẽ có bằng hữu báo con biết, mẫu thân và phụ thân cứ yên tâm. Sau này con không thể ở bên hai người, hai người nhất định phải tự chăm sóc bản thân, có việc gì phải viết thư cho con ngay. Sang kỳ thi xuân năm sau, nếu có thể kim bảng đề danh, đến lúc đó được phái đi đâu nhậm chức, con sẽ đón hai người đến đó, gia đình chúng ta lại đoàn tụ."
"Huân Nhi à, mẫu thân chỉ không nỡ xa con, cũng con vừa đến kinh thành lại cùng Uyển Nhi..." Yến phu nhân ôm lấy con trai, vừa nhắc đến Triệu Thanh Uyển suýt thành con dâu của mình thì lập tức dừng lại.
Yến Trọng Minh thấy phu nhân mình lỡ lời, đen mặt khiển trách: "Bà nói bậy gì vậy? Cô nương Triệu gia là người gia đình chúng ta có thể trèo cao tới sao? Huân Nhi là người đọc sách, hiểu lý lẽ, tới kinh thành rồi nó sẽ tự có chừng mực. Huống hồ cô nương Triệu gia hiện đang ở trong hoàng cung, đâu phải người bá tánh bình thường muốn gặp được."
"Con biết nỗi lo của phụ thân mẫu thân. Hai người yên tâm, lần này đến kinh thành chỉ là để chuẩn bị cho kỳ thi hội mà thôi."
Yến Tử Huân biết phụ thân không phải nói cho mẫu thân nghe mà đang cố tình dặn dò hắn, bảo hắn tới kinh thành chỉ làm việc mình nên làm, việc không nên làm thì đừng lấy trứng chọi đá, khiến cả hai đều gặp nguy hiểm.
Sau khi tạm biệt phụ mẫu, Yến Tử Huân xách hành trang hơn một nửa đều là sách một mình lên đường.
Có điều hắn không lập tức ngồi xe ngựa lên kinh thành mà lén gia đình đến nhà cha mẹ Triệu Thanh Uyển ở gần đó.
Triệu gia có thể xem là hộ giàu của khu vực, có sân rộng, hai bên trồng vài cây hoa quế.
Lúc này Yến Tử Huân chỉ đứng trước cửa đã ngửi thấy hương hoa quen thuộc.
Căn nhà vẫn như vậy, mùa thu hàng năm hoa quế vẫn thơm, nhưng người kia đã ở xa ngàn dặm.
Đã mấy năm rồi không gặp nhau.
Cũng may rất nhanh thôi hắn sẽ được ở gần nàng, chỉ mới nghĩ, hắn đã thấy kích động.
Yến Tử Huân giơ tay gõ cửa, gọi: "Xin hỏi Triệu thẩm có ở nhà không?"
"Ai đấy?"
"Triệu thẩm, là con, Tử Huân!"
"Tử Huân hả, đợi chút, thẩm ra mở cửa cho con ngay!"
Triệu phu nhân mở cửa cho Yến Tử Huân, vừa thấy hắn, bà nhiệt tình hỏi thăm: "Lâu rồi Tử Huân không đến nhà thẩm, sao hôm nay lại có thời gian tới thế? Sao cháu xách nhiều hành lý như vậy? Định xa nhà hả?"
"Thẩm, hai hôm trước con mới thi hương trên thỉnh thành về, chuẩn bị khởi hành lên kinh thành. Con nghĩ cũng phải sang năm mới về nên tới thăm thẩm."
"Con muốn lên kinh thành? Sao đột ngột vậy?"
"Nếu con đỗ thi hương thì mùa xuân năm sau sẽ phải lên kinh thành tham dự thi hội. Dù sao cũng phải đi, thế nên con quyết định đi sớm để ổn định mọi việc."
"Thì ra là thế, thẩm cứ tưởng..." Triệu phu nhân thở phào.
Yến Tử Huân biết Triệu phu nhân cũng giống mẫu thân mình đều cho rằng hắn vội vã lên kinh thành vì tìm Triệu Thanh Uyển.
Bọn họ đoán đúng rồi.Nhưng hắn không thể nói cho họ biết họ đã đoán đúng.
Yến Tử Huân do dự mấy giây, cuối cùng vẫn hỏi: "Thẩm, Uyển Nhi... Gần đây nàng ấy có gửi thư nhà về không?"
"Không có, chỉ có một bức thư gửi từ nửa năm trước thôi. Chắc là nó ở trong cung bận, con lại còn nhỏ, nó chắc chắn phải lo chăm sóc cho con mình rồi."
"Thẩm, bức thư của Uyển Nhi gửi thẩm có thể cho Tử Huân xem không?"
"Việc này... Thôi được, dù sao trong thư Uyển Nhi cũng không viết gì không thể xem, để thẩm đi lấy cho con."
"Vâng, cảm ơn thẩm."
Yến Tử Huân theo Triệu phu nhân vào đại sảnh.
Thấy Triệu phu nhân về phòng lấy thư, Yến Tử Huân kích động không thôi.
"Đây Tử Huân, chính là bức thư này, con xem đi."
"Vâng, cảm ơn thẩm."
Yến Tử Huân run rẩy nhận lấy bức thư Triệu phu nhân đưa.
Nhìn nét chữ quen thuộc, sống mũi hắn bỗng cay cay, phải cố kiềm nén tâm trạng chua xót mới không mất mặt với Triệu phu nhân.
Sau đó hắn từ từ mở bức thư ra.
Trong thư nàng nói mình sinh được một nữ nhi đáng yêu, đặt tên là An Ninh.
Nàng còn nói nàng ở trong cung rất tốt, bảo họ đừng nhớ mong.
Thấy bức thư từ đầu đến cuối đều không nhắc tới hắn, trong lòng Yến Tử Huân sông cuộn biển gầm.
Hắn tin Uyển Nhi cũng sẽ như hắn, tuyệt đối không quên hắn.
Nàng chỉ là không dám nhắc đến hắn trong thư.
Mà việc này chứng minh nàng không được tự do, cũng không vui, vậy nên dù là viết thư nhà cũng có nhiều điều kiêng kỵ.
"Tử Huân? Tử Huân? Xem xong chưa?" Thấy Yến Tử Huân im lặng đọc thư rất lâu vẫn không buông xuống, Triệu phu nhân gọi.
"À, xin lỗi thẩm, Tử Huân đọc xong rồi, cảm ơn thẩm. Thấy Uyển Nhi ở trong thư nói mọi việc đều tốt, con cũng yên tâm, chắc thẩm cũng không cần phải lo đúng không?"
"Dù thẩm không yên tâm cũng không thể làm gì. Nói Uyển Nhi nhà ta mệnh khổ, nó lại đi làm hoàng hậu, là quốc mẫu cao cao tại thượng. Nói nó mệnh tốt, nhưng hoàng hậu vốn không phải điều nó mong muốn, bây giờ nó ở trong cung, bên cạnh một người thân cũng không có. Không cần nghĩ thẩm cũng biết cuộc sống của nó không tốt như trong thư. Nó viết như vậy chỉ là để an ủi ta và phụ thân nói thôi. Hu hu hu..."
Càng nói Triệu phu nhân càng lo lắng cho nữ nhi, ôm mặt khóc.
Chương 136: Vào kinh
"Thẩm đừng buồn, Uyển Nhi thông minh, con tin... Nàng ấy vẫn đang sống tốt." Thấy Triệu phu nhân bật khóc, Yến Tử Huân cũng đau lòng, vội an ủi."
"Thẩm không buồn. Mỗi lần nhắc đến Uyển Nhi, chỉ cần thẩm buồn, thúc của cháu lại nói như thế là không tốt cho Uyển Nhi, không cho thẩm nói vậy."
"Thúc nói thế đúng đấy, nếu Uyển Nhi biết tất nhiên cũng không muốn vừa nhớ tới nàng ấy thẩm lại buồn."
"Tử Huân, thẩm biết hai ba năm nay Uyển Nhi gả vào hoàng cung, trái tim cháu rất đau khổ. Nhưng mà Tử Huân, sự việc đã như vậy, kiếp này cháu và Uyển Nhi có duyên không phận, cháu cũng nên nghĩ thoáng hơn đi. Nếu cháu cứ mãi không thành thân, cha mẹ cháu sẽ rất buồn, cháu hiểu không?"
"Tử Huân biết, Tử Huân hiểu chứ, thẩm không cần lo lắng."
Yến Tử Huân hiểu ý tốt của Triệu phu nhân, nhưng việc thành thân dù gia đình có gấp thế nào, e rằng hắn cũng không thể hoàn thành ước nguyện của họ.
Chẳng qua việc này hắn không dám nói thẳng với ai.
"Tốt, tốt, thế thì tốt. Vậy thẩm chúc con có thể kim bảng đề danh, đến lúc đó cũng có thể cưới một nàng dâu tốt về cho cha mẹ mình, hai bọn họ chắc chắn sẽ rất vui, thẩm cũng vui lây."
"Cảm ơn cát ngôn của thẩm, Tử Huân sẽ cố gắng. Không còn sớm nữa, Tử Huân phải lên đường rồi. Lát nữa thúc từ cửa hàng về, thẩm thay con hỏi thăm thúc ấy nhé."
"Được, con lên đường phải cẩn thận. Nếu như... Thẩm nói là nếu như, nếu như con có thể gặp Uyển Nhi ở kinh thành thì thay thẩm nói với nó thẩm với cha nó đều rất nhớ nó, hu hu hu..."
"Thẩm yên tâm, nếu có thể gặp Uyển Nhi, con chắc chắn sẽ truyền đạt sự nhớ thương của thẩm và thúc với nàng ấy."
Ly biệt luôn khiến người ta đau lòng.
Hơn nữa cả hai đều có người vướng bận ngoài ngàn dặm.
Sau khi bái biệt Triệu phu nhân, Yến Tử Huân bước lên xe ngựa gia đình chuẩn bị cho mình, bắt đầu lên đường, tận mười mấy ngày sau mới đến kinh thành.
"Yến công tử, đến kinh thành rồi."
Nghe mã phu báo, Yến Tử Huân kích động vén rèm lên, ngẩng đầu nhìn hai chữ "kinh thành" trang nghiêm treo trên cửa thành.
Mệt mỏi người mấy ngày qua dường như lập tức tan biến.
Kinh thành, Yến Tử Huân ta tới rồi!
Uyển Nhi, nàng sẽ vui chứ?
Nàng có muốn gặp lại Tử Huân không?"
Yến Tử Huân lặng lẽ nhìn cửa thành cao chót vót, thầm nói trong lòng.
Sau khi thuận lợi thông qua kiểm tra của binh lính canh giữ cổng thành, hắn lấy cớ muốn nhìn ngắm kinh thành phồn hoa, dặn mã phu đánh xe đến những đường gần hoàng cung, sau đó dừng chân ở một khách sạch sẽ ngăn nắp.
Thu dọn hành lý xong, Yến Tử Huân nhiệt tình mời mã phu một bữa trưa rồi đi mua ít lương khô đặt lên xe ngựa.
Mã phu thấy hắn cả đoạn đường cần cù đọc sách, lại là người phúc hậu, vẻ ngoài cũng ôn nhuận như ngọc, ông đoán tiểu tử này tương lai sẽ vô cùng rạng rỡ.
Trước khi đi, mã phu chúc hắn: "Yến công tử, đại thúc chúc cậu năm sau có thể đi đỗ Trạng Nguyên, đến lúc đó đại thúc qua xin chút rượu mừng nhà cậu đấy nhé!"
"Cảm ơn cát ngôn của đại thúc. Sang năm nếu Tử Huân có thể đậu Trạng Nguyên, đại thúc cũng coi như là ân nhân của Tử Huân. Mười mấy ngày trên đường đại thúc chăm sóc Tử Huân, Tử Huân chắc chắn sẽ tìm cơ hội báo đáp."
"Không dám, không dám." Nghe Yến Tử Huân nói, đại thúc cười không khép miệng.
Hai người nói chuyện với nhau thêm vài câu rồi đại thúc đánh xe ngựa rơi khỏi kinh thành.
Còn Yến Tử Huân thì đang định tìm thuê một phòng ở gần đây, vì chi phí ở khách cao hơn hắn tưởng tượng.
Tuy nhà hắn mở trường tư nhiều năm nhưng gia đình không tính là giàu lắm, từ huyện Bình lên kinh thành cũng đã tốn rất nhiều ngân lượng.
Ở khách lâu dài không phải thượng sách.
Có điều đại thúc vừa đi, Yến Tử Huân về khách thay quần áo sạch sẽ rồi ra ngoài bằng cửa sau, muốn tận mắt đi xem hoàng cung trông như thế nào.
Nhìn vách tường hoàng cung nguy nga, cung điện cao chót vót, cảm xúc trong lòng hắn lại dâng trào.
"Uyển Nhi, bây giờ nàng đang ở trong bức tường hoàng cung này sao?" Yến Tử Huân lẩm bẩm.
Hắn biết hoàng cung không phải bá tánh bình thường như hắn có thể tùy tiện vào.
Ngơ ngác nhìn nửa ngày, hắn lại cô độc quay về khách .
Hôm sau loay hoay cả ngày, hắn cuối cùng cũng thuê được một căn nhà tiện nghi.
Chủ nhà của chỗ này là một phụ nhân trung niên giản dị, thấy hắn là người đọc sách, còn chuẩn bị thi hội sang năm, nếu đỗ cao trung thì chắc chắn được làm quan, vì thế cho hắn thuê một tháng.
Sau khi tìm được chỗ ở, Yến Tử Huân lập tức dọn hành lý từ khách qua, sau đó đi mua thêm vài vật dụng sinh hoạt đơn giản.
Muốn sống lâu dài ở kinh thành, chỉ tiết kiệm thôi đương nhiên là không đủ.
Phải kiếm tiền.
Việc này Yến Tử Huân sớm đã có tính toán.
Hắn hỏi thăm đại thẩm chủ nhà, sau đó đi dạo mấy con hẻm náo nhiệt mà đại thẩm nhắc đến, làm quen hoàn cảnh xung quanh, rồi chọn một vị trí kê bàn ghế, dựng sạp tranh chữ.
Lần này tới kinh thành hắn theo kho thư pháp và tranh từ quê lên, có thể bán ngay, sau đó vừa trông cửa hàng vừa viết vẽ bức mới.
Ngày đầu tiên dựng sạp đã có hai cô nương vừa xem hắn vẽ tranh vừa khen ngợi: "Tranh thư sinh vẽ đẹp quá. Ta thấy tranh của mấy nương nương vẽ được bán ở chợ hoàng gia cũng không bằng tiên sinh."
"Suỵt, ngươi to gan quá rồi đấy, mấy lời bất kính này mà cũng dám nói hả?"
"Có gì đâu, ta chỉ ăn ngay nói thật thôi. Tranh chữ mỗi người một sở thích, ta thích tranh của tiên sinh này vẽ. Tiên sinh, tranh của huynh bán thế nào vậy? Ta muốn mua một bức."
Một cô nương trong số đó tươi cười hỏi Yến Tử Huân.
"Xin hỏi cô nương muốn mua bức nào? Bức to năm lượng, bức nhỏ ba lượng."
"Giá còn rẻ nữa, vậy lấy bức mai này, ta thích."
"Được, vậy ta lấy xuống cho cô nương." Yến Tử Huân gỡ bức tranh mai đối phương thích xuống, cẩn thận cuốn lại, mượn cơ hội hỏi thăm, "Khi nãy nghe cô nương nhắc đến chợ hoàng gia, xin hỏi chợ hoàng gia ở đâu? Ta vừa mới đến kinh thành, vẫn chưa biết rõ nơi này lắm."
"Chợ hoàng gia ở cổng sau hoàng cung đấy, chợ chuyên bán những món đồ các nương nương và cung nhân trong cung làm ra, cứ cuối tháng sẽ mở bán ba ngày, tháng này chắc là ngày mốt sẽ mở."
"Thì ra là thế, đa tạ cô nương."