Thấy Lan phi ôm mình quá chặt, cơ thể Tiêu Sát lập tức nóng rực.
Hắn dùng sức muốn đẩy Lan phi ra, nhưng nàng ta như kẹo mạch nha, nhất quyết không chịu buông tay.
Tiêu Sát tức giận ra lệnh cho Cẩm Sắt đứng cạnh: "Cẩm Sắt, mau kéo chủ tử của ngươi ra!"
Lan phi nghe vậy liền trừng mắt nhìn Cẩm Sắt.
Cẩm Sắt rụt rè đáp: "Hoàng thượng, nô tỳ không dám..."
"Lan phi, trẫm ra lệnh cho nàng lập tức buông ra!"
"Hoàng thượng, thần thiếp không buông! Dù có chết tối nay thần thiếp cũng không buông ngài ra!"
"Hoàng thượng, hay là gọi Châu Nhi đưa thần thiếp về là được, ngài không cần thần thiếp đưa ngài về đâu." Dĩnh phi thấy Tiêu Sát khăng khăng như vậy là vì khó xử, chỉ đành cố chịu khó chịu trong người, chủ động nói.
"Thế sao được? Đêm nay trẫm dẫn nàng đến dự tiệc, sao có thể để nàng một mình trở về? Lan phi, nàng làm bậy như vậy thì đừng trách trẫm không thương hoa tiếc ngọc với nàng!"
"Nếu bây giờ hoàng thượng bỏ đi mới chính là không thương hoa tiếc ngọc với thần thiếp. Dù gì tối nay thần thiếp đã nhất quyết không buông ngài ra rồi!"
Nói hết câu, Lan phi ôm Tiêu Sát chặt hơn.
Tiêu Sát không do dự nữa, giơ tay đánh thật mạnh vào sau gáy Lan phi, khiến nàng ta hôn mê bất tỉnh.
"Cẩm Sắt, mau dìu chủ tử ngươi đi nghỉ đi!"
"Vâng."
Sau khi giao Lan phi đã bị đánh ngất cho Cẩm Sắt, Tiêu Sát cùng Châu Nhi đỡ Dĩnh phi ra khỏi Y Lan Điện.
Tiểu Đỗ Tử canh giữ ngoài cửa điện thấy thế chỉ biết thở dài.
Vừa rời khỏi Y Lan Điện, Dĩnh phi không nhịn được mà nỉ non: "Hoàng thượng, thần thiếp khó chịu quá..."
"Trẫm biết, trẫm lập tức đưa nàng về Chiêu Dương Điện!"
Tiêu Sát cũng khó chịu.
Có điều đây không phải lần đầu tiên hắn bị như vậy, sức chịu đựng mạnh hơn Dĩnh phi rất nhiều.
Hắn đích thân đưa Dĩnh phi đã mê mang về Chiêu Dương Điện, sau đó dặn dò Châu Nhi: "Lập tức phái người đến Phượng Nghi Điện mời Hoắc nữ y xem cho chủ tử nhà ngươi đi."
"Vâng."
Dặn dò xong, Tiêu Sát lập tức xoay người rời đi.
Thấy mặt chủ tử cũng ửng đỏ, Tiểu Mục Tử quan tâm đề nghị: "Hoàng thượng, hay là nô tài đến Thái Y Viện mời thái y tới được không?"
"Không cần, lập tức đến hồ sen!"
"Dạ? Vâng."
Tiêu Sát đi thẳng đến hồ sen.
Vừa đến cạnh hồ, hắn không chút do dự, trực tiếp nhảy xuống.Tiểu Mục Tử sợ hãi kêu lên: "Hoàng Thượng..."
Tiêu Sát ngâm mình trong hồ sen vào mùa xuân rét lạnh một lúc mới ngoi lên.
Tối nay Lan phi bỏ thuốc trong trà của hai người, tác dụng chậm, nếu đường về Chiêu Dương Điện xa hơn một chút, hắn thật sự không dám bảo đảm tối nay mình và Dĩnh phi có thể nhịn được không.
"Hoàng thượng, nước trong hồ ban đêm lạnh lắm, ngài cẩn thận kẻo nhiễm phong hàn."
"Không sao, về Thanh Lương Điện tắm gội."
"Vâng."
Ngâm trong hồ một lúc, đợi cởi bỏ hoàn toàn sự khô nóng trên người, Tiêu Sát mới lên bờ, lạnh lùng ra lệnh cho Tiểu Mục Tử: "Ngày mai, trừ chỗ của hoàng hậu, ngươi và Dĩnh phi điều tra chỗ ở của tất cả chủ tử và hạ nhân trong hậu cung, nếu điều tra ra chỗ ai tàng trữ thuốc cấm, dù là chủ tử hay nô tài đều phạt đánh một trăm trượng, sau đó sung quân đến Dịch U Đình, mãi mãi không được ra ngoài!"
"Vâng, nô tài biết rồi."
"Ngoài ra truyền khẩu dụ của trẫm, sau này nếu có bất kỳ nô tài đáng chết nào dám dùng thuốc cấm giúp chủ tử, một khi bị điều tra ra, tru di cửu tộc!"
"Vâng, nô tài nhớ rồi."
Việc hậu cung lén sử dụng thuốc cấm xưa nay không có gì lạ, Tiêu Sát biết rất khó xử lý hoàn toàn, nhưng hắn bắt buộc phải tỏ rõ thái độ, nếu không sẽ có những kẻ không biết sống chết càng ngày càng làm càn.
Sau khi về Thanh Lương Điện, Tiểu Mục Tử lập tức bảo hạ nhân chuẩn bị một thùng nước tắm cho Tiêu Sát tắm gội, đồng thời nấu một chén canh gừng cho chủ tử xua đuổi hàn khí.
Loay hoay đến nửa đêm, Tiêu Sát ăn mặc chỉnh tề nói với Tiểu Mục Tử: "Cùng trẫm về Phượng Nghi Điện."
"Hoàng thượng, đã trễ thế này, ngài cũng mệt cả ngày rồi, còn phải về chỗ hoàng hậu nương nương sao? Hay là tối nay ngài ở lại Thanh Lương Điện nghỉ ngơi đi."
"Trẫm đã hứa với hoàng hậu lần này nàng ấy ở cữ sẽ về Phượng Nghi Điện hàng đêm, trẫm sao có thể nuốt lời?"
"Vâng."
Tiểu Mục Tử cảm thấy đau lòng cho chủ tử, nhưng chủ tử khăng khăng muốn về Phượng Nghi Điện, gã chỉ có thể đi cùng.
Lúc Tiêu Sát về Phượng Nghi Điện, Triệu Thanh Uyển đã ngủ.
Hắn nhẹ nhàng đến trước giường, cưng chiều nhìn ngắm dung nhan của nàng lúc ngủ, sau đó cúi người hôn nàng.
Triệu Thanh Uyển bị hắn đánh thức, từ từ mở mắt: "Hoàng thượng đã về, thần thiếp đã ngủ một giấc rồi."
"Xin lỗi hoàng hậu, đêm nay trẫm về trễ."
"Không sao. Thần thiếp nói rồi mà, nếu hoàng thượng bận thì không cần mỗi đêm về đâu, thần thiếp không trách ngài."
"Đồ ngốc, trẫm đã nói đêm nào cũng sẽ về, cho dù nàng không trách trẫm, trẫm cũng phải có trách nhiệm với lời mình nói. Nếu không sau này nếu nàng nghĩ lời trẫm nói đều là trò đùa thì chẳng phải trẫm chỉ biết khóc sao?"
"Hoàng thượng mới về đã chọc thần thiếp rồi, thần thiếp không nói chuyện với hoàng thượng nữa."
Nghe Tiêu Sát nửa trêu ghẹo nửa nghiêm túc, Triệu Thanh Uyển thấy ấm lòng, mặt cũng thẹn thùng đỏ ửng.
Tiêu Sát lại không nhịn được mà hôn lên môi nàng, sau đó cởi áo nằm xuống, ôm nàng vào lòng: "Hoàng hậu, chỉ khi ở cạnh nàng, nghe nàng trò chuyện với trẫm, trẫm mới cảm thấy yên lòng thoải mái."
"Hôm nay có phải đã có người khiến hoàng thượng thấy không yên lòng không?"
"Ừ, đúng là có kẻ như thế, có điều đã qua rồi. Bây giờ có thể ôm hoàng hậu ngủ trẫm đã thấy mỹ mãn."
"Hoàng thượng đừng quá vất vả, thần thiếp chỉ mong ngài khỏe mạnh, tâm trạng cũng tốt, như thế thần thiếp mới yên tâm."
"Đồ ngốc, trẫm biết mà. Nếu trẫm không khỏe mạnh thì sao có thể ở bên hoàng hậu của trẫm đây?"
"Ngài biết thì tốt..."
Triệu Thanh Uyển cọ đầu vào cằm hắn, nàng tưởng Tiêu Sát đang phiền lòng vì chuyện triều chính, biết bản thân không thể chia sẻ gì, chỉ có thể cho hắn biết nàng rất quan tâm hắn.
Chương 190: Song thân
Sáng hôm sau, Tiểu Mục Tử cùng Dĩnh phi dẫn theo hai thái y đến Y Lan Điện đầu tiên điều tra thuốc cấm.
Việc này không có ai tiết lộ trước, vậy nên đánh úp Y Lan Điện không kịp trở tay.
Sau khi điều tra phòng của các cung nhân, họ thuận lợi tìm được mấy túi thuốc thôi tình trong phòng của Tiểu Đỗ Tử.
Tiểu Mục Tử phụng chỉ của Tiêu Sát, lập tức lệnh hai cung nhân kéo Tiểu Đỗ Tử đi đánh một trăm trượng, sau đó đưa gã chỉ còn nửa cái mạng đến Dịch U Đình.
Tất cả hạ nhân của Y Lan Điện đều run như cầy sấy.
Nhất là sau khi nghe Tiểu Mục Tử truyền khẩu dụ còn lại, việc này nếu còn bị bắt gặp sẽ bị tru di cửu tộc, bọn hạ nhân càng sợ đến mức im như ve sầu mùa đông.
Đêm qua Lan phi mặt dày lại không thành công, hôm nay bị Dĩnh phi đến hỏi tội, đương nhiên thấy chột dạ, không kiêu ngạo được nổi, chỉ đành để Tiểu Mục Tử đưa Tiểu Đỗ Tử đi, không dám nói câu gì.
Động tĩnh ở Y Lan Điện quá lớn, vậy nên công việc điều tra các cung khác chỉ là làm theo quy trình.
Những kẻ cũng giấu thuốc cấm vừa nghe nói Dĩnh phi và Tiểu Mục Tử đến Y Lan Điện điều tra đã xử lý chúng.
Tuy Dĩnh phi và Tiểu Mục Tử không còn thu hoạch gì thêm nhưng hôm nay tiến hành xử phạt nghiêm khắc thái giám của Lan phi, còn nghe khẩu dụ mà Tiểu Mục Tử truyền cũng đủ khiến hậu cung sợ hãi một thời gian.
Những kẻ xấu xa không thể không án binh bất động, đợi việc này trôi qua rồi mới tính kế tiếp.
Tháng hai.
Triệu Thanh Uyển đã ở cữ được nửa tháng, ngày nào cũng ở Phượng Nghi Điện ăn ngon ngủ yên, không cần lo lắng việc gì cả.
An Ninh và An Hằng đã có bốn bà vú thay phiên nhau chăm sóc, Thuần thái phi rất thích hai đứa bé này, ngày nào cũng qua đông thiên điện phụ giúp.
Những tin không tốt trong cung Tiêu Sát cũng sai người giấu Triệu Thanh Uyển, không cho nàng biết.
Vậy nên sức khỏe nàng hồi phục rất nhanh, tinh thần cũng tốt.
Hàng ngày rảnh rỗi, nàng qua đông thiên điện chơi với bọn trẻ, đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, nói chuyện với Hoắc Liên Liên và Thuần thái phi.
Khi Tiêu Sát về, hai người sẽ ngọt ngào ở bên nhau.
Lần ở cữ thứ hai với Triệu Thanh Uyển thật sự đã đền bù tiếc nuối lần đầu ở cữ trong lãnh cung.
Có khi nằm trong lòng Tiêu Sát, nàng thật sự muốn khoảnh khắc ấy dừng lại.
Có điều trong tháng này vẫn còn bất ngờ chờ nàng!
Hôm nay sau giờ ngọ, trời trong nắng ấm, Triệu Thanh Uyển đang ở trong phòng vẽ tranh thì đột nhiên nghe tiếng của Tiểu Mục Tử: "Nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an!"
"Mục công công miễn lễ."
"Nương nương xem hôm nay nô tài dẫn ai đến đây?"
Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu liền thấy phụ mẫu mình xa cách ba năm đứng ngay phía sau Tiểu Mục Tử.
Triệu lão gia và Triệu phu nhân kích động bước lên, khóe mắt ướt đẫm: "Uyển Nhi!"
"Phụ thân, mẫu thân!"
Triệu Thanh Uyển vui sướng buông bút xuống, chạy đến ôm chầm lấy mẫu thân.
"Uyển Nhi, mẫu thân cuối cùng cũng được gặp con rồi, mẫu thân cứ tưởng sẽ mãi mãi không còn được gặp lại con nữa chứ. Hu hu hu..."
"Mẫu thân, đều tại nữ nhi bất hiếu, đều tại nữ nhi khiến mẫu thân và phụ thân nhớ nhung, mẫu thân với phụ thân sao lại đến hoàng cung?"
Triệu phu nhân còn chưa trả lời, Tiểu Mục Tử đã cười đáp: "Hồi nương nương, là hoàng thượng từ năm trước đã sắp xếp người đến quê nhà của nương nương đón quốc trượng lão gia và quốc trượng phu nhân đến kinh thành. Hoàng thượng nói đây là bất ngờ ngài ấy chuẩn bị cho nương nương, nương nương chắc chắn sẽ rất vui."
"Thì ra bất ngờ một tháng trước hoàng thượng nói với ta là đưa phụ mẫu vào cung gặp ta, lần này hoàng thượng đúng là có lòng, ta rất vui."
"Ha ha, nương nương vui thì tốt. Vậy nô tài xin phép về Tuyên Thất Điện phục mệnh với hoàng thượng. Hoàng thượng còn căn dặn bữa tối hôm nay ngài ấy sẽ không về Phượng Nghi Điện ăn, để nương nương cùng quốc trượng phu nhân và quốc trượng phu nhân đoàn tụ, trễ hơn ngài ấy sẽ về."
"À được, đa tạ Mục công công. Công công về Tuyên Thất Điện nhớ thay ta cảm ơn hoàng thượng một tiếng."
Sau khi Tiểu Mục Tử đi, Triệu Thanh Uyển và mẫu thân lại ôm nhau khóc một lúc rồi mới buông ra.
Vân Tụ rót trà bưng điểm tâm tiếp đãi song thân của hoàng hậu.
Ba người một nhà ngồi xuống, Triệu Thanh Uyển hỏi thăm: "Phụ thân, mẫu thân, từ huyện Bình của chúng ta đến kinh thành xa ngàn dặm, hai người đến đây chắc mệt lắm đúng không?"
"Không sao, xe ngựa hoàng thượng phái tới đón bọn ta rất rộng rãi xa hoa, trên đường chỉ có ngồi hoặc nằm, không hề mệt. Hơn nữa quan binh tiếp đón cũng rất cung kính với bọn ta, người mệt là họ, ta và phụ thân của con toàn là hưởng phúc, còn được nhìn ngắm phong cảnh của Đại Phụng ta."
"Thật không mẫu thân? Nghe mẫu thân nói thế Uyển Nhi cũng yên tâm rồi. Nếu hai người vì gặp Uyển Nhi mà phải chịu khổ, Uyển Nhi sẽ rất áy náy."
Nói tới đây, khóe mắt Triệu Thanh Uyển lại ươn ướt, nàng ngượng ngùng đưa tay nhẹ nhàng lau đi.
"Uyển Nhi, hoàng thượng đối xử với bọn ta tốt như vậy, còn đón bọn ta đến thăm con và hai cháu ngoại. Thời gian qua ngài ấy đối xử với con chắc là không tệ đúng không?"
Đây là vấn đề Triệu phu nhân rất muốn biết.
Sau khi quan sát Phượng Nghi Điện, lại xem sắc mặt của nữ nhi, bà không nhịn được mà hỏi.
Triệu Thanh Uyển đỏ mặt, thẹn thùng đáp: "Vâng, ngài ấy đối xử với Uyển Nhi tốt lắm."
"Thật không? Con đừng vì an ủi bọn ta mà nói vậy nhé. Uyển Nhi, bọn ta là phụ mẫu của con, không có gì là không nói được. Ngài ấy tuy là hoàng đế nhưng mẫu thân của con là nhạc mẫu của ngài ấy đấy! Nếu ngài ấy không tốt với con, con nhất định phải nói cho mẫu thân biết, mẫu thân không sợ, mẫu thân chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho con."
"Phu nhân, bà đừng có thế chứ, là ai ở trên đường năm lần bảy lượt dặn dò ta hoàng cung không phải nhà mình, con rể là hoàng đế cao cao tại thượng không phải hoàng thượng, đến hoàng cung rồi phải nói chuyện với con rể khách sáo, không được dùng thân phận nhạc phụ lên mặt, kẻo bị người ta chê cười còn không biết hả!"
Nghe phụ thân hờn dỗi mẫu thân, Triệu Thanh Uyển híp mắt bật cười.