"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."
"Tần thiếp tham kiến hoàng thượng."
Lương phi và Thẩm quý nhân cùng Tiểu Mục Tử tới Tuyên Thất Điện.
Tiêu Sát đi thẳng vào vấn đề trách cứ hai người: "Lương phi, Thẩm quý nhân, hai nàng thật sự khiến trẫm quá thất vọng. Trẫm cứ tưởng hai nàng đều là người trầm tính, làm việc chu toàn, là người phù hợp hỗ trợ hoàng hậu quản lý lục cung nhất, không ngờ trong lúc hai nàng cùng nhau quản lý lục cung hoàng hậu lại gặp nguy hiểm, hai nàng giải thích sao với trẫm đây?"
"Hoàng thượng thứ tội."
Lương phi và Thẩm quý nhân quỳ xuống.
Lương phi giải thích: "Hồi hoàng thượng, hôm nay hoàng hậu nương nương ở Ngự Hoa Viên bị mèo hoang tấn công đúng là do thần thiếp thất trách. Mấy ngày trước thần thiếp đã chú ý tới đám mèo hoang ở Ngự Hoan Viên, cũng thử nghĩ cách đuổi chúng đi để tránh va chạm hoàng hậu nương nương và long tự. Nhưng..."
"Nhưng cái gì?"
"Hồi hoàng thượng, đều là lỗi của tần thiếp, không liên quan đến Lương phi tỷ tỷ." Thấy Lương phi muốn đẩy toàn bộ trách nhiệm cho mình, Thẩm quý nhân chủ động nhận tội, "Mấy ngày trước Lương phi tỷ tỷ đã giao việc đuổi mèo hoang cho tần thiếp, đều tại tần thiếp vô dụng đến nay chưa nghĩ ra cách đuổi đám mèo hoang."
"Thẩm muội muội không muốn nghĩ cách hay không muốn đuổi đám mèo hoang đó vậy?"
"Lương phi tỷ tỷ có ý gì?"
"Tỷ tỷ có ý gì? Thời điểm giao việc này cho muội muội, tỷ tỷ đã nhắc việc này rất quan trọng, hy vọng muội muội làm tốt, đừng cô phụ kỳ vọng của tỷ tỷ và hoàng hậu nương nương đúng không?"
"Tỷ tỷ đúng là đã nói với muội muội như vậy, là muội muội làm việc bất lực." Thẩm quý nhân cúi đầu trả lời.
Việc này nàng đúng là hết đường chối cãi.
Nhưng nàng không thể không nghi ngờ, xưa nay Ngự Hoa Viên có rất nhiều cung nhân qua lại, tại sao hôm nay đám mèo hoang kia chỉ cố tình tấn công hoàng hậu?
"Thẩm muội muội vốn không phải là người làm việc bất lực, tại sao chỉ có riêng chuyện này là qua loa có lệ thế? Mấy ngày nay muội không hề muốn xua đuổi đám mèo hoang kia, ngược lại còn không ngại cực khổ cho chúng ăn hai ngày một lần có phải không? Tỷ tỷ đã nghe hạ nhân kể, nhưng tỷ tỷ nghĩ muội là người thông minh, nói không chừng cho mèo hoang ăn là kế sách gì đó nên không vội hỏi muội, định chờ thêm mấy ngày, nếu thấy việc này không có tiến triển thì hỏi muội cũng không muộn. Không ngờ tỷ tỷ còn chưa kịp hỏi muội thì đã xảy ra việc hôm nay. Hoàng thượng, là thần thiếp thất trách. Thần thiếp biết rõ việc này quan trọng nhưng lại không đích thân xử lý, mà giao cho Thẩm quý nhân, gây ra lỗi lầm hôm nay, thần thiếp xin hoàng thượng trách phạt."
Lương phi muốn nhất tiễn song điêu, nhưng bây giờ Triệu Thanh Uyển không sao, vậy nàng nàng chắc chắn sẽ không tha cho Thẩm quý nhân đơn dễ dàng như vậy.
"Thẩm quý nhân, nàng còn gì muốn giải thích không?"
"Hồi hoàng thượng, tần thiếp biết mình thất trách, không còn mặt mũi giải thích, xin hoàng thượng trách phạt."
"Hừ, hay lắm, nàng đúng là thẳng thắn. Vậy được, trẫm tước quyền quản lý hậu cung lần này của nàng, cấm túc nàng hai tháng, nàng ở Thường Ninh Điện đóng cửa ăn năn đi!"
"Vâng, tần thiếp lĩnh chỉ tạ hơn."
Thẩm quý nhân muốn hỏi thêm nhưng Lương phi ở đây rõ ràng muốn nhắm vào mình, nàng biết lúc này càng nói nhiều bản thân càng bất lợi, vì thế chấp nhận hình phạt của Tiêu Sát.
"Lương phi, việc hôm nay tuy chủ yếu là Thẩm quý nhân thất trách nhưng hai nàng cùng nhau quản lý hậu cung, nàng là chủ, nàng ấy là phụ, vị phân của nàng cao hơn nàng ấy, kinh nghiệm cũng nhiều hơn. Thẩm quý nhân thất trách cũng là lỗi của nàng. Có điều trẫm niệm tình nàng quản lý lục cung thời gian dài, trước đây luôn tận tâm tận lực nên cho nàng thêm một cơ hội, không tước quyền quản lý lục cung lần này của nàng. Có điều việc xua đuổi mèo hoang ở Ngự Hoa Viên trẫm lệnh nàng trong vòng mười ngày bắt buộc phải xử lý xong. Trẫm không muốn bất cứ ai ở Ngự Hoa Viên bị mèo hoang đột nhiên tập kích nữa."
"Vâng, tạ hoàng thượng đã tha thứ cho thần thiếp, thần thiếp chắc chắn sẽ xử lý xong việc này trong vòng mười ngày, hoàng thượng cứ yên tâm."
"Được rồi, các nàng lui xuống đi." Tiêu Sát lạnh lùng nhìn Lương phi cung kính quỳ dưới đất, chỉ muốn nàng ta lập tức biến mất khỏi Tuyên Thất Điện.
Có điều, Lương phi lại thử hỏi: "Hoàng thượng, thần thiếp còn một chuyện..."
"Chuyện gì?"
"Hồi hoàng thượng, nếu Thẩm quý nhân không quản lý lục cung, vậy người kế tiếp..."
"Chuyện này hoàng hậu sẽ tự có sắp xếp." Không đợi Lương phi hỏi xong, Tiêu Sát đã mất kiên nhẫn ngắt lời."Vâng, thần thiếp biết rồi."
Sau đó Lương phi cùng Thẩm tiệp dư đứng dậy rời khỏi Tuyên thất điện.
Sau khi ra ngoài, thấy sắc mặt Lương phi không tốt, Thẩm quý nhân thấp thỏm nói với nàng ta: "Xin lỗi Lương phi tỷ tỷ, đều tại muội muội liên lụy tỷ."
"Bây giờ nói việc này còn có ích gì? Từ khi bổn cung vào cung đến nay chưa từng bị hoàng thượng răn dạy nghiêm khắc, hôm nay đúng là nhờ phúc của muội muội đấy."
"Xin lỗi Lương phi tỷ tỷ, đều là lỗi của muội. Là muội muội vô dụng cô phụ kỳ vọng của tỷ tỷ."
"Muội thật sự vô dụng hay không muốn phối hợp với bổn cung quản lý hậu cung? Việc này e rằng chỉ có bản thân Thẩm muội muội biết đúng không?" Lương phi cười khinh chất vấn Thẩm quý nhân hai câu, sau đó cùng Tố Yên bỏ đi.
Kẻ xấu cáo trạng trước, người câm ăn hoàng liên, có khổ nhưng không thể nói, hôm nay coi như Thẩm quý nhân đã trải đủ.
Nhưng sống chung một mái hiên, không thể không cúi đầu, nàng không thể không cam chịu.
Sau khi Lương phi và Thẩm quý nhân đi một lúc, thống lĩnh thị vệ đến bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng, qua kiểm tra của thái y, trong cơ thể những con mèo bị thị vệ chém đều có... Lượng lớn thuốc dục."
"Thuốc dục?"
"Đúng vậy."
"Trẫm biết rồi. Ngươi sai người chôn những con mèo kia đi, tạm thời đừng để lộ ra ngoài."
"Vâng."
Tiêu Sát biết việc này có kẻ đã lên kế hoạch từ sớm, chỉ chờ Triệu Thanh Uyển đến Ngự Hoa Viên đi dạo, thả đám mèo hoang ra tấn công nàng.
Chẳng qua thấy Tào thục phi mới chết không bao lâu, Triệu Thanh Uyển lại đang có thai, hắn không tàn sát phi tần hậu cung nhanh như vậy thôi.
Ban đêm xử lý tấu chương ở Tuyên Thất Điện xong, Tiêu Sát về Phượng Nghi Điện.
Triệu Thanh Uyển quan tâm hỏi thăm: "Chuyện hôm nay hoàng thượng điều tra đến đâu rồi? May mà trên móng vuốt của đám mèo đó không có độc, nếu không Liên Liên phải chịu khổ rồi."
"Chỉ là đám mèo hoang trong thời kỳ dục vừa hay hôm nay đều ở gần Vân Hề Các. Hoàng hậu không cần lo lắng, trẫm đã giao trách nhiệm cho Lương phi trong vòng mười ngày đuổi hết mèo hoang ở Ngự Hoa Viên, sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa."
"Mèo hoang vào thời kỳ dục? Không phải mèo vào mùa xuân mới dục sao?"
"Ha ha, không ngờ hoàng hậu lại có nghiên cứu về việc này."
"Hoàng thượng, người ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngài, ngài đang nghĩ gì đấy!"
"Được rồi hoàng hậu, nàng đừng lo, dù là người hay mèo hoang không an phận, trẫm đều sẽ xử lý. Bây giờ nàng có thai, dưỡng thai mới là quan trọng, những việc này cứ giao cho nàng là được." Tiêu Sát nắm tay Triệu Thanh Uyển, dịu dàng trấn an.
"Vậy được, nếu hoàng thượng đã nói vậy, thần thiếp không hỏi nữa. Có điều hôm nay ngài tước quyền quản lý lục cung của Thẩm quý nhân, lại cấm túc nàng ấy hai tháng liệu có phải quá nặng rồi không?"
"Trẫm là đang bảo vệ nàng ấy. Nếu trẫm không làm thế, e rằng nàng ấy sẽ còn gặp tai bay vạ gió."
"À, thì ra là vậy, xem ra hoàng thượng cũng rất có lòng với Thẩm quý nhân..." Triệu Thanh Uyển khẽ cười.
Tiêu Sát cúi đầu thấy thế, vui mừng hỏi: "Sao trẫm nghe cách hoàng hậu nói giống như đang ghen với Thẩm quý nhân vậy?"
Chương 150: Độc quyền
Ban ngày Triệu Thanh Uyển còn cảm động nghĩ trong hoàng cung này người bảo vệ nàng càng ngày càng nhiều, mà trong những người đó Tiêu Sát đương nhiên là người quan trọng nhất.
Bây giờ lại nghe chính miệng hắn nói hắn bảo vệ nữ nhân khác thế nào, mà nữ nhân kia dù là tính cách hay tài hoa đều giống nàng, nghe xong nàng đương nhiên thấy không được tự nhiên.
Có điều ngoài miệng Triệu Thanh Uyển vẫn phủ nhận: "Thần thiếp nào ghen với Thẩm quý nhân chứ? Trước đây vốn là thần thiếp mở lời nhờ hoàng thượng âm thầm phái người bảo vệ Thẩm quý nhân. Bây giờ hoàng thượng bảo vệ nàng ấy như thế, thần thiếp nên đa tạ hoàng thượng mới đúng."
"Hoàng hậu thật sự nghĩ vậy sao?"
"Đương nhiên."
"Nhưng trẫm lại không hy vọng hoàng hậu nghĩ như vậy, cũng không thích hoàng hậu nghĩ như thế. Trẫm muốn hoàng hậu trả lời đúng sự thật cho trẫm, khi nãy nàng ghen với Thẩm quý nhân đúng không?" Tiêu Sát chờ mong nhìn Triệu Thanh Uyển.
"Hoàng thượng, thần thiếp là hoàng hậu, sao có thể ghen tuông với phi tần? Thần thiếp thật sự không có ghen."
"Trẫm không tin, hoàng hậu gạt trẫm."
Vừa nói hết câu, Tiêu Sát lập tức hôn lên đôi môi của Triệu Thanh Uyển, hôn đến khi nàng thở hổn hển, hắn mới buông nàng ra, nhưng trán vẫn chạm trán, chóp mũi chạm chóp mũi nàng.
"Hoàng hậu còn không chịu thừa nhận nàng ghen với Thẩm quý nhân sao?"
Bị hắn hôn, hai má Triệu Thanh Uyển ửng hồng, tim đập thình thịch, bây giờ còn ở gần hắn như thế khiến tim nàng càng đập loạn nhịp, chỉ đành thẹn thùng đáp: "Vâng."
"Trẫm muốn nghe chính miệng hoàng hậu nói một câu hoàn chỉnh: Khi nãy thần thiếp đúng là ghen với Thẩm quý nhân. Hoàng hậu, nàng có thể nói cho trẫm nghe không, hửm?"
"Hoàng thượng, không phải người ta vừa mới nói rồi sao?"
"Nàng chỉ trả lời vâng, có nói gì đâu? Trẫm muốn nghe một câu hoàn chỉnh, nàng nói cho trẫm nghe có được không? Ngoan!"
"Hoàng thượng chỉ biết làm khó thần thiếp."
"Chỉ một câu thôi mà, vậy mà cũng là làm khó hoàng hậu sao? Có phải hoàng hậu quá hà khắc với trẫm không? Trẫm buồn lắm đấy." Tiêu Sát lấy lui làm tiếp.
Thấy hắn đổi cách dỗ dành nàng như với trẻ con, Triệu Thanh Uyển chỉ đành thỏa hiệp: "Được rồi, nghe hoàng thượng nói cứ như thần thiếp là thê tử hung dữ khắt khe với trượng phu vậy. Nếu hoàng thượng đã muốn nghe một câu hoàn chỉnh thì thần thiếp nói cho hoàng thượng nghe là được. Khi nãy lúc ngài nói ngài đang bảo vệ Thẩm quý nhân, nghe ngài dùng hai chữ bảo vệ với nữ nhân khác, thần thiếp đúng là thấy khó chịu, có hơi... Ghen..."
"Thật sao hoàng hậu? Nàng ghen thật à? Xin lỗi hoàng hậu, là trẫm lỡ lời, trẫm không nên nói bảo vệ Thẩm quý nhân. Hai chữ bảo vệ trẫm chỉ dùng với hoàng hậu của trẫm, với nữ nhân mà trẫm yêu nhất trên đời. Những nữ nhân khác đều không xứng để trẫm dùng hai chữ bảo vệ. Hai chữ này về sau chỉ dành riêng cho một mình hoàng hậu."
Nghe Tiêu Sát đỏ mặt tía tai xin lỗi và thổ lục, Triệu Thanh Uyển bật cười khúc khích, cố ý chọc hắn: "Nghe hoàng thượng nói kìa, chẳng lẽ An Ninh của chúng ta không xứng để phụ hoàng như ngài dùng hai chữ bảo vệ sao?"
"An Ninh của chúng ta đương nhiên xứng! Hay lắm hoàng hậu, nàng đang cố tình ghẹo trẫm đúng không? Không được, đêm nay trẫm phải trừng phạt nàng mới được, để xem nàng sau này còn dám làm thế không!"
"Hoàng thượng lại muốn phạt thần thiếp thế nào? Thần thiếp đêm nay không nhận bất cứ sự trừng phạt nào cả!"
"Việc này e rằng không phải do hoàng hậu quyết định đâu."
"Hoàng thượng đúng là bá đạo, lại muốn dùng hoàng quyền với phu quyền ép thần thiếp, cho dù thần thiếp khẩu phục thì tâm cũng không phục."
"Không sao, trẫm sẽ khiến cơ thể hoàng hậu phục trước, sau đó mới tới trái tim..."
Dứt lời, Tiêu Sát dịu dàng hôn Triệu Thanh Uyển.
Như lời hắn nói.
Hắn khiến cơ thể Triệu Thanh Uyển phục trước, sau đó trái tim cũng phục theo.
Triệu Thanh Uyển không hề tỏ ra bất mãn mà nằm trong lòng hắn, yên tâm ngủ đến giờ Dần hôm sau.
Sáng sớm hôm sau, trong nụ hôn của hắn, Triệu Thanh Uyển cũng mở mắt.
"Xin lỗi hoàng hậu, trẫm đánh thức nàng rồi."
"Không sao, thần thiếp cũng muốn dậy. Thần thiếp giúp ngài thay quần áo nhé?"
"Không cần đâu, nàng nằm thêm một lát đi, tự trẫm làm là được. Hoàng hậu, thật ra tối qua trẫm còn một vấn đề muốn hỏi nàng nhưng lại không biết hoàng hậu có muốn trả lời thật lòng cho trẫm nghe không?"
"Vấn đề gì? Hoàng thượng cứ hỏi đi."
"Được, vậy trẫm hỏi nhé. Hoàng hậu, nàng... Đến giờ... Thôi, để sau rồi trẫm hỏi." Tiêu Sát vừa nghiêm túc vừa thẩm thỏm nhìn thẳng vào mắt Triệu Thanh Uyển, do dự một lúc, cuối cùng vẫn cảm thấy chưa đến thời cơ.
Thấy hắn như thế thật ra Triệu Thanh Uyển đoán được hắn muốn hỏi gì.
Vấn đề này trước đây hắn cũng từng hỏi.
Nhưng bị nàng lảng tránh, không trả lời.
Xem ra hắn rất để bụng đáp án của câu hỏi đó, thế nên cứ một khoảng thời gian lại muốn hỏi.
Tiếc là cho dù hôm nay hắn hỏi, chỉ sợ nàng cũng khó mà cho hắn một câu trả lời rõ ràng.
Vậy nên Triệu Thanh Uyển giả ngốc cười đáp: "Vậy được, nếu hoàng thượng đã muốn để lần sau hỏi, vậy ngài cứ giữ lại đi. Dù gì thần thiếp cũng không ngủ lại được, hoàng thượng cứ để thần thiếp giúp ngài thay quần áo đi kẻo ngài lại thượng triều muộn."
"Được, hoàng hậu đã hiền huề như thế, vậy làm phiền hoàng hậu."
"Hoàng thượng quá lời, đây là bổn phận của thần thiếp mà."
Triệu Thanh Uyển vừa giả ngốc vừa khách sáo khiến bầu không khí thân mật giữa họ bỗng khác đi.
Bản thân Triệu Thanh Uyển cảm nhận được.
Tiêu Sát đương nhiên cũng nhạy cảm phát hiện.
Thời điểm rời khỏi Phượng Nghi Điện, hắn không còn nét hăng hái lần trước mà trông có rất nhiều tâm sự.
Giờ Mão.
Trừ Thẩm quý nhân bị cấm túc, tất cả phi tần đều đến Phượng Nghi Điện thỉnh an.
Sau khi trưng cầu ý kiến của Tuệ quý nhân và Tưởng quý nhân, Triệu Thanh Uyển quyết định để Tuệ quý nhân cùng Lương phi quản lý hậu cung.
Tuệ quý nhân vừa hưng phấn vừa sợ.
Bản thân xuất thân là cung nữ bình thường, bây giờ lại có thể quản lý lục cung, với nàng mà nói chẳng khác nào nằm mơ.
Sau khi quyết định việc này, Lan phi khinh thường trừng mắt nhìn Tuệ quý nhân, sau đó nhắc tới việc hôm qua: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp nghe nói hôm qua người bị đám mèo hoang tập kích ở Ngự Hoa Viên. Đám mèo hoang đó trông cứ nhu bị bỏ thuốc nên mới đột nhiên nổi điên như vậy."
"Thế sao? Thuốc gì? Bổn cung không hề nghe nói đám mèo kia bị bỏ thuốc, chỉ biết tính cách mèo hoang thường hoang dã nên mới dễ va chạm con người."
"Ha ha, hồi hoàng hậu nương nương, tên của loại thuốc kia thần thiếp nghe xong cũng phải đỏ mặt, không dám nói thẳng ở trước mặt nhiều tỷ muội như vậy. Hơn nữa thần thiếp còn nghe nói một việc, tin rằng các vị muội muội cũng đã nghe nói đúng không?"
"Lan phi tỷ tỷ còn nghe nói chuyện gì?" Lương phi tươi cười phụ họa.
"Ha ha, bổn cung còn nghe nói gần đây Thẩm quý nhân hay lén cho mèo hoang ở Ngự Hoa Viên ăn, còn một ngày cho ăn hai lần. Các muội nói xem nếu đám mèo hoang kia bị bỏ thuốc thì ai đáng nghi nhất đây?"
+