"Hoàng hậu, hôm nay là mùng một năm mới, là năm mới đầu tiên chúng ta ở bên nhau, nàng hạnh phúc không?"
"Vâng, hạnh phúc."
Buổi sáng đầu tiên của năm mới, có thể ở bên trượng phu của mình, phụ thân của con mình, hơn nữa từ mùng một đến mùng ba miễn phi tần hậu cung tới thỉnh an, Tiêu Sát cũng không cần thượng triều, phu thê họ cuối cùng cũng không bị người ngoài quấy rầy, vui vẻ ở bên nhau, Triệu Thanh Uyển đương nhiên thấy hạnh phúc.
"Hoàng hậu nói thật lòng chứ?"
"Vâng."
"Hoàng hậu, cảm ơn nàng, có nàng ở bên trẫm, trẫm cảm thấy cuộc đời này đã đủ rồi."
"Hoàng thượng..."
"Hửm? Hoàng hậu muốn nói gì sao?"
Khi nãy Triệu Thanh Uyển rất muốn thổ lộ một câu với Tiêu Sát, nhưng lời đến bên miệng nàng lại thấy không được tự nhiên, chỉ đành thầm nuốt xuống, uyển chuyển chuyển sang chuyện khác: "Thần thiếp đang nghĩ không biết cái thai này sẽ làm nam hay nữ. Tuy Liên Liên bắt mạch cho thần thiếp có nói cái thai này sẽ là hoàng tử. Nhưng thần thiếp vẫn lo, nếu là hoàng tử, có phải thần thiếp phải tiếp tục sinh cho đến khi nào sinh được hoàng tử cho hoàng thượng không?"
"Đồ ngốc, lỡ như, trẫm nói là lỡ như cái thai này là công chúa, sau này trẫm cũng sẽ không để nàng chịu khổ nữa. Nàng cứ yên tâm, trẫm không cần nàng sinh hoàng tử cho trẫm. Nếu nàng không muốn sinh thì không sinh nữa, không có gì ghê gớm cả."
"Nhưng ngài là hoàng thượng, không có hoàng tử sao được? Hay là hoàng thượng muốn phi tần khác sinh hoàng tử cho mình?" Triệu Thanh Uyển chu môi hỏi.
"Đương nhiên không phải, bọn họ mãi mãi không thể sinh hoàng tử cho trẫm."
"Tại sao chứ? Việc sinh hoàng tử không ai nói được, sao hoàng thượng lại khẳng định như vậy?"
"Có một số việc trẫm có thể khẳng định, sau này hoàng hậu sẽ biết."
"Hừ, lại úp úp mở mở, không muốn nói thì thôi. Dù gì thần thiếp cũng cảm thấy hoàng thượng chỉ đang dỗ thần thiếp vui thôi, không thể coi là thật." Triệu Thanh Uyển bất mãn trừng mắt, nhưng nàng vẫn lo lắng hỏi, "Có điều hoàng thượng, nếu thần thiếp và phi tần hậu cung đều mãi không sinh được hoàng tử cho hoàng thượng, vậy phải làm sao đây?"
"Việc này trẫm đã nghĩ lâu rồi. Nếu hoàng hậu không thể sinh hoàng tử, sau này trẫm sẽ để hoàng hậu nhận nuôi một nam hài thông minh nhân hậu từ tông thân. Tóm lại trẫm luôn có cách giải quyết."
"À, thì ra ngài đã chuẩn bị rồi."
"Trẫm chuẩn bị như vậy là vì không muốn hoàng hậu có gánh nặng tâm lý trong việc sinh con. Dù nàng có muốn sinh hoàng tử cho trẫm hay không, nàng mãi mãi là hoàng hậu của trẫm, không ai có thể lung lay được vị trí của nàng."
Tiêu Sát yêu chiều xoa mặt Triệu Thanh Uyển.
"Sao hoàng thượng lại tốt với thần thiếp như vậy? Thần thiếp cảm động rồi."
"Đồ ngốc, chẳng lẽ nàng còn chưa biết trẫm yêu nàng thế nào sao? Tâm nguyện lớn nhất trong đời của trẫm là cùng nàng bạc đầu không chia lìa."
"Hu hu hu..."
Nghe Tiêu Sát thổ lộ, Triệu Thanh Uyển che mặt nức nở.
"Được rồi được rồi, sao lại khóc?"
"Hu hu hu..."
"Ngoan, không khóc, có phải trẫm nói gì sai không?"
"Hoàng thượng không nói gì sai cả, chỉ là thần thiếp quá cảm động thôi. Triệu Thanh Uyển rốt cuộc có tài đức gì mà lại khiến thiên tử như ngài đối tốt với thần thiếp thế chứ, hu hu hu..."
"Đồ ngốc, trong lòng trẫm nàng tuyệt vời lắm. Trẫm chỉ lo mình không đủ tốt với nàng, không làm nàng hài lòng."
"Hu hu hu... Thần thiếp hài lòng, rất hài lòng, vô cùng hài lòng..."Thấy Triệu Thanh Uyển khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, Tiêu Sát bật cười, theo thói quen bóp nhẹ mũi nàng.
"Hoàng hậu thật sự hài lòng với trẫm hả?"
"Vâng, hoàng thượng giỏi văn giỏi võ, còn biết nhiều thứ, lúc nào cũng cẩn trọng, siêng năng triều chính, quan tâm bá tánh. Chữ của ngài cũng đẹp, diện mạo cũng anh tuấn, có đôi khi thần thiếp cảm thấy... Ngắm mãi cũng không đủ."
"Thật không? Những lời hoàng hậu đang nói là thật lòng sao?" Tiêu Sát hạnh phúc hỏi.
"Vâng, thật lòng không thể thật lòng hơn."
"Ha ha, hay cho câu thật lòng không thể thật lòng hơn. Lời này của hoàng hậu thật sự là món quà quý giá nhất trẫm nhận được mùng một này."
"Hoàng thượng, thần thiếp còn chưa nói hết."
"À được, vậy hoàng hậu nói tiếp đi, trẫm nghe." Hai mắt Tiêu Sát phát sáng.
"Còn nữa, ngài có nhiều thiếp xinh đẹp như vậy nhưng chỉ sủng ái chính thê là thần thiếp, cho dù thần thiếp không sinh được hoàng tử cho ngài ngài cũng không ngại. Đây mới là điều làm thần thiếp cảm động nhất. Trước đây thần thiếp luôn nhăn mặt với ngài nhưng ngài không hề so đo, vẫn đối xử tốt với thần thiếp. Thần thiếp không phải người gỗ, thần thiếp biết nếu là nam nhân khác, e rằng đều đã mất kiên nhẫn với thần thiếp. Nhưng hoàng thượng lại không, ngài luôn chờ thần thiếp dần thay đổi cách nhìn về ngài, ngày qua ngày thích ngài hơn. Tấm lòng của hoàng thượng thật sự khiến thần thiếp cảm động."
"Hoàng hậu của trẫm, bảo bối của trẫm, nàng cuối cùng cũng chịu thừa nhận nàng thích trẫm rồi!"
Nghe Triệu Thanh Uyển thổ lộ tình cảm với mình, khóe mắt Tiêu Sát ươn ướt, nhẹ nhàng hôn nàng thật sâu.
Đủ rồi.
Tuy rằng nữ nhân này không vẫn không chịu nói chữ "yêu", nhưng chữ "thích" cũng đủ rồi.
Sáng sớm mùng một năm nay, ở tẩm điện Phượng Nghi Điện, trừ hai vấn đề Yến Tử Huân và Lan phi cũng từng mang thai con của Tiêu Sát luôn là khúc mắc trong lòng Triệu Thanh Uyển
Xưa nay nàng và Tiêu Sát chưa từng mở lòng như vậy, khoảng cách giữa cả hai nhờ cuộc trò chuyện này mà kéo lại gần rất nhiều.
Sau khi xuống giường, Tiêu Sát bảo Vân Tụ lập tức đi gọi Hoắc Liên Liên đến bắt mạch bình an cho Triệu Thanh Uyển.
May mà thuốc đêm qua tạm thời chưa ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng nàng.
Đúng là vô cùng may mắn.
Hôm nay người ưu phiền nhất là Dĩnh phi.
Khi Lương phi quản lý hậu cung đã điều động rất nhiều người để đuổi tất cả mèo hoang ra khỏi Ngự Hoa Viên. Tại sao đêm giao thừa lại xuất hiện một con, hơn nữa còn tấn công hoàng thượng và hoàng hậu?
Người đầu tiên nàng nghi ngờ đương nhiên là Lương phi.
Chương 176: Điều tra
Mùng một và mùng hai năm mới, các phi tần khác đều tự ăn tết trong cung của mình hoặc la cà đến những cung khác, ai nấy đều rảnh rỗi.
Chỉ có Dĩnh phi và hạ nhân của Chiêu Dương Điện phải tất bận điều tra tung tích của con mèo đen đêm trừ tịch.
Cũng may sau hai ngày hai đêm tìm kiếm, Dĩnh phi cuối cùng cũng phát hiện hang ổ của con mèo đen kia là trong cục dệt nhuộm.
Cục dệt nhuộm có rất nhiều thuốc nhuộm.
Có thể là người ở đây đã bắt tay với kẻ nào đó khống chế mèo hoang.
Đêm mùng ba Tết, Dĩnh phi bảo Châu Nhi giúp mình thay bộ đồ đen, sau đó nàng đi đường nhỏ né tránh thị vệ tuần tra, một mình lặng lẽ đến cục dệt nhuộm.
Các cung nhân ở đây đều ngủ rồi.
Nàng nấp trong một góc ngoài sân, cẩn thận bắt chước tiếng mèo.
Gọi một tiếng, thấy không có gì khác thường, nàng lại kêu "Meo".
Lập tức có một tiếng "Meo" vang lên như đáp lại nàng.
Dĩnh phi lắng tai nghe, phát hiện tiếng mèo phát ra từ dãy phòng bên phía tay, nàng liền cẩn thận đi về hướng đó, lại kêu "Meo".
Con mèo kia cũng kêu đáp lại.
Dựa vào thính lực tốt của người luyện võ, Dĩnh phi xác định được căn phòng nào có mèo đang đi lại, sau đó quan sát đó là căn phòng thứ mấy rồi thần không biết quỷ không hay rời khỏi cục dệt nhuộm, trở về Chiêu Dương Điện.
Sáng hôm sau.
Dĩnh phi lấy cớ đến cục dệt nhuộm xem có vải vóc mới gì không, xác định người nuôi mèo là cục phó chưởng tư cục dệt nhuộm Lưu Tuyết Nghênh, lại đến Nội Vụ Phủ kiểm tra hồ sơ của người này.
Trong lúc tìm hiểu người nhà của Lưu Tuyết Nghênh, Dĩnh phi phát hiện, nha hoàn Tố Yên ngày xưa hầu hạ bên cạnh Lương phi từng có qua lại với họ.
Nàng lập tức hiểu đây là chuyện gì.
Nhưng sự việc nghiêm trọng, tuy Lương phi và Tố Yên có hiềm nghi rất lớn nhưng chứng cứ vẫn chưa đầy đủ.
Có điều Tiêu Sát đã lên tiếng nếu nàng không điều tra việc mèo hoang, quyền quản lý lục cung cũng sẽ bị thu hồi.
Để Tiêu Sát không thấy mình vô dụng hoặc không cố gắng giải quyết việc này, Dĩnh phi quyết định bẩm báo tiến triển điều tra của mình trước.
Mùng sáu, sau năm này từ sáng đến tối bầu bạn với Triệu Thanh Uyển, hôm nay hắn đến Tuyên Thất Điện xem tấu chương.
Dĩnh phi ăn sáng xong đến bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng, việc mèo hoang xuất hiện vào đêm giao thừa thần thiếp đã điều tra được ít manh mối."
"Vậy sao? Dĩnh phi nói đi."
"Thần thiếp phát hiện cục phó chưởng tư cục dệt nhiễm Lưu Tuyết Nghênh lén nuôi một con mèo đen, chính là con đêm giao thừa đã tấn công ngài và hoàng hậu nương nương. Ngoài ra nha hoàn Tố Yên trước đây hầu hạ Lương phi từng có qua lại với người nhà của Lưu Tuyết Nghênh ở ngoài cung."
"Lại là người của Lương phi?" Tiêu Sát không hề bất ngờ, có điều tận tai nghe đáp án này hắn vẫn vô cùng phẫn nộ.
"Hồi hoàng thượng, Tố Yên đúng là người của Lương phi. Nhưng Lưu Tuyết Nghênh có phải là người của Lương phi hay không tạm thời thần thiếp chưa có chứng cứ, không dám tự ý kết luận."
"Được rồi, việc lần này Dĩnh phi làm rất tốt. Những việc sau đó nàng không cần xen vào nữa, trẫm sẽ sắp xếp người xử lý."
"Vâng, thần thiếp tuân lệnh, nếu hoàng thượng không còn gì căn dặn, vậy thần thiếp cáo lui."
"Khoan đã! Dĩnh phi, trong các phi tần hậu cung, trẫm coi trọng con người và năng lực của nàng nhất. Sau này việc giúp đỡ hoàng hậu quản lý lục cung còn phải làm phiền nào. Mong nàng chuẩn bị tâm lý, cũng mong nàng không cô phụ sự tin tưởng và kỳ vọng của trẫm."
Nghe Tiêu Sát nói, Dĩnh phi hạnh phúc đáp: "Vâng, tạ hoàng thượng đã tín nhiệm thần thiếp, thần thiếp chắc chắn sẽ giúp hoàng hậu nương nương xử lý tốt công việc trong hậu cung, không phụ kỳ vọng của hoàng thượng dành cho thần thiếp."
"Được rồi, đêm giao thừa trẫm có nói sẽ tỷ thí với nàng một trận, chiều nay trẫm bận xong sẽ đến Chiêu Dương Điện, nàng chuẩn bị đi."
"Vâng, tạ hoàng thượng, vậy buổi chiều thần thiếp đợi hoàng thượng giá lâm."
Dĩnh phi vui mừng hành lễ với Tiêu Sát rồi về Chiêu Dương Điện.
Dĩnh phi đi rồi, Tiểu Mục Tử dò hỏi: "Hoàng thượng, hôm nay có cần truyền Lương phi đến hầu hạ nghiên mực không?"
"Ăn trưa xong rồi gọi nàng ta tới đây."
"Vâng."
Sau bữa trưa, Lương phi theo Tiểu Mục Tử đến Tuyên Thất Điện.
Tiêu Sát ngẩng đầu nhìn ra cửa, thấy cung nữ đi cùng Lương phi không phải Tố Yên.
Đợi nàng ta vào mài mực cho mình, hắn vừa phê duyệt tấu chương vừa làm bộ hỏi: "Lương phi, trẫm thấy cung nữ đi cùng nàng hơi lạ, cung nữ trước đây đâu? Bây giờ sao không đi theo nàng nữa?"
"Hồi hoàng thượng, cung nữ này xưa đi theo thần thiếp gặp chút vấn đề về giọng nói, thần thiếp sợ dọa các tỷ muội nên chỉ đành không cho nàng ta đi theo."
"À, thế thì thật đáng tiếc, trẫm nhớ nha hoàn kia trông khá trầm tính."
"Đúng vậy, Tố Yên trầm tính, thần thiếp cũng thấy tiếc, chỉ trách Tố Yên không được may mắn."
Thái độ của Lương phi không được tự nhiên lắm.
Nhắc đến Tố Yên, nàng ta vẫn cảm thấy áy náy, có điều bây giờ nàng ta đã dùng đến tâm phúc khác rồi, Tố Yên chỉ có thể làm việc nặng, kẻo thấy nàng ấy tâm trạng nàng lại bực bội.
Tiêu Sát chỉ làm bộ thuận miệng trò chuyện mấy câu với Lương phi rồi thôi.
Hai người vẫn giống như trước đây cùng nhau ăn ý xử lý đống tấu chương trên bàn.
Đến giờ Mùi.
Tiêu Sát đóng cuốn tấu chương cuối cùng lại, vươn vai, cười nói với Lương phi: "Cùng trẫm đến Chiêu Dương Điện đi, hôm nay trẫm hứa với Dĩnh phi đấu kiếm với nàng ấy, nàng cũng có thể đi xem."
"Vâng."
Lương phi không khỏi thấp thỏm.
Tiêu Sát muốn đến Chiêu Dương Điện đấu kiếm với Dĩnh phi, dẫn nàng theo làm gì?
Có điều Tiêu Sát đã nói vậy, nàng chỉ có thể đi theo.
Tiêu Sát gọi ra ngoài cửa đại điện: "Tiểu Mục Tử!"
"Có nô tài."
"Mang theo bích nguyệt kiếm của trẫm, bãi giá Chiêu Dương Điện!"
"Vâng."
Mọi người cùng đến Chiêu Dương Điện.
Thấy Lương phi đi theo Tiêu Sát, đôi mắt lung linh của nàng lập tức tối sầm, chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười hành lễ: "Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng, chào Lương phi muội muội."
"Muội muội tham kiến Đĩnh phi tỷ tỷ."
"Được rồi, không cần khách sáo. Dĩnh phi, kiếm của nàng đâu?"
"À hoàng thượng, đang ở trong tay Châu Nhi đấy, hoàng thượng muốn đấu kiếm với thần thiếp bây giờ luôn sao?"
"Đúng vậy, có điều trước đó trẫm muốn ban một cái tên cho kiếm của nàng. Kiếm của trẫm tên bích nguyệt kiếm, vậy kiếm của nàng sau này tên... Ngưng tinh kiếm, nàng thấy thế nào?"
"Ngưng tinh kiếm? Hoàng thượng ngài là trăng, thần thiếp là sao, thần thiếp rất thích cái tên này, đa tạ hoàng thượng." Dĩnh phi cười đáp.
Thấy hai người thân mật trước mặt mình, Lương phi thầm cười khinh.