Tưởng quý nhân nhiệt tình mở hai hộp phấn đặt lên bàn: "Tỷ tỷ xem đi, sao hả?"
"Ha ha, hai màu này đều rất đẹp, tay nghề của muội muội đúng là lợi hại."
"Hay là tỷ tỷ thử xem màu nào hợp với da mình hơn, muội muội sẽ làm thêm mấy hộp cho tỷ tỷ dùng."
"Việc này... Hôm nay tỷ đã trang điểm, nếu còn đánh thêm một tầng phấn thì sẽ quá diễm lệ." Thẩm quý nhân cẩn thận, không dám tùy tiện bôi thứ người khác tặng lên mặt của mình.
Tưởng quý nhân mỉm cười, biết nàng đang kiêng kị điều gì, tự mình lấy một chút phấn thoa lên mu bàn tay: "Tỷ tỷ xem, phấn này bôi lên da rất mềm, có thể tôn lên màu da. Muội muội cảm thấy rất hợp với tỷ tỷ. Có điều cá nhân muội thì lại thích màu hồng đào hơn, dùng màu này gương mặt sẽ trông như mỹ nhân hơi say rượu vậy, như thế chắc chắn càng thu hút hoàng thượng."
Tưởng quý nhân thử cả hai loại phấn lên tay mình.
Không thể không thừa nhận phấn trang điểm mà nàng ta làm rất đẹp, hơn nữa bôi lên da không hề có cảm giác dính nhớp.
Cùng là nữ tử, hơn nữa còn là phi tần của hoàng thượng, Thẩm quý nhân đương nhiên cũng yêu cái đẹp.
Nghe Tưởng quý nhân nói dùng nó càng thu hút được hoàng thượng, nàng lập tức lung lay.
Mấy hôm nay tuy nàng thỉnh thoảng vẫn được gọi đến Tuyên Thất Điện hầu hạ nghiên mực nhưng mỗi lần thời gian đều không dài, nhiều nhất cũng chỉ một canh giờ.
Hơn nữa Tiêu Sát không còn giữ nàng ở lại Tuyên Thất Điện ăn cơm với hắn.
So với các phi tần khác, nàng bây giờ thoạt nhìn giống người được sủng ái nhất, nhưng bản thân nàng lại không hài lòng với ân sủng mình được nhận lúc này.
Nghe câu sau Tưởng quý nhân nói, Thẩm quý nhân thầm cân nhắc, liệu có phải do ngày thường nàng quá khép nép, hay trang điểm nhẹ nhàng nên không thể khơi gợi muốn tiếp xúc da thịt của nam nhân không?
Nếu là thế, xem ra nàng phải thay đổi, thăm dò thánh ý mới được.
Bằng không, quan hệ với Tiêu Sát cứ không ấm không lạnh như vậy, tay thậm chí còn không được hắn chạm vào thật sự khiến nàng phải lo được lo mất, cũng không cam lòng.
Thấy Thẩm quý nhân nhìn chằm chằm phấn màu hồng đào trên mu bàn tay mình, Tưởng quý nhân cười nói: "Tỷ tỷ, hai màu này tỷ tỷ thích màu nào hơn?"
"Ha ha, đều đẹp, tỷ tỷ cũng không biết thích cái nào hơn."
Để thu hút Tiêu Sát, Thẩm quý nhân đương nhiên thích màu hồng đào hơn, có điều nàng không dám thừa nhận, chỉ có thể trả lời cho có lệ.
"Nếu tỷ tỷ đều thấy đẹp thì muội tặng tỷ tỷ hai hộp để dùng. Tỷ tỷ dùng xong hộp nào trước thì cứ nói với muội, muội sẽ làm thêm cho tỷ tỷ."
"Sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy? Phiền muội muội quá."
"Không phiền, có người thích dùng phấn trang điểm muội muội làm, muội muội vô cùng vinh hạnh, cũng càng tin tưởng vào tay nghề của mình."
"Nếu muội muội đã nói thế, vậy tỷ tỷ cảm tạ muội muội, nhận hai hộp phấn của muội muội là được."
"Thế mới đúng, Thẩm tỷ tỷ, tỷ xem tỷ đi, làm như cứ luôn sợ nợ ân tình của người khác vậy. Trong việc này muội muội suy nghĩ khác tỷ. Muội cảm thấy hai người muốn thân thiết với nhau hơn thì không nên quá khách sáo. Nếu không sao lại có câu thơ nếu không nợ nhau, đâu ra gặp mặt của thi nhân si tình chứ?"
"Nếu không nợ nhau, đâu ra gặp mặt?" Thẩm quý nhân lẩm bẩm, không khỏi nhớ tới lời hứa của Tiêu Sát tháng trước nói rằng tháng này sẽ cùng nàng quay lại Lăng Mai Viên ngắm hoa.
Bây giờ đã hơn một tháng, những nụ hoa ấy chắc chắn đã nở.
Nhưng gần đây Tiêu Sát lại không chủ động mở lời cứ như đã quên mất việc đó vậy.
Sao nàng không thử tìm cơ hội chủ động nhắc lại xem?
Sau đó hôm ấy trang điểm xinh đẹp một chút, nói không chừng sau khi hai người đi ngắm mai, quan hệ có thể tiến thêm một bước.
Nghĩ vậy, Thẩm quý nhân thẹn thùng đỏ mặt.
Tưởng quý nhân thấy thế, thầm đoán trong lòng nàng đang nghĩ cách quyến rũ Tiêu Sát, cười trêu: "Xem tỷ tỷ xấu hổ chưa kìa, có phải đang nghĩ đến hoàng thượng đúng không?"
"Muội muội đừng trêu ghẹo tỷ tỷ, tỷ tỷ nào nghĩ như vậy?""Việc này có gì mà không dám thừa nhận chứ? Chúng ta đều là nữ nhân của hoàng thượng, muốn gặp ngài ấy có gì không nên đâu?"
"Ha ha, muội muội đúng là thẳng tính."
Nghe Tưởng quý nhân nói cả hai đều là nữ nhân của hoàng thượng, Thẩm quý nhân lại rầu rĩ.
Xem ra Tiêu Sát đã sủng hạnh Tưởng quý nhân.
Mà nàng đến nay vẫn chưa từng tiếp xúc da thịt với hắn, có vẻ như nàng phải cố gắng tiến thêm một bước mới được.
Hôm sau vừa qua buổi trưa, Tiểu Mục Tử phụng chỉ đến Thường Ninh Điện mời nàng đến Tuyên Thất Điện nghiên mực.
Thẩm quý nhân kích động, bảo Tiểu Mục Tử chờ bên ngoài, bản thân ngồi trước gương dùng hộp phấn màu hồng đào hôm qua Tưởng quý nhân tặng.
Gò má lập tức sáng như hoa đào, chính nàng nhìn thôi cũng thấy rung động.
Trang điểm xong, nàng ra ngoài, nói: "Xin lỗi Mục công công, để công công đợi lâu, chúng ta có thể đi rồi."
"Vâng, Thẩm quý nhân."
Sau khi đến trước Tuyên Thất Điện, Tiểu Mục Tử theo thường lệ chủ động canh giữ bên ngoài, để một mình Thẩm quý nhân vào trong.
"Tần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn an."
"Thẩm quý nhân tới rồi, nghiên mực giúp trẫm đi."
"Vâng."
Tiêu Sát đang tập trung phê duyệt tấu chương, không ngẩng đầu nhìn nàng.
Vừa hay Thẩm quý nhân cũng không dám đối diện với hắn nên cúi đầu đi tới bên cạnh nghiên mực.
Nghiên mực một lúc, nàng bắt đầu mất tập trung.
Tiêu Sát thấy nàng không giống bình thường, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Hình như hôm nay Thẩm quý nhân đang có tâm sự."
"Xin lỗi hoàng thượng..."
"Hôm nay Thẩm quý nhân có tâm sự gì, không ngại thì nói trẫm nghe đi."
"Hồi hoàng thượng, tần thiếp đang nghĩ... Mai ở Lăng Mai Viên chắc là đã nở rồi." Thẩm quý nhân hồi hộp trả lời."
"À." Tiêu Sát ngẩng đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của Thẩm quý nhân, "Trẫm nhớ tháng này mình còn nợ Thẩm quý nhân một chuyến đến Lăng Mai Viên. Thế này đi, trẫm phê duyệt những cuốn tấu chương quan trọng nhất, sau đó cùng Thẩm quý nhân đến Lăng Mai Viên ngắm mai."
"Thật sao hoàng thượng? Lát nữa ngài sẽ dẫn thần thiếp đến Lăng Mai Viên ngắm mai sao?"
"Đương nhiên, quân vô hí ngôn."
"Vâng, tần thiếp tạ hoàng thượng." Thẩm quý nhân vui mừng khôn xiết, bắt đầu nghĩ đến cảnh lát nữa mình sẽ ngắm hoa cùng Tiêu Sát.
Chương 168: Giật mình
Khoảng nửa canh giờ sau, Tiêu Sát đóng cuốn tấu chương vừa phê xong: "Xong rồi, Thẩm quý nhân, chúng ta đến Lăng Mai Viên thôi."
"Vâng, tạ hoàng thượng."
Thẩm quý nhân vội sắp xếp lại số tấu chương Tiêu Sát bảo mình sắp xếp, sau đó cố kiềm nén niềm vui theo hắn rời khỏi Tuyên Thất Điện.
Hai người cùng Tiểu Mục Tử, Tử Quyên và một đội thị vệ đi bộ đến Lăng Mai Viên.
Hoa mai ở Lăng Mai Viên quả nhiên đã nở.
Tiêu Sát thầm thấy tiếc nuối.
Bây giờ bụng của Triệu Thanh Uyển đã lớn, không nên đi ra ngoài quá xa, dù có ngồi bộ liễn cũng sợ trên đường gặp sự cố.
Nếu không ngắm mai cùng nàng chắc chắn là chuyện rất lãng mạn.
Từ ngày nàng vào cung làm hậu đến giờ đã ba năm, hắn vẫn chưa có cơ hội cùng nàng ngắm mai, đúng là thiếu sót!
Giờ này năm sau, hắn nhất định phải thực hiện tâm nguyện này.
Tiêu Sát nhìn mai chằm chằm, hoàn toàn không chú ý đến Thẩm quý nhân lúc này còn yêu kiều hơn hoa.
"Hoàng thượng, hoa mai nở đẹp quá!"
"Đúng vậy, có điều trẫm lại thưởng thức khí chất kiên cường của mai hơn."
Tiêu Sát thuận miệng nói, đột nhiên nhớ ra đây là câu Triệu Thanh Uyển từng nói.
Hắn vậy mà biến nó thành câu buột miệng của mình.
Thấy tâm trạng Tiêu Sát rất tốt, Thẩm quý nhân thẹn thùng nói: "Tần thiếp cũng rất thích khí chất kiên cường của hoa mai, cũng yêu vẻ đẹp của nó. Hoàng thượng, tần thiếp có thể hái vài cành mai về không?"
"Đương nhiên, Thẩm quý nhân muốn hái thì cứ hái đi."
"Vâng, tạ hoàng thượng, vậy tần thiếp đi hái."
Thẩm quý nhân vui mừng hái cành mai.
Nàng đi hái mai là để lát nữa hỏi Tiêu Sát cành mai mình hái có đẹp không để thu hút hắn chú ý tới cách trang điểm của mình hôm nay.
Tiêu Sát một mình đi dạo trong Lăng Mai Viên, xem cành mai nào có hoa mai nở đẹp nhất, định sẽ hái một cành mang về Phương Nghi Điện tặng Triệu Thanh Uyển.
Hắn tin nàng thấy chắc chắn sẽ rất vui.
"A!"
Tiêu Sát còn chưa chọn được cành mai nào thì đột nhiên nghe tiếng hét của Thẩm quý nhân.
Hắn lập tức quay đầu thì phát hiện có một một đám ong bay về phía Thẩm quý nhân.
"Hoàng thượng, cứu mạng!"
Tiêu Sát vội chạy lại.
Lúc này, đám ong mật to hơn ong bình thường đã bao vây mặt của Thẩm quý nhân.
Hắn chạy tới, đám ong vẫn không tấn công hắn mà chỉ công kích mặt của Thẩm quý nhân.
Tiêu Sát quyết đoán xé vạt áo xua đuổi ong, sau đó che mặt Thẩm quý nhân lại, bảo nàng ngồi xổm xuống.
Đám ong không tiếp cận được mặt nàng, qua một lúc đã bay đi hết.
Thẩm quý nhân bật khóc.
Tiểu Mục Tử, Tử Quyên và đội thị vệ nghe tiếng đều đã chạy tới.
"Hoàng thượng, ngài không sao chứ?"
"Tiểu chủ thế nào rồi?"
"Trẫm không sao. Thẩm quý nhân, nàng sao rồi? Cho trẫm xem mặt của nàng, khi nãy có bị ong chích không?"
"Hu hu hu... Hoàng thượng đừng nhìn, tần thiếp không còn mặt mũi để nhìn hoàng thượng nữa. Hu hu hu... Hoàng thượng cho phép Tử Quyên dìu tần thiếp về Thường Ninh Điện trước đi, tạ hoàng thượng, hu hu hu..."
"Được rồi, nàng còn có thể nói chuyện thì tốt. Tử Quyên, đỡ chủ tử nhà ngươi về trước. Tiểu Mục Tử, ngươi lập tức đến Phượng Nghi Điện mời Hoắc nữ y đi khám mặt cho Thẩm quý nhân. Tất cả các ngươi điều tra cho trẫm tại sao trong Lăng Mai Viên lại có ong!"
"Vâng."
Sau khi đuổi tất cả đi, Tiêu Sát nhíu mày nhìn hướng đàn ong bay đến.
Từ nhỏ hắn đã biết hoàng cung là nơi dơ bẩn nhất.
Nhưng lần này việc dơ bẩn lại xảy ra trước mặt hắn.
Nếu không phải lần này người bị thương là Thẩm quý nhân chứ không phải Triệu Thanh Uyển, nếu không phải kiêng kỵ tiền triều hậu cung có dính líu với nhau, hắn nhất định sẽ bắt kẻ đứng đằng sau vụ việc ra.
Vốn định hái một cành mai tặng Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát lúc này đã không còn hứng thú nữa, một mình về Tuyên Thất Điện tiếp tục xử lý chính sự.
Nửa canh giờ sau, Tiểu Mục Tử về bẩm báo: "Hồi hoàng thượng, mặt của Thẩm quý nhân bị ong đốt... Thảm không nỡ nhìn. Hoắc nữ y nói đàn ong có độc, mặt của Thẩm quý nhân e rằng phải điều trị một thời gian mới khá hơn."
"Trẫm biết rồi, ngày mai ngươi đến Nội Vụ Phủ lấy chút đồ bổ mang đến chỗ Thẩm quý nhân đi."
"Vâng."
Đến giờ ăn tối, Tiêu Sát về Phượng Nghi Điện.
Triệu Thanh Uyển đã nghe nói việc của Thẩm quý nhân, lo lắng hỏi: "Hoàng thượng, ở Lăng Mai Viên sao lại xảy ra chuyện kinh khủng như vậy? Lại có kẻ cố ý giở trò có phải không?"
"Hoàng hậu cứ an tâm dưỡng thai, những việc này giao cho trẫm xử lý. Những kẻ không yên phận trong hậu cung trẫm sẽ nghĩ cách khiến từng người một lộ diện, rồi sẽ có một ngày trẫm sẽ tống hết bọn họ đến nơi nên đến, nàng tin trẫm."
"Thần thiếp đương nhiên tin năng lực của hoàng thượng, nhưng thần thiếp lại không tin nhân tính của những kẻ độc ác đó. Thần thiếp đã nghe Liên Liên kể lại tình hình của Thẩm quý nhân, bây giờ sợ đến mức không dám đi Ngự Hoa Viên nữa."
Tiêu Sát nắm chặt tay nàng, an ủi: "Hoàng hậu đừng quá lo lắng, trong vòng hai dặm xung quanh Phượng Nghi Điện ngày nào trẫm cũng phái người kiểm tra từng ngóc ngách, bảo đảm sẽ không để bất cứ thứ dơ bẩn gì xuất hiện. Nếu nàng muốn đi dạo Ngự Hoa Viên, bắt đầu từ ngày mai đến lúc nàng sinh, trẫm sẽ đi cùng nàng. Như vậy chắc nàng yên tâm rồi chứ?"
"Thôi, thần thiếp không muốn làm phiền hoàng thượng, thần thiếp đi dạo trong sân của Phượng Nghi Điện là được. Dù gì còn hai tháng nữa là sinh, thần thiếp không sao."
"Uất ức cho hoàng hậu đã mang thai con cho trẫm mà còn phải lo lắng đề phòng mãi thế này."
"Hoàng thượng cũng vậy mà, đã xử lý việc tiền triều còn phải lo lắng việc của hậu cung."
"Hoàng hậu của trẫm đúng là tốt bụng." Tiêu Sát hôn nhẹ lên má triệu Thanh Uyển, "Vậy hai tháng nay nàng cứ ở Phượng Nghi Điện dưỡng thai đi, trước khi nàng sinh, nàng sẽ cho nàng một bất ngờ."
"Bất ngờ gì vậy?"
"Một tháng nữa trẫm sẽ nói cho nàng biết."
"Đáng ghét, lại úp úp mở mở!"
"Đồ ngốc, nói thẳng ra rồi thì đâu còn bất ngờ nữa? À phải, trẫm định ngày mai gọi Lương phi đến Tuyên Thất Điện hầu hạ nghiên mực, mong hoàng hậu thông cảm."
"Hừ, thần thiếp không thông cảm."
"Ha ha ha, hoàng hậu của trẫm lại giở tính trẻ con rồi."
Tuy vừa qua một việc ai cũng giật mình, nhưng về đến Phượng Nghi Điện, cả hai đã nhanh chóng biến bầu không khí xung quanh trở nên ấm áp.