"Tiện tì nhà ngươi dám giảo biện trước mặt hoàng thượng!" Thấy Tố yên dám kêu oan với hoàng thượng, Lan phi tức muốn hộc máu khiển trách nàng, sau đó uất ức đến gần Tiêu Sát, bĩu môi cầu xin, "Hoàng thượng, ngài nhìn đi, miệng lưỡi của nô tỳ này sắc bén như vậy, rõ ràng là bất kính với thần thiếp, hoàng thượng phải làm chủ cho thần thiếp."
Tiêu Sát liếc nhìn Lan phi: "Trẫm thấy người miệng lưỡi sắc bén là Lan phi mới đúng. Đây là Y Lan Điện của nàng, Lâm chiêu nghi là khách nàng mời đến, nô tỳ của nàng ấy dù có to gan cũng không ngốc đến mức bất kính với nàng. Nếu nô tỳ kia có bất kính với nàng vì Lâm chiêu nghi thì cũng chỉ chứng minh nàng ta trung thành, nên thưởng chứ không phải nên phạt. Nhưng nàng lại lòng dạ hẹp hòi, không phân biệt thị phi, chỉ vì chút việc nhỏ mà khiến hậu cung gà bay chó sủa!"
"Hoàng thượng..."
"Được rồi, trẫm không muốn nghe nàng giải thích nữa, nàng khiến trẫm quá thất vọng rồi! Hoàng hậu bị biếm vào lãnh cung, trẫm vốn định quan sát nàng mấy ngày, nếu nàng có thể xử sự trầm ổn, trẫm sẽ để nàng tạm thời xử lý sự vụ hậu cung. Bây giờ xem ra là trẫm đã quá đề cao nàng!"
"Hoàng thượng..."
Nghe Tiêu Sát nói, trái tim Lan phi nguội lạnh, sốt ruột muốn tiếp tục giải thích.
Nhưng Tiêu Sát lại trừng mắt nhìn nàng ta.
Nàng ta cúi đầu cắn môi, thức thời không dám nói nữa.
"Lâm chiêu nghi."
"Có thần thiếp."
"Lan phi tính tình nóng nảy, Dĩnh phi lại xuất thân nhà võ tướng, giỏi võ không giỏi văn, bây giờ trong hậu cung nàng là người có địa vị cao nhất, tính tình cũng trầm ổn nhất. Sau này nàng chưởng quản sự vụ hậu cung đi."
"Vâng, thần thiếp tuân chỉ, thần thiếp chắc chắn sẽ tận tâm xử lý sự vụ hậu cung thật tốt, sẽ không để hoàng thượng lo lắng những việc vặt trong hậu cung."
"Được."
Đúng là nhờ họa được phúc.
Lâm chiêu nghi cúi người, tiếp nhận ý chỉ của Tiêu Sát.
Khi ngẩng đầu, nàng không khỏi đỡ trán.
Tiêu Sát quan tâm: "Lâm chiêu nghi sao vậy?"
"Hoàng thượng, tửu lượng của thần thiếp không tốt, khi nãy uống rượu Lan phi tỷ tỷ mời, bây giờ người không còn sức, đầu cũng đau...""Không thể uống thì sau này không cần uống, trẫm đưa nàng về Thường Ninh Điện."
"Vâng, tạ hoàng thượng."
Tiêu Sát đỡ lấy Lâm chiêu nghi, làm lơ vẻ mặt ai oán ghen ghét của Lan phi, rời khỏi Y Lan Điện.
"Hoàng thượng, hoàng thượng..."
Nhìn hai người họ thân thiết bỏ đi, Lan phi ngồi bệt xuống đất.
Nàng ta vốn định mượn việc Tố Yên giết gà dọa khỉ, ra oai phủ đầu với Lâm chiêu nghi, không ngờ mất cả chì lẫn chài, còn để Lâm chiêu nghi nhặt được món hời từ trên trời rơi xuống.
Lan phi không cam lòng cắn môi.
...
Sau khi đưa Lâm chiêu nghi về Thường Ninh Điện, Tiêu Sát định rời đi.
Lâm chiêu nghi đỏ mặt ngượng ngùng giữ hắn lại: "Hoàng thượng, ngài còn chưa ăn tối, chi bằng ở lại ăn chút gì đó đi."
"Không được, trẫm còn rất nhiều tấu chương chưa phê, hôm khác sẽ tới dùng bữa với nàng, tối nay nàng nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Vâng, vậy thần thiếp cung tiễn hoàng thượng."
Tiêu Sát khăng khăng muốn đi, Lâm chiêu nghi lưu luyến nhìn hắn rời khỏi đại điện mới rời mắt.
Thấy chủ tử cô đơn, Tố Yên không màng cơn đau trên mặt, nhẹ nhàng an ủi: "Chủ tử đừng buồn, sớm muộn gì hoàng thượng cũng hiểu được ý tốt của người."
"Ta không buồn, ta rất vui. Ngươi xem, từ lúc vào cung đến nay ta không tranh không đoạt, cũng không tỏ ra nổi bật, nhưng chưởng ấn hậu cung lại rơi vào tay ta. Điều này chứng minh có những thứ nên là của ta thì sớm muộn cũng sẽ là của ta, không ai có thể cướp đi được, ta cũng không cần phải gấp."
"Chủ tử có thể nghĩ được như vậy thì tốt."
"Tố Yên, hôm nay hại ngươi bị đánh. Ngươi yên tâm, thù này của ngươi sớm muộn gì ta cũng báo thay ngươi gấp bội."
"Tạ chủ tử, nô tỳ không sao...."
"Không sao cái gì, mặt đã sưng lên rồi, ngươi mau về phòng thoa thuốc đi, cẩn thận coi chừng để lại sẹo."
"Vâng, tạ chủ tử quan tâm, vậy nô tỳ cáo lui trước."
Tố Yên che mặt khom người rời đi.
Nhìn tấm lưng nàng, ánh mắt của Lâm chiêu nghi trở nên sắc bén.
Đánh chó phải xem chủ nhân!
Hôm nay người Trâu Lạc Lan đánh không phải Tố Yên mà là nàng.
Thù này Lâm Lang nàng nhất định phải báo!
Tin tức trong cung dù tốt hay xấu, chỉ cần đủ lớn hoặc đủ mới lạ, xưa nay đều lan truyền rất nhanh.
Đêm đó, tin tức hoàng thượng tuyên bố để lan chiêu nghi chưởng quản hậu cung trừ lãnh cung ra đã truyền khắp hậu cung.
Sáng sớm hôm sau, Thường Ninh Điện xưa nay an tĩnh lại tiếp đón rất nhiều phi tần đến chúc mừng Lâm chiêu nghi.
Tố Yên nhiệt tình bưng trà lấy hoa quả tiếp đãi họ.
Bầu không khí thoạt nhìn hòa thuận vui vẻ.
Tào tiệp dư đi đầu nịnh nọt: "Lâm tỷ tỷ, tỷ tỷ tính tình ôn hòa hiện hậu, sau này tỷ tỷ chưởng quản sự vụ hậu cung, ngày tháng của chúng tỷ muội chắc chắn sẽ tốt hơn trước."
"Tào muội muội quá khen. Sự vụ hậu cung phức tạp, trước đây Lâm Lam chưa từng tìm hiểu, cần phải từ từ học tập. Nếu Lâm Lang có chỗ nào xử lý không chu toàn, mong các vị muội muội thông cảm."
"Lâm tỷ tỷ đúng là khiêm tốn, không giống người ở Y Lan Điện kia chẳng coi ai ra gì, lúc nào cũng xem thường những phi tần địa vị thấp như bọn muội. Còn cái người ở lãnh cung kia tuy không gây khó dễ chúng ta nhưng lại lạnh lùng như sông băng vạn năm vậy, chưa từng thân thiết với tỷ muội các cung. Chỉ có tính cách của Lâm tỷ tỷ tốt, sau này muội muội nhất định sẽ thường xuyên tới chỗ Lâm tỷ tỷ." Ngọc tần nghĩ sao nói vậy.
Thẩm quý nhân ngồi cạnh nháy mắt ra hiệu, ý bảo nàng ta đừng nói bậy nhưng nàng ta không chú ý.
Lâm chiêu nghi âm thầm quan sát, nhếch mép cười.
Nàng không ngại người thẳng tính, ngược lại những kẻ lòng dạ thâm trầm càng khiến nàng phải phòng bị.
Có điều trong tất cả nữ nhân hậu cung, người bây giờ nàng coi là đối thủ vẫn là hoàng hậu.
Cho dù hoàng hậu hiện đang ở lãnh cung.
Mọi người ngồi với nhau một lúc, Lâm chiêu nghi tìm cớ đuổi họ đi, sau đó cùng Tố Yên làm bộ đi dạo từ Ngự Hoa Viên đến lãnh cung.
Từ lúc vào cung đến nay, đây là lần đầu tiên nàng đến nơi này.
Ban ngày ban mặt, ngoài cửa lãnh cung có bốn hộ vệ đeo đao trông chừng, bề ngoài nói là cầm tù hoàng hậu nhưng thực chất lại giống bảo vệ nàng ấy hơn.
Lâm chiêu nghi thử lại gần thăm dò: "Bổn cung là Lâm chiêu nghi, muốn vào trong thăm hoàng hậu, không biết các vị thị vệ đại ca có thể châm chước cho không?"
"Xin lỗi nương nương, hoàng thượng có chỉ bất kỳ ai cũng không được vào lãnh cung, mọi nương nương đừng làm khó ti chức."
"Thế thì thôi, bổn cung không làm khó các ngươi."
"Tạ nương nương thông cảm."
"Tố Yên, vậy chúng ta hồi cung."
"Vâng."
Thấy thị vệ trong coi nghiêm ngặt như vậy, Lâm chiêu nghi chỉ đành cùng Tố Yên quay đầu rời đi.
Hai người mới đi vài bước thì thấy Hồng ma ma xách hộp đồ ăn đi tới.
+