"Dĩnh phi thích cái tên trẫm ban thì tốt. Vậy chúng ta bắt đầu đi. Tiểu Mục Tử, trình kiếm lên."
"Vâng."
"Vâng, hoàng thượng, vậy thần thiếp không khách sáo nữa."
"Đó là điều trẫm muốn!"
Tiểu Mục Tử và Châu Nhi lập tức trình kiếm cho chủ tử.
Cả hai rút kiếm ra khỏi vỏ.
Dĩnh phi ôm kiếm: "Hoàng thượng, thần thiếp xuất chiêu đây!"
Sau đó nàng liền lao đến.
Tiêu Sát khẽ cười, nhẹ nhàng tránh đi, cầm kiếm thong dong quyết đâu với nàng.
Chiêu của hai người nhanh gọn linh hoạt, hai kiếm va chạm phát ra tiếng leng keng.
Tiểu Mục Tử và hạ nhân Chiêu Dương Điện đã xem họ đấu kiếm mấy lần nhưng lần này xem vẫn vô cùng hào hứng.
Đây là lần đầu tiên Lương phi thấy Tiêu Sát và Dĩnh phi đấu kiếm, nhìn hai người họ du long diễn phượng ăn ý như thế, còn vô cùng xuất sắc, tâm trạng nàng cực kỳ khó chịu.
Nàng không biết mục đích của Tiêu Sát là gì.
Hắn muốn chơi đùa với phi tần khác, gọi nàng ta tới làm quần chúng cho họ làm gì?
Hừ, sao không mời Triệu Thanh Uyển tới xem chứ?
Nàng thật sự muốn xem nếu Triệu Thanh Uyển thấy cảnh Tiêu Sát và Dĩnh phi đấu kiếm ở Chiêu Dương Điện sẽ có suy nghĩ gì?
Thấy hai người bất phân thắng bại chắc đấu kiếm còn lâu, Lương phi lặng lẽ lùi lại, nha hoàn Tiểu Đào đi theo nàng ta cũng lùi mấy bước.
Sau đó nhân lúc không ai chú ý tới họ, Lương phi thì thầm với Tiểu Đào hai câu, Tiểu Đào nghe lệnh, lập tức rời khỏi Chiêu Dương Điện.
Tiểu Đào vừa đi, một tiểu thái giám liền vội chạy đến Phương Nghi Điện, sốt ruột bẩm báo với hai thái giám giữ cửa: "Các ngươi mau vào bẩm báo hoàng hậu nương nương đi, khi nãy hoàng thượng ở Chiêu Dương Điện đấu kiếm với Dĩnh phi nương nương, bất cẩn bị trọng thương!"
"Cái gì?"
"Ta đã truyền lời rồi, Chiêu Dương Điện vẫn còn việc, ta phải về ngay!"
"Nè, ngươi nói cho rõ đã..."
Thái giám giữ cửa muốn gọi tiểu thái giám đến truyền đạt lại hỏi cho rõ ràng, có điều tiểu thái giám kia vừa nói xong đã cúi đầu chạy đi.
Một trong hai thái giám giữ cửa chỉ đành chạy vào chủ điện bẩm báo: "Bẩm hoàng hậu nương nương, mới có một tiểu thái giám của Chiêu Dương Điện tới nói khi nãy hoàng thượng và Dĩnh phi nương nương đấu kiếm, bất cẩn trọng thương."
"Cái gì? Sao lại như vậy? Bây giờ hoàng thượng đang ở đâu?"
"Hồi nương nương, tiểu thái giám kia chưa nói rõ đã chạy đi, có lẽ hoàng thượng vẫn còn ở Chiêu Dương Điện."
"Vâng."
Vừa nghe nói Tiêu Sát bị thương nặng, Triệu Thanh Uyển vô cùng lo lắng.
Hoắc Liên Liên chạy tới, hai người cùng Vân Tụ, Tiểu Toàn Tử và đội thị vệ phụ trách bảo vệ Triệu Thanh Uyển vội đến Chiêu Dương Điện.
"Nương nương đừng sốt ruột, đi chậm thôi, nói không chừng hoàng thượng đã không sao."
"Ta sao có thể không sốt ruột? Rõ ràng thái giám của Chiêu Dương Điện nói hoàng thượng bị trọng thương."
Lòng Triệu Thanh Uyển nóng như lửa đốt, hoàn toàn không nghe lọt tai lời khuyên của Hoắc Liên Liên, được nàng ấy và Vân Tụ đỡ chạy nhanh đến Chiêu Dương Điện.
Vừa đến Chiêu Dương Điện, Triệu Thanh Uyển mới nhìn vào trong đã thấy Tiêu Sát đang cùng Dĩnh phi múa kiếm, trông rất xứng đôi.
Nàng thầm thở phào, cũng may Tiêu Sát vẫn khỏe mạnh, không bị trọng thương, nhưng đồng thời trong lòng lại thấy mất mát.Thì ra khi hắn ở bên nữ nhân khác lại thoải mái như vậy, hơn nữa sự thoải mái này không phải người chỉ biết văn không biết võ như nàng có thể mang lại.
Triệu Thanh Uyển muốn xoay người rời đi, coi như mình chưa tới, cũng chưa từng thấy cảnh này.
Nhưng Tiểu Toàn Tử phía sau đã cao giọng báo: "Hoàng hậu nương nương giá lâm!"
Tiêu Sát theo bản năng thu kiếm, Dĩnh phi cũng dừng tai.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa đại điện.
Tiêu Sát ném kiếm cho Tiểu Mục Tử, vui vẻ chạy tới hỏi: "Sao hoàng hậu lại đến Chiêu Dương Điện vậy?"
"Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Nô tỳ, nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Xem ra thần thiếp đến không đúng lúc, quấy rầy hoàng thượng và Dĩnh phi đấu kiếm. Hai người tiếp tục đi, khi nãy thần thiếp đang đi dạo Ngự Hoa Viên, vô tình đi ngang Chiêu Dương Điện nên thuận tiện nhìn vào xem thôi."
Lúc này, Triệu Thanh Uyển thật sự không thể nói Chiêu Dương Diện có thái giám mới chạy đến Phượng Nghi Điện báo hắn và Dĩnh phi đấu kiếm, bất cẩn bị thương, vậy nên nàng mới vội chạy tới.
Nếu nói ra, người xấu hổ là Dĩnh phi, cũng sẽ khiến mọi người cảm thấy hoàng hậu như nàng cố tình hãm hại Dĩnh phi, đến lúc đó chắc chắn sẽ gây ra những lời bàn tán không tốt.
Vậy nên Triệu Thanh Uyển chỉ đành nói mình vô tình đi ngang.
Hoắc Liên Liên thấy Triệu Thanh Uyển không chịu nói thật, muốn giúp nàng, nhưng Triệu Thanh Uyển đã ra hiệu bảo nàng không được nói gì. Nàng chỉ đành nhịn.
Thấy Triệu Thanh Uyển cười miễn cưỡng, Tiêu Sát biết nàng chắc chắn đang ghen, vội an ủi: "Nếu nàng đã tới thì hôm nay trẫm không đấu kiếm nữa, đấu kiếm cứ để hôm khác. Dĩnh phi, nàng ghi nợ cho trẫm đi."
"Vâng, tạ hoàng thượng, thần thiếp nhớ rồi."
"Hoàng thượng, ngài đang đấu kiếm với Dĩnh phi thì đừng vì thần thiếp mà làm mất hứng của hai người, nếu không thần thiếp sẽ rất áy náy. Thần thiếp có Liên Liên về cùng là được rồi, không cần ngài ở bên đâu, ngài cứ tỷ thí tiếp với Dĩnh phi đi."
"Hoàng hậu nương nương, không sao, hôm khác thần thiếp đấu kiếm với hoàng thượng cũng được."
"Bổn cung không muốn làm mọi người mất hứng, Dĩnh phi muội cứ tiếp tục đấu kiếm với hoàng thượng đi. Bổn cung thấy mệt rồi, về trước. Hoàng thượng, thần thiếp cáo lui. Liên Liên, chúng ta đi."
"Vâng."
Triệu Thanh Uyển không quan tâm lời Tiêu Sát và Dĩnh phi nói, cũng không thèm nhìn Tiêu Sát, dứt khoát xoay người đi.
Lương phi nhếch mép cười, hành lễ: "Thần thiếp cung tiễn hoàng hậu nương nương."
Tiêu Sát nhìn theo Triệu Thanh Uyển, khẽ cười.
Xem ra nữ nhân này thật sự ghen rồi!
Có điều hắn là đế vương, nếu lập tức đuổi theo nàng, ở đây có hai phi tử và nhiều hạ nhân như vậy, hắn cảm thấy hành động này sẽ làm mất uy nghiêm của mình.
Do dự mấy giây, hắn xoay người nói với Dĩnh phi: "Dĩnh phi, vậy chúng ta tiếp tục."
"Vâng."
Dĩnh phi vui mừng khôn xiết, tiếp tục tỷ thí với Tiêu Sát.
Chương 178: Vỡ ối
Rời khỏi Chiêu Dương Điện một lúc, thấy Tiêu Sát không đuổi theo đưa Triệu Thanh Uyển về Phượng Nghi Điện, Triệu Thanh Uyển cũng im lặng không nói gì, Hoắc Liên Liên chỉ biết an ủi: "Nương nương đừng buồn. Hoàng thượng đấu kiếm với Dĩnh phi, có mặt Lương phi, ba người họ ở cùng nhau chắc chắn sẽ không làm việc gì khác."
"Liên Liên, ta không buồn, ta chỉ là nhận ra một sự thật mà suýt nữa ta đã quên."
"Nương nương, sự thật gì?"
"Ngài ấy không thuộc về một mình ta." Triệu Thanh Uyển thản nhiên đến đáng sợ.
Hoắc Liên Liên không biết phải nói thế nào.
Từ xưa đến nay, đế vương chưa từng thuộc về bất cứ nữ nhân nào là sự thật.
Tiêu Sát cũng có tam cung lục viện, đương nhiên cũng không ngoại lệ.
"Liên Liên, nếu một nam nhân mãi mãi không thể thuộc về một mình ngươi, ngươi còn thích hắn không?"
"Liên Liên không biết, có điều Liên có một nguyên tắc, đó chính là dù thích một nam nhân, cuộc đời này Liên Liên cũng không làm thiếp cho hắn, chỉ làm thê."
"Nhưng có những người làm thê tử lại không cảm thấy đây là việc may mắn."
"Nhưng nương nương là thê tử của hoàng thượng."
"Đúng vậy, ta đã là thê tử của ngài ấy, đây cũng là việc ta bất lực nhất trong cuộc đời. Hình như trừ việc chấp nhận số mệnh, ta không còn lựa chọn nào khác. Liên Liên, ngươi có thấy ta đáng thương không?"
"Sao có thể chứ nương nương? Liên Liên chỉ thấy đau lòng cho người thôi."
"Liên Liên..."
Nghe Hoắc Liên Liên nói, khóe mắt Triệu Thanh Uyển ửng đỏ, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Thấy Triệu Thanh Uyển như thế, Hoắc Liên Liên cũng ôm lấy nàng.
Qua một năm, nhất là những ngày năm mới, Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát ân ái thế nào nàng đều thấy.
Nàng biết Triệu Thanh Uyển đã dần yêu nam nhân kia, thậm chí còn yêu rất nhiều.
Nhưng nam nhân kia lại có quá nhiều nữ nhân, còn lén vui vẻ với một vài nữ nhân đến như vậy.
Mà Triệu Thanh Uyển bây giờ đang vất vả mang thai con của nàng và hắn.
Điều này khiến Triệu Thanh Uyển đã yêu hắn, còn đang mang thai con của hắn sao có thể không buồn?
Nàng chắc chắn rất buồn!
"A!"
Đang ôm Hoắc Liên Liên, Triệu Thanh Uyển đột nhiên khó chịu kêu lên.
Hoắc Liên Liên cẩn thận buông nàng ra, lo lắng hỏi: "Nương nương sao vậy?"
"Liên Liên, hình như ta vỡ ối rồi..."
"Cái gì, nương nương còn một tháng rưỡi nữa mới sinh mà! Mau đỡ nương nương qua bên kia ngồi, ta kiểm tra cho nương nương! Vân Tụ, mau!"
"Được."
Vân Tụ cũng sợ hãi, vội cùng Hoắc Liên Liên đỡ Triệu Thanh Uyển đến tảng đá gần đó ngồi xuống.
Khi hai người dìu nàng, dưới thân nàng đã có nước ối chảy xuống.
"Liên Liên, nương nương vỡ ối thật rồi, làm sao đây?"
"Bây giờ nương nương không thể đi lại, cũng không thể ngồi, phải nằm xuống mới được, nếu không nước ối sẽ càng chảy càng nhiều. Tiểu Toàn Tử, mau đến Chiêu Dương Điện thông báo với hoàng thượng, nói nương nương sắp sinh rồi."
"Vâng, nô tài đi ngay."
Dù Hoắc Liên Liên đang rất căng thẳng, nhưng nàng vẫn quyết đoán bảo Tiêu Toàn Tử đi mời Tiêu Sát đến.
Nàng và Vân Tụ không đủ sức đưa Triệu Thanh Uyển về Phượng Nghi Cung.
Bảo thị vệ ôm cũng không ổn.
Chỉ có thể gọi Tiêu Sát đến bế thê tử của mình về.
Tiểu Toàn Tử lập tức quay lại Chiêu Dương Điện, bẩm báo với Tiêu Sát: "Hoàng thượng, trên đường nương nương về Phượng Nghi Điện đột nhiên vỡ ối, Hoắc nữ y nói nương nương sắp sinh rồi."
"Cái gì?"
Tiêu Sát và Dĩnh phi lập tức dừng lại, ném bích nguyệt kiếm đi, quát: "Còn không mau dẫn đường cho trẫm!"
"Vâng."
"Hoàng thượng, thần thiếp cũng đi."
Dĩnh phi cũng lập tức ném ngưng tinh kiếm cho hạ nhân, đi theo Tiêu Sát rời khỏi Chiêu Dương Điện.
Lương phi cười lạnh, giả bộ quan tâm: "Thần thiếp cũng đi."
Trên đường, trái tim Tiêu Sát cứ đập loạn nhịp, chỉ có thể cầu nguyện Triệu Thanh Uyển và đứa bé không sao.
Nếu không hắn sẽ không tha thứ cho bản thân tại sao khi nãy khăng khăng không đi theo nàng, đích thân đưa nàng về.
"Hoàng hậu! Nàng sao rồi?"
"Hoàng thượng, nương nương vỡ ối, ngài đừng trì hoãn nữa, mau bế nương nương về Phượng Nghi Điện đi!"
"À được."
Tiêu Sát chạy đến chỗ Triệu Thanh Uyển dừng lại, thấy Triệu Thanh Uyển khó chịu nhíu mày, lại nhìn một bãi nước ối, hắn vô cùng đau lòng và tự trách, đồng thời cũng thấp thỏm bất an.
Hắn lập tức làm theo lời Hoắc Liên Liên, bế Triệu Thanh Uyển lên, sải bước chạy về Phượng Nghi Điện.
Dĩnh phi và Lương phi nhìn nước ối dưới đất, một người căng thẳng, một người nhếch mép cười.
Hai người cũng đi theo Tiêu Sát đến Phượng Nghi Điện.
Sau khi Tiêu Sát bế Triệu Thanh Uyển đặt lên giường phượng, Hoắc Liên Liên lập tức cầm gối lót dưới thân cho nàng, dạy nàng cách làm giảm nước ối chảy ra ngoài.
Triệu Thanh Uyển có cảm giác bụng mình nhói đau, khó chịu kêu lên.
Hoắc Liên Liên quyết đoán đuổi Tiêu Sát, Lương phi và Dĩnh phi ra ngoài: "Hoàng thượng, ngài và hai vị nương nương ra ngoài chờ đi, có Liên Liên, Vân Tụ và mấy ma ma ở đây đỡ đẻ cho nương nương là được."
"Không được, trẫm muốn ở đây với hoàng hậu!"
"Hoàng thượng, ngài ra ngoài đi, ở đây có Liên Liên là được rồi."
"Hoàng hậu, trẫm lo cho nàng, trẫm bắt buộc phải ở đây với nàng, tân mắt thấy nàng và đứa bé bình an mới được. Dĩnh phi, Lương phi, hai nàng về cung của mình chờ tin đi."
"Vâng, vậy thần thiếp cáo lui."
Thấy Dĩnh phi và Lương phi bị Tiêu Sát đuổi đi, Hoắc Liên Liên mới thấy mừng thay Triệu Thanh Uyển một chút.
Thê tử sinh con, trượng phu lại cùng hai thiếp thất đợi trong phòng sinh chẳng phải sẽ khiến thê tử thấy ngột ngạt à?
Cũng may nam nhân này còn biết suy nghĩ!
"A!"
Triệu Thanh Uyển khó chịu kêu lên, có điều nàng vẫn còn rất tỉnh táo.
Nàng không muốn Tiêu Sát thấy cảnh nàng sinh con đau đớn khó chịu, vì thế vẫn khăng khăng kiên trì: "Hoàng thượng, ngài ra ngoài đi... Thần thiếp không muốn ngài ở đây..."
"Hoàng hậu, nhưng trẫm thật sự không yên tâm về nàng."
"Ở đây có Liên Liên là được rồi... Ngài ở đây cũng không giúp được gì cho thần thiếp... Ngài ra ngoài đi, thần thiếp cầu xin ngài đấy..."
"Thôi được, nếu hoàng hậu đã không muốn trẫm ở đây, trẫm ra ngoài chờ. Hoắc Liên Liên, trẫm lệnh ngươi nhất định phải bảo đảm hoàng hậu và đứa bé bình an, có nghe hay không! Đây là thánh chỉ!"
"Vâng, hoàng thượng yên tâm, Liên Liên sẽ không để hoàng hậu bị sao, cũng sẽ cố gắng bảo vệ đứa bé."
"Được, vậy trẫm giao hoàng hậu và đứa bé cho ngươi. Hoàng hậu, nếu là nữa nàng cần trẫm thì cứ sai người gọi một tiếng, trẫm sẽ vào đây với nàng ngay."
"Vâng." Triệu Thanh Uyển nhắm mắt, mệt mỏi đáo.
Tiêu Sát cúi đầu hôn lên trán nàng, nắm chặt tay nàng một lúc rồi mới ra ngoài thấp thỏm chờ.