Đêm qua tuy chén thuốc bị Tiêu Sát làm đổ, sáng sớm hôm nay Triệu Thanh Uyển vẫn dặn Vân Tụ nấu thêm chén khác, ăn sáng xong rồi bảo Tiểu Mục Tử mang qua Tuyên Thất Điện.
Tiểu Toàn Tử giao chén thuốc cho Tiểu Mục Tử, Tiểu Mục Tử cẩn thận trình cho Tiêu Sát: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương mới sai người mang thuốc tới, dặn dò ngài uống nhân lúc còn nóng."
"Đem đi đổ đi! Kêu Hạ thái y kê thuốc cho trẫm!"
"Vâng."
Tiêu Sát chẳng thèm nhìn chén thuốc kia đã lạnh lùng bảo Tiêu Mục Tử đi gọi Hạ thái y.
Tiểu Mục Tử bất lực thở dài, chỉ đành làm việc theo mệnh lệnh của chủ tử.
Sau bữa trưa, khi Triệu Thanh Uyển lại bảo Tiểu Toàn Tử đến Tuyên Thất Điện đưa thuốc, Tiểu Mục Tử chỉ đành nói với Tiểu Toàn Tức long thể của hoàng thượng đã có Hạ thái y chăm sóc.
Sau khi Tiểu Toàn Tử về Phượng Nghi Điện bẩm báo đúng sự thật, Triệu Thanh Uyển chỉ nói: "Được, bổn cung biết rồi."
Không lẽ bất kỳ đế vương nào cũng hỉ nộ vô thường thế sao?
Tóm lại nàng thật sự không đoán được Tiêu Sát đang nghĩ gì, vì thế quyết định không quan tâm nữa.
Ngày tháng Tiêu Sát không đến, Triệu Thanh Uyển ở Phượng Nghi Điện chăm sóc An Ninh và vẽ tranh, hầu hết công việc của hậu cung đều giao cho Lương phi và Tuệ quý nhân xử lý.
Hai người họ làm việc khá tốt, hơn nữa hơn một tháng làm việc chung không hề có tin đồn bất hòa, hậu cung vẫn được tính là yên bình, Triệu Thanh Uyển cũng bớt lo.
Có điều sau mười ngày, Tiêu Sát vẫn không về Phượng Nghi Điện lần nào, Triệu Thanh Uyển thầm nghĩ có lẽ hắn vẫn chưa khỏe lại, nên dặn dò Tiểu Toàn Tử cứ cách hai ngày đi hỏi thăm Tiểu Mục Tử hoàng thượng sao rồi, lần nào Tiểu Toàn Tử cũng về bẩm báo hoàng thượng đã khỏe hẳn, không còn ho nữa.
Triệu Thanh Uyển cũng yên tâm, lại nghĩ mấy ngày nữa Tiêu Sát chắc sẽ đến thăm nàng và An Ninh chứ.
Kết quả chờ mong mấy ngày vẫn không thấy nam nhân kia đâu.
Chẳng lẽ Tiêu Sát bận rộn đến vậy? Ngay cả thê tử đang mang thai và nữ nhi còn nhỏ tuổi hắn cũng không thể bớt thời giờ về thăm sao?
Triệu Thanh Uyển nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, bỗng thấy bất mãn, mất mát, cũng nhớ thương Tiêu Sát.
Vân Tụ cũng lo lắng theo: "Nương nương, hoàng thượng đã hết bị phong hàn nhưng lâu rồi không đến Phượng Nghi Điện của chúng ta, hay là hôm nay nương nương tới Tuyên Thất Điện gặp hoàng thượng được không? Phu thê lâu ngày không gặp nhau tình cảm sẽ phai dần đấy."
"Ta vác bụng lớn đến Tuyên Thất Điện làm phiền ngài ấy xử lý chính sự, ngài ấy sẽ không vui. Thôi, ngươi cứ giúp ta truyền lời với Mục công công, cứ nói... An Ninh nhớ phụ hoàng."
"Vâng, nô tỳ đi ngay."
Vân Tụ nhận lệnh, lập tức chạy đến Tuyên Thất Điện truyền đạt ý của Triệu Thanh Uyển tới Mục công công.
Sau giờ Ngọ hôm ấy, Tiêu Sát cuối cùng cũng về Phượng Nghi Điện.
Thấy hắn đến, Tiểu Toàn Tử hào hứng đang định lớn tiếng thông báo thì bị hắn chặn lại: "Không cần thông báo, trẫm đi thăm An Ninh công chúa."
"Vâng."
Thời điểm dẫn Tiêu Sát qua đông thiên điện thăm An Ninh công chúa, Tiểu Toàn Tử kịp thời nháy mắt với một cung nữ trong sân.
Cung nữ hiểu ý, lập tức chạy đến chủ điện bẩm báo Triệu Thanh Uyển: "Nương nương, hoàng thượng tới, ngài ấy đang qua đông thiên điện thăm công chúa."
"Hả? Được, bổn cung biết rồi."
Triệu Thanh Uyển vừa kích động vừa thấp thỏm, vội buông bức tranh còn chưa vẽ xong, bảo Vân Tụ cùng mình đến đông thiên điện.
Vừa đến cửa, nàng đã thấy Tiêu Sát đang từ ái bế An Ninh, tay cầm cái trống nhỏ chơi với đứa bé, chọc An Ninh cười "ha ha ha".Nhìn cảnh này, Triệu Thanh Uyển vừa thấy ấm lòng cũng vừa thấy chua xót.
Nàng bước lên hành lễ: "Hoàng thượng vạn an."
Nàng cố tình không nói "Hoàng thượng về rồi", Tiêu Sát là người tinh tế nhạy cảm lại có trí nhớ tốt, chắc chắn sẽ chú ý, nhưng lần này hắn không tích cực bảo nàng sửa lại, chỉ nói: "Hoàng hậu đến à?"
"Vâng, nghe nói hoàng thượng đang ở đông thiên điện chơi với An Ninh nên thần thiếp cũng tới xem, đã lâu rồi An Ninh không gặp phụ hoàng, hôm nay gặp ngài hình như là rất vui đấy."
"Chính vụ bận rộn, trẫm thật sự không có thời gian đến hậu cung thăm các nàng, mong hoàng hậu thông cảm."
"Ha ha, hoàng thượng yên tâm, thần thiếp đương nhiên thông cảm cho hoàng thượng. Có điều mấy ngày nay An Ninh cứ nhắc đến phụ hoàng mãi nên thần thiếp mới mạo muội bảo Vân Tụ đi truyền lời. Hôm nay hoàng thượng có thể bớt chút thời gian đến thăm An Ninh, thần thiếp vô cùng cảm kích."
Triệu Thanh Uyển chỉ cười đáp khiến người ta không thể nhìn ra tâm trạng nàng lúc này có thật sự như lời nàng nói không.
Nàng như vậy khiến Tiêu Sát càng tức giận, nhưng ngoài mặt hắn vãn thản nhiên nói: "Ừ. Gần đây hoàng hậu khỏe không?"
"Thần thiếp khỏe, đa tạ hoàng thượng quan tâm."
"Khỏe thì tốt. Trẫm cũng thăm An Ninh rồi, trẫm còn rất nhiều việc cần xử lý, phải về Tuyên Thất Điện trước. Bà vú, bế An Ninh đi."
"Vâng."
Tiêu Sát giao bà vú cho An Ninh rồi định xoay người bỏ đi.
Triệu Thanh Uyển không biết bản thân chọc giận Tiêu Sát chỗ nào, sau bao nhiêu ngày khó khăn lắm hắn mới về một chuyến nhưng chỉ nói hai câu đã muốn đi, nàng không khỏi thấy uất ức, cũng không nỡ nhanh tạm biệt hắn như vậy.
Triệu Thanh Uyển theo bản năng kéo tay hắn lại: "Hoàng thượng, đêm nay ngài có về Phượng Nghi Điện không?"
Đột nhiên được Triệu Thanh Uyển chủ động nắm tay, Tiêu Sát giật mình, có điều hắn vẫn không quay lại nhìn nàng mà nhìn thẳng về phía cửa điện.
"Để xem sao đã, nếu phê duyệt tấu chương xong trẫm sẽ tới, nếu xong việc trễ, trẫm cũng không tiện đến quấy rầy hoàng hậu, hoàng hậu cứ đi ngủ đi."
"Vâng, thần thiếp biết rồi, thần thiếp cung tiễn hoàng thượng."
Nghe câu trả lời của Tiêu Sát, Triệu Thanh Uyển nhẹ nhàng buông tay, sau đó hành lễ, nhìn hắn rời khỏi Phượng Nghi Điện.
Lúc này người cảm thấy mất mát còn có Vân Tụ, nàng bĩu môi nhìn theo Tiêu Sát, lo lắng hỏi: "Có phải hoàng thượng lại hờn dỗi gì nương nương không?"
"Ai mà biết? Thôi, không nhắc đến việc này nữa, chúng ta cứ lo việc của mình là được."
"Vâng, nô tỳ biết rồi."
Chương 158: Tân sủng
Đêm đó Tiêu Sát không về Phượng Nghi Điện.
Tuy thất mất mát nhưng điều này cũng nằm trong dự kiến của nàng.
Nàng không ngóng trông nữa mà chỉ yên tâm dưỡng thai, chờ bình an sinh đứa bé ra rồi tính tiếp.
Chớp mắt đã đến tháng mười hai, thời tiết ngày càng lạnh, kinh thành cũng bắt đầu có tuyết.
Nhoáng cái Thẩm quý nhân đã hết kỳ hạn cấm túc.
Trong hai tháng qua tuy không thể rời khỏi Thường Ninh Điện nhưng đó là khoảng thời gian nàng lại cảm thấy bình yên nhất từ lúc vào cung đến nay.
Tất cả hỗn loạn phồn hoa bên ngoài đều không liên quan đến nàng.
Nàng không cần phải vì việc Tiêu Sát có sủng ái mình không mà lo được lo mất, cũng không cần thấp thỏm bất an lo lắng có phi tần nào muốn hại mình không.
Có điều, cuộc sống không tranh với đời, tránh xa sóng ngầm trong hoàng cung nàng chỉ có thể tận hưởng hơn hai tháng.
Sáng nay, Tiêu Sát ở Tuyên Thất Điện phê duyệt tấu chương, bỗng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy tuyết đang bay bay, hắn lại nhớ đến việc Triệu Thanh Uyển tặng áo choàng và câu Hoắc Liên Liên nói với Yến Tử Huân.
Nàng hy vọng mùa đông ở kinh thành Yến Tử Huân sẽ không lạnh.
Đúng là tri kỷ!
Câu này đương nhiên thắng được thiên ngôn vạn ngữ nói rằng nàng nhớ Yến Tử Huân, càng khiến Yến Tử Huân cảm động hơn đúng không?
Mà nàng có bao giờ hy vọng trượng phu của mình có thể không bị lạnh vào mùa đông giá rét ở kinh thành không?
Càng nghĩ tâm trạng Tiêu Sát càng tệ.
Hắn hỏi Tiểu Mục Tử: "Tiểu Mục Tử, hai tháng cấm túc Thẩm quý nhân đã hết rồi đúng không?"
"Hồi hoàng thượng, đúng vậy."
"Được, thế bây giờ ngươi đích thân đến Nội Vụ Phủ chọn áo choàng tốt nhất, phải là màu đỏ, cứ nói trẫm ban thưởng cho nàng ấy chống lạnh, sau đó truyền nàng ấy tới Tuyên Thất Điện hầu hạ nghiên mực."
"Dạ?"
"Sao hả? Ngươi còn chưa già, tai đã điếc rồi à?"
"Tai nô tài nghe rất rõ, nô tài đi làm ngay."
Tiểu Mục Tử không biết chủ tử định bắt đầu sủng hạnh Thẩm quý nhân hay mượn việc này giận dỗi hoàng hậu, chỉ có thể nghe lệnh làm theo, lập tức bung dù chạy đến Nội Vụ Phủ chọn áo choàng màu đỏ đẹp nhất đến tây thiên điện của Thường Ninh Điện.
"Nô tài thỉnh an Thẩm quý nhân, Thẩm quý nhân cát tường."
"Mục công công khách sáo, sao hôm nay Mục công công lại đích thân đến chỗ của ta vậy?"
Thấy Mục công công đột nhiên tới chỗ mình, Thẩm quý nhân vô cùng kinh ngạc.
"Hồi Thẩm quý nhân, nô tài phụng lệnh hoàng thượng tới đây tặng áo choàng cho quý nhân. Hoàng thượng nói trời lạnh rồi, áo choàng này có thể giúp quý nhân chống lạnh."
"Hả? À, tần thiếp đa tạ hoàng thượng nhớ thương và ban thưởng."
"Thẩm quý nhân, hoàng thượng còn bảo nô tài tới nói quý nhân lập tức qua Tuyên Thất Điện hầu hạ nghiên mực."
"Cái gì? Hoàng thượng bảo ta qua Tuyên Thất Điện hầu hạ nghiên mực? Công công có truyền lời sai không? Không phải hoàng thượng không thích phi tần hậu cung đến Tuyên Thất Điện sao?" Nghe câu sau của Tiểu Mục Tử, Thẩm quý nhân mở to hai mắt, không dám tin mà hỏi lại.
"Hồi quý nhân, nô tài sao dám truyền sai ý chỉ của hoàng thượng? Quý nhân mau đi với nô tài đi, nếu chậm trễ, nô tài sợ hoàng thượng sẽ không vui."
"À được, vậy ta đi chuẩn bị một lát rồi theo công công ngay."
"Quý nhân, bên ngoài đang có tuyết, hay là người khoác thêm áo choàng này đi. Nô tài thấy hoàng thượng chắc cũng có ý này."
"Được, ta nghe lời công công. Tử Quyên, giúp ta khoác áo choàng lên."
"Vâng, tiểu chủ."
Thấy chủ tử mới hết hạn cấm túc đã được hoàng thượng sủng hạnh, Tử Quyên vui mừng không thôi, lập tức giúp chủ tử khoác thêm áo choàng.
Áo choàng này màu sắc diễm lễ, đường may tinh tế, Thẩm quý nhân vừa khoác lên khí chất cũng tăng vọt, rất có phong thái của nương nương chính cung.
Tử Quyên ngợi khen: "Đúng là đồ hoàng thượng ban thưởng, tiểu chủ khoác áo choàng này đúng là cực kỳ xinh đẹp, không thua bất kỳ vị nương nương nào trong hậu cung cả."
"Được rồi, mấy lời này cũng dám nói bậy, không muốn sống nữa hả? Chúng ta mau đi thôi."
"Vâng."
Khi Thẩm quý nhân cùng Tử Quyên đi theo Tiểu Mục Tử rời khỏi Thường Ninh Điện, Lương phi sớm đã nghe nha hoàn bẩm báo, đứng trước cửa chủ điện âm thầm quan sát.
Thấy Thẩm quý nhân ăn mặc hoa lệ bước ra, sau đó đi cùng Tiểu Mục Tử, nàng ta nghiến răng, ánh mắt trở nên ngoan độc.
Từ Thường Ninh Điện đến Tuyên Thất Điện có một chặng đường, Thẩm quý nhân ăn mặc diễm lệ bước đi trên nền tuyết trắng xóa ngang qua Ngự Hoa Viên, hơn nữa còn đi cùng thái giám thân cận của hoàng thượng, đương nhiên thu hút sự chú ý của tất cả cung nhân.
Mọi người đều thầm suy đoán Thẩm quý nhân sẽ trở thành tân sủng của hoàng thượng.
Thẩm quý nhân biết hành trình hôm nay sẽ khiến trên dưới hậu cung oanh tạc, cũng biết tương lai bản thân sẽ phải đối diện với vô vàn gió lốc.
Nàng thấp thỏm, nhưng đồng thời cũng thấy hưng phấn và chờ mong, thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự sau họa sẽ được phúc, bản thân không tranh không đoạt cuối cùng cũng đổi lấy bĩ cực thái lai?
Theo Tiểu Mục Tử vào Tuyên Thất Điện, Thẩm quý nhân cung kính hành lễ với Tiêu Sát đang cúi đầu phê tấu chương: "Tần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an."
"Thẩm quý nhân tới rồi. Ừ, áo khoác này rất hợp với nàng." Nghe tiếng của Thẩm quý nhân, Tiêu Sát lập tức ngẩng đầu cười khen.
"Tần thiếp đa tạ hoàng thượng."
"Được rồi, đừng câu nệ nữa, trẫm bảo Tiểu Mục Tử gọi nàng tới là để nghiên mực cho trẫm. Nàng giỏi làm thơ vẽ tra, là tài nữ trong cung, việc này chắc cũng là sở trường của nàng đúng không?"
"Ha ha, tạ hoàng thượng khen ngợi, tần thiếp không dám nhận hai chữ tài nữ, có điều việc hầu hạ nghiên mực tần thiếp nghĩ mình có thể làm tốt."
"Thế thì tốt, xem ra trẫm không gọi sai người. Tiểu Mục Tử, ngươi lui xuống đi, ở đây có Thẩm quý nhân hầu hạ là được rồi."
"Vâng."
Tiểu Mục Tử lui ra ngoài.
Thẩm quý nhân cởi áo choàng trên người xuống treo lên giá, sau đó vừa kích động vừa thẹn thùng đến cạnh Tiêu Sát, nâng ống tay áo nghiên mực cho hắn.
Thỉnh thoảng Tiêu Sát chủ động nói chuyện, hướng dẫn nàng phân loại tấu chương thế nào.
Trước đây tuy Thẩm quý nhân chưa từng tiếp xúc với tấu chương nhưng những việc này với nàng mà nói dễ như trở bàn tay, rất nhanh đã có thể làm thuần thục.
Tiêu Sát thấy nàng làm việc nghiêm túc, tinh tế, ngăn nắp, lại dịu dàng ít nói, lúc sửa sang tấu chương ít khi phát ra động tĩnh hơn Tiểu Mục Tử, hắn cũng kiên nhẫn dạy nàng nhiều hơn.
Hai người ăn ý đến thời gian ăn trưa, Tiêu Sát gọi Tiểu Mục Tử: "Tiểu Mục Tử, dọn cơm trưa ở Tuyên Thất Điện, trẫm và Thẩm quý nhân ăn ở đây."
"Vâng."
Hoàng thượng và phi tần ở Tuyên Thất Điện bận rộn chính sự, còn cùng ăn trưa, đây là lần đầu tiên sau khi Tiêu Sát đăng cơ xưng đế.
Càng ngày Tiểu Mục Tử càng không đoán được tâm ý của chủ tử.
Rất nhanh phi tần trong hậu cung đã biết việc này, ai nấy đều khiếp sợ, Triệu Thanh Uyển cũng không ngoại lệ.