Thấy trượng phu làm mình mất mặt trước mặt nữ nhi, Triệu phu nhân lập tức trừng mắt: "Ông chỉ biết quở trách ta trước mặt Uyển Nhi, ta dặn dò ông như vậy có gì sai sao? Xưa nay gần vua như gần cọp, ta làm thế không phải vì tốt cho ông, tốt cho Uyển Nhi của chúng ta à!"
"Được rồi, phụ thân, mẫu thân, hai người không cần căng thẳng vậy đâu, tuy con rể của hai người là hoàng đế cao cao tại thượng nhưng phụ thân và mẫu thân cũng là nhạc phụ nhạc mẫu của ngài ấy mà. Hơn nữa hai người chỉ là bá tánh bình thường, đâu phải quan viên làm việc cho ngài ấy, ngài ấy có hung dữ thế nào Uyển Nhi tin ngài ấy cũng sẽ không tức giận lung tung với hai người đâu. Hai người không cần nghĩ ngài ấy như con hổ ăn thịt người vậy. Thật ra... Con người ngài ấy rất tốt."
Thấy phụ mẫu sợ Tiêu Sát như vậy, Triệu Thanh Uyển theo bản năng nói tốt thay hắn.
Nếu là thời điểm trước khi vào lãnh cung, đây là những lời nàng chắc chắn sẽ không dám nói.
Nhưng hôm nay ở trong lòng nàng, Tiêu Sát không chỉ là hoàng đế, hắn còn là trượng phu danh xứng với thật của nàng, là người thân của nàng, người nàng quan tâm nhất, mà quả thật không chỉ có mặt uy nghiêm bá đạo, hắn còn có mặt dịu dàng săn sóc, nàng không muốn phụ mẫu của mình quá sợ hắn, đối diện với hắn cứ nơm nớp lo sợ như thế.
Nàng nghĩ có lẽ Tiêu Sát cũng không mong phụ mẫu nàng quá sợ con rể như hắn.
"Uyển Nhi, nghe con nói như vậy, hình như con rất vừa lòng với ngài ấy có phải không?"
"Vâng." Triệu Thanh Uyển thẹn thùng gật đầu.
"Thế thì tốt, vậy mẫu thân yên tâm rồi. Mẫu thân của nghĩ thế, con và ngài ấy ba năm ôm hai đứa, cả hai chắc chắn đã bồi dưỡng được tình cảm. Mẫu thân chỉ lo tính cách con quá dịu dàng, sợ con gặp chuyện gì chỉ biết giấu trong lòng, bên cạnh lại không có ai thân tín có thể nghĩ cách giúp con."
"Mẫu thân yên tâm, Uyển Nhi có bằng hữu trong cung, hơn nữa ngài ấy thật sự rất tốt với Uyển Nhi, không hề để Uyển Nhi chịu tủi thân."
"Uyển Nhi, phụ thân nghe con nói vậy cũng yên lòng rồi. Phụ thân và mẫu thân con không giúp được gì cho con, chỉ mong con có thể bình an cả đời, không bị ai bắt nạt..." Triệu lão gia nghẹn ngào.
Triệu phu nhân cũng cúi đầu bật khóc.
"Phụ thân, mẫu thân, hai người đừng như vậy, bây giờ không phải Uyển Nhi đang khỏe mạnh đứng trước mặt hai người sao? Hai người vừa khóc, Uyển Nhi cũng muốn khóc theo..."
Từ biệt ba năm mới gặp lại, gia đình ba người trò chuyện đều khóc.
Triệu Thanh Uyển sợ song thân khóc sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, vội gọi Vân Tụ vào, bảo nàng đến đông thiên điện nói bà vú bế An Ninh và An Hằng đến.
Gặp hai cháu ngoại đáng yêu, Triệu lão gia và Triệu phu nhân mới vui vẻ trở lại.
Bữa tối, để phụ mẫu có thể ăn uống thoải mái, Triệu Thanh Uyển cố tình cho tất cả hạ nhân lui ra ngoài, gia đình ba người cùng nhau ăn tối.
Trong lúc ăn, Triệu phu nhân thuận miệng nhắc đến Yến Tử Huân: "Uyển Nhi, năm trước Tử Huân cũng đến kinh thành, con có biết không?"
"À, vậy sao? Uyển Nhi không nghe nói." Triệu Thanh Uyển chột dạ trả lời.
Nàng sợ mẫu thân nghĩ sao nói vậy nên không dám nói thật cho bà ấy biết tình hình của Yến Tử Huân ở kinh thành.
"Mùa thu năm ngoái Tử Huân đã đến đây, nó nói là để chuẩn bị cho cho kỳ thi hội. Hôm xuất phát đến kinh thành nó còn đến nhà từ biệt mẫu thân nữa. Nhắc tới mẫu thân thật sự thấy đau lòng cho nó. Con bây giờ nhi nữ song toàn, nó vẫn còn một mình. Mấy năm nay gia đình nó liên tục làm mai nhưng nó không chịu, cũng không biết trong lòng nó đang nghĩ gì."
"Được rồi, ăn cơm, bà nhắc đến Tử Huân làm gì? Mau ăn đi!" Thấy nữ nhi cúi đầu, hơn nữa nơi này là hoàng cung tai vách mạch rừng, chỉ cần lỡ lời cũng có thể hại nữ nhi, Triệu lão gia lý trí cắt ngang lời Triệu phu nhân nói.
Triệu phu nhân cũng ý thức được đây là địa bàn của rể mình, không nên nhắc đến Tử Huân, vội nói: "Được, ăn cơm ăn cơm, hôm nay mẫu thân nói nhiều quá rồi. Uyển Nhi, con còn đang ở cữ, ăn nhiều vào.""Cảm ơn mẫu thân, người và phụ thân cũng ăn nhiều lên."
Ba người không nhắc đến Yến Tử Huân nữa, bầu không khí mới hòa thuận vui vẻ trở lại.
Ăn tối xong, sau khi cùng phụ mẫu chơi đùa với hai đứa nhỏ, Triệu Thanh Uyển sắp xếp cho hai người nghỉ ngơi ở Vĩnh Phúc Đường trong hậu viện Phượng Nghi Điện.
Sắp xếp cho họ xong, thấy hai đứa nhỏ ở đông thiên điện đã ngủ, chỉ còn một mình nàng ở tẩm điện, nàng đột nhiên rất nhớ Tiêu Sát.
Đêm nay nàng và phụ mẫu ăn tối cùng nhau, Tiêu Sát cố ý tránh mặt, tuy nàng biết hành động này của hắn rất tri kỷ nhưng cũng thoáng thấy mất mát.
Gia đình trong lòng nàng lúc này đã bao gồm trượng phu là hắn, không thể thiếu được.
Nhưng hắn vẫn không dám chắc, vậy nên mới chủ động tự loại trừ mình ra ngoài chỉ để nàng và phụ mẫu được thoải mái.
Nam nhân này đúng là nhạy cảm!
Nghĩ thôi Triệu Thanh Uyển đã thấy chua xót, cảm thấy đau lòng cho hắn.
Ngay sau đó nàng lại nhớ đến Yến Tử Huân, nhớ đến lời mẫu thân nói trên bàn ăn.
Đầu tháng này Hoắc Liên Liên đã xuất cung đi gặp Yến Tử Huân, sau khi về Hoắc Liên Liên nói Yến Tử Huân đã hết bệnh, hiện đang vùi đầu đọc sách để tháng sau đi đậu kỳ thi hội, sau đó kim bảng đề danh kỳ thi đình.
Nghe vậy, tâm trạng của nàng vô cùng phức tạp, không biết bản thân nên cổ vũ hắn, chúc hắn thi đậu hay khuyên hắn thuận theo tự nhiên, có những thứ biết rõ không chiếm được cùng con đường không nên đi, nên từ bỏ thì từ bỏ.
Tối nay Tiêu Sát về khá muộn.
Có điều khi hắn nhẹ nhàng bước vào Phượng Nghi Điện, Triệu Thanh Uyển vẫn chưa ngủ, nàng dựa vào đầu giường vừa đọc sách vừa chờ hắn.
"Sao trễ thế này hoàng hậu còn chưa ngủ? Cẩn thận hư mắt đấy."
"Thần thiếp sợ lúc ngài về thần thiếp đã ngủ nên mới đọc sách chờ ngài."
"Vậy sao? Tối nay hoàng hậu chờ trẫm về có phải có chuyện gì muốn nói với trẫm không?" Tiêu Sát vừa cởi áo vừa dịu dàng hỏi.
"Ngài nằm xuống đi rồi thần thiếp nói cho ngài nghe."
Triệu Thanh Uyển đặt cuốn sách sang một bên.
"Được."
"Cảm ơn hoàng thượng hôm nay đã cho thần thiếp một bất ngờ vô cùng đặc biệt, thần thiếp rất cảm động."
Tiêu Sát vừa nằm xuống, Triệu Thanh Uyển lập tức nghiêng người ôm hắn, lẩm bẩm.
Chương 192: Riêng tư
Tiêu Sát yêu chiều xoa đầu nàng: "Đồ ngốc, đây là việc trẫm nên làm mà. Trẫm còn áy náy vì đã làm muộn."
"Không, không muộn, ngài cho thần thiếp gặp phụ mẫu vào lúc này là thời điểm tốt nhất. Nếu sớm hơn..."
Nửa câu sau Triệu Thanh Uyển không nói.
Nàng biết Tiêu Sát hiểu.
Nếu đón sớm, thời điểm quan hệ giữa nàng và hắn không tốt, để phụ mẫu nhận ra sẽ khiến họ càng lo lắng cho nàng mà thôi.
Không bằng đừng để họ tới.
Bây giờ nàng và hắn có đủ nhi nữ, tình nồng ý mật, đang trong thời gian ở cữ không cần quan tâm đến bên ngoài, không cần nàng giải thích, tin rằng phụ mẫu ở đây mấy ngày có thể nhìn ra nàng thật sự rất hạnh phúc.
Đây không phải là thời điểm đón họ đến đoàn tụ với nàng tốt nhất sao?
Nghe Triệu Thanh Uyển chỉ nói nửa câu, Tiêu Sát biết nàng lại nhớ đến khoảng thời gian không vui giữa họ, vội xin lỗi: "Hoàng hậu, trước kia là trẫm làm nàng không vui, xin lỗi nàng."
"Hoàng thượng không cần xin lỗi thần thiếp, khoảng thời gian đó không phải thần thiếp cũng khiến ngài không vui sao? Những chuyện của quá khứ, những chuyện không vui chúng ta không nhắc lại nữa được không?"
"Được, trẫm nghe hoàng hậu."
"Cảm ơn hoàng thượng. Hoàng thượng, ngày mai ngài cũng về ăn tối với phụ mẫu của thần thiếp được không, họ muốn gặp mặt cảm ơn ngài đã đón họ đến thăm thần thiếp."
"Trẫm sợ mình ăn tối với họ, nàng và họ đều sẽ không thoải mái."
"Lần đầu sẽ không thoải mái, đó là việc thường thôi. Cho dù ngài không là hoàng thượng mà chỉ là con rể bình thường, lần đầu ăn cơm với nhạc phụ nhạc mẫu, hai bên đương nhiên cũng thấy không tự nhiên, nhưng không thể vì không tự nhiên mà không ăn cơm với nhạc phụ nhạc mẫu một lần đúng không?"
"Ha ha, đồ ngốc, nàng thật sự mong trẫm ăn cơm với phụ mẫu của nàng hả?"
"Vâng, thần thiếp hy vọng, rất hy vọng. Phụ mẫu là người nhà quan trọng nhất của thần thiếp, ngài cũng là người nhà quan trọng nhất của thần thiếp. Thần thiếp hy vọng những người nhà quan trọng nhất của mình có thể ăn một bữa cơm với nhau. Hoàng thượng đồng ý với thần thiếp có được không?" Triệu Thanh Uyển tựa vào lòng hắn, ngẩng đầu năn nỉ.
"Được, trẫm đồng ý với nàng ngày mai trẫm sẽ về ăn tối cùng nhạc phụ nhạc mẫu của trẫm?"
"Thật sao? Cảm ơn hoàng thượng. Vậy ngài nhớ giữ lời đấy, đừng để đến lúc đó lại tìm cớ bận, không rảnh về ăn tối."
"Yên tâm đi đồ ngốc, trẫm đã hứa với nàng thì sao có thể lấy cớ từ chối được? Huống hồ nàng vừa mới nói trẫm cũng là người nhà quan trọng nhất của nàng. Trẫm rất vui, cũng rất mừng, cảm ơn hoàng hậu..." Tiêu Sát nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, "Hoàng hậu, đêm nay là lần đầu tiên nàng nói với trẫm trẫm là người nhà quan trọng nhất của nàng, trẫm sẽ mãi ghi nhớ lời nàng nói."
"Ngài vốn là người nhà quan trọng nhất của thần thiếp mà, cho dù thần thiếp không nói ra, trong lòng cũng nghĩ như vậy."
"Hoàng hậu biết không, nàng là người nhà thứ hai của trẫm, cũng là người nhà quan trọng nhất của trẫm."
"Sao thần thiếp lại là người thứ hai? Không phải hoàng thượng từng có mẫu thân, cũng có phụ hoàng là tiên đế sao?"
"Người thân đầu tiên của trẫm cũng là người nhà duy nhất của trẫm trước khi cưới nàng, đó là mẫu thân của trẫm. Tình cảm giữa trẫm và bà ấy rất sâu, tiếc là cuộc đời của bà ấy quá ngắn, chưa từng có ngày lành nào..."
"Hoàng thượng..."
Đây là lần đầu tiên Tiêu Sát nói với nàng đề tài riêng tư này.
Thấy hắn thương cảm khi nhắc đến mẫu thân, nhất thời Triệu Thanh Uyển không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể ôm hắn thật chặt.
Khóe mắt Tiêu Sát ươn ướt, khẽ cười nói tiếp: "Còn về tiên đế, trong người trẫm quả thật đang chảy dòng máu của ông ta, ông ta cũng là phụ hoàng trên danh nghĩa của trẫm. Nhưng trẫm... Không hề có tình cảm với ông ta."
"Hoàng thượng..."
"Chuyện bất hạnh nhất trong cuộc đời mẫu thân của trẫm chính là bị ông ta sủng hạnh một lần, sau đó bị coi như giẻ lau ném sang một góc, mặc bà ấy tự sinh tự diệt, chưa từng liếc nhìn bà ấy. Mà bất hạnh hơn chính là chỉ vì một lần sủng hạnh đó, mẫu thân lại mang thai trẫm, mà trẫm lại không mang đến bất kỳ vinh quang nào cho bà ấy lúc sinh thời. Thậm chí bà ấy còn vì trẫm mà dù ở trong cung hay ở ngoài cung đều phải nơm nớp lo sợ, sống vô cùng hèn mọn. Hoàng hậu, nàng nói xem nam nhân và phụ thân bạc tình bạc nghĩa như tiên đế có xứng có được tình cảm của trẫm và mẫu thân của trẫm không?"
"Hoàng thượng..." Triệu Thanh Uyển ôm chặt lấy hắn, đau lòng bật khóc.
Nàng và hắn quen nhau thời niên thiếu, nhưng nàng chỉ biết khi ấy hắn không vui, cuộc sống rất khó khăn, ngay cả tiền để đi học cũng không có.
Sau bao nhiêu năm, sau ba năm trở thành thê tử của hắn, lúc này Triệu Thanh Uyển mới biết thì ra trong lòng hắn luôn cất giấu thân thế của mình cùng những nỗi đau về mẫu thân và tiên đế không thể xóa bỏ.
"Đồ ngốc, đừng khóc, ông ta không đáng để bất kỳ ai khóc vì ông ta cả. Cuộc đời này trẫm chưa từng rơi một giọt nước mắt vì ông ta."
"Hu hu hu... Không phải thần thiếp khóc vì tiên đế, thần thiếp khóc là vì hoàng thượng, vì mẫu thân của ngài..."
"Sau này trẫm nhất định sẽ dẫn nàng đi tế bái mẫu thân của trẫm. Nếu bà ấy biết trẫm cưới nàng chắc chắn sẽ rất vui, rất vừa lòng đứa con dâu này."
"Được, vậy hoàng thượng nhất định phải giữ lời, sau này đưa thần thiếp đi tế bái bà ấy, thần thiếp có rất nhiều lời muốn nói cho bà ấy nghe."
Triệu Thanh Uyển khóc làm ướt cả vạt áo ngủ của Tiêu Sát.
Nàng thẹn thùng khống chế cảm xúc, lau nước mắt còn sót lại.
"Đồ ngốc, nàng muốn nói gì với mẫu thân trẫm vậy? Có thể tiết lộ một chút cho trẫm nghe không?"
"Không được, đây là lời thần thiếp muốn nói với mẹ chồng, sao có thể nói cho ngài nghe được?"
"Được, vậy trẫm không nghe, nàng để giành để nói với mẫu thân trẫm đi. Trẫm tin bà ấy cũng sẽ thích nghe nàng trò chuyện."
"Vâng. Hoàng thượng... Cả đời này thần thiếp sẽ không rời xa ngài, cả đời sẽ luôn ở bên cạnh ngài..."
"Cảm ơn hoàng hậu, có lời này của nàng là đủ rồi."
Lúc này, dưới ánh nến ấm áp, Tiêu Sát nhắm mắt lại, hôn lên đôi môi nữ nhân mà hắn yêu nhất.