Những chuyện không vui trước khi vào lãnh cung với Triệu Thanh Uyển chỉ là tạm thời bị bụi phủ đầy.
Thật ra chỉ cần nhớ lại, chúng vẫn còn khắc sâu.
Cứ như mới xảy ra hôm qua vậy.
Có điều sau khi nhớ lại những chuyện vui ấy, nàng lại càng trân trọng cuộc sống hiện tại cùng nam nhân trước mặt.
Phượng Nghi Điện lúc này được trang trí hệt như đêm tân hôn.
Thật may vì nàng và nam nhân này đã đi đến ngày hôm nay.
Dù thế nào, so với một cái xác không hồn, sự tồn tại nóng bỏng mới là điều đáng để nỗ lực và theo đuổi.
Là Tiêu Sát vẫn luôn lặng lẽ chờ nàng, lặng lẽ dẫn dắt nàng cùng đi đến ngày hôm nay.
Tuy rằng quá trình rất khó khăn nhưng bây giờ quay đầu nhìn lại, Triệu Thanh Uyển càng hiểu rõ tình cảm với nam nhân mình đang tựa vào lòng.
Như rượu ủ càng lâu càng ngon.
Như cầm dao chặt nước không thể chia cắt, khắc cốt ghi tâm...
"Hoàng hậu, ngoan, không khóc, nàng mới ra cữ, khóc nhiều không tốt cho sức khỏe. Nàng có biết trong lòng trẫm nước mắt của nàng trân quý cỡ nào không, trẫm thật sự không nỡ để nàng rơi nước mắt."
Tiêu Sát nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Triệu Thanh Uyển, dịu dàng dỗ dành nàng.
Triệu Thanh Uyển xấu hổ đưa tay lau nước mắt, ngẩng đầu đáp: "Vâng, thần thiếp không khóc, thần thiếp là vì quá vui, quá cảm động. Hoàng thượng, cảm ơn ngài đã sắp xếp tân phòng này, thần thiếp thật sự rất thích."
"Đồ ngốc, xem nàng nàng cũng cảm thấy đã đến lúc động phòng hoa chúc với trẫm rồi đúng không?"
"Vâng."
"Còn ra vẻ. Thế nàng đã thật lòng tình nguyện gả cho trẫm làm thê tử rồi có phải không?"
"Vâng."
Lần này Triệu Thanh Uyển gật đầu trả lời tuy có chút thẹn thùng nhưng lại vô cùng chắc chắn.
Nghe được câu trả lời của nàng, Tiêu Sát ôm chặt nàng vào lòng, bày tỏ: "Hoàng hậu, trẫm vui lắm. Cảm ơn nàng đã cho trẫm chờ được đến ngày hôm nay, cuộc đời này trẫm tuyệt đối sẽ không phụ nàng!"
"Vâng."
Hai người ôm nhau một lúc lâu.
Sau đó Tiêu Sát mới lệnh cung nhân đi chuẩn bị nước tắm.
Trong phòng tắm sương mù lượn lờ, hắn dịu dàng tắm cho Triệu Thanh Uyển, sau đó cũng bảo nàng tắm cho mình một lần.
Tắm xong, cả hai bằng hỉ phục long phượng, cùng nắm tay nhau vào tân phòng của họ.
Vừa vào tân phòng, Tiêu Sát lập tức bế Triệu Thanh Uyển lên, ôm nàng đến giường phượng.
"Nương tử, có phải nàng cũng đợi đêm này rất lâu rồi không?"
"Nào có chứ..."
"Vậy sao? Không biết ý của nương tử là nào có chờ đêm động phòng hoa chúc này, hay là nói nào có chờ nàng ở cữ xong trẫm sẽ thỏa mãn nàng hửm?"
"Đáng ghét, đều không có..."
"Vậy sao? Trẫm lại thấy đều có. Trẫm nhớ nửa tháng trước nàng rất muốn trẫm, còn cả đêm giao thừa nàng tham lam quấn lấy trẫm, khiến trẫm vô cùng quyến luyến, vô cùng hoài niệm.""Đáng ghét, người ta không có!"
Mỗi lần nhớ lại đêm giao thừa, Triệu Thanh Uyển chỉ muốn chui xuống đất.
Nàng không phải chưa từng nghi ngờ đêm đó mình và Tiêu Sát bị bỏ thuốc, nhưng hỏi Tiêu Sát, hắn lại lập tức phủ quyết, khẳng định không có việc như vậy, cũng không thể xảy ra chuyện có kẻ dám giở trò với hoàng hậu như nàng trước mặt hoàng đế là hắn.
Triệu Thanh Uyển lại không biết kẻ muốn hại nàng đêm đó là ai, thế nên chút hoài nghi này cũng dần dần biến mất, chỉ nghĩ bản thân đã lâu không cá nước thân mật với Tiêu Sát, muốn mượn bầu không khí ấm áp của đêm giao thừa, giải tỏa nỗi nhớ nhung với trượng phu mà thôi."
"Đồ ngốc, nếu nàng còn không chịu thừa nhận, thế thì tối nay chỉ có thể để trẫm bắt nạt nàng thôi, nàng không được bắt nạt trẫm."
"Đáng ghét! Ngài muốn bắt nạt thần thiếp thế nào thần thiếp đều theo ngài cả, dù sao thì..."
"Dù sao cái gì? Hửm? Nương tử mau nói cho trẫm nghe đi."
"Dù sao thì... Dù sao thì người ta đều thích cả..."
Triệu Thanh Uyển ậm ừ nói thật lòng, hai tai lập tức đỏ bừng.
Tiêu Sát nghe xong, vui mừng quá đỗi: "Thật sao? Cảm ơn nương tử, thế tối nay trẫm nhất định sẽ làm nương tử thích hơn."
Màn đêm tĩnh lặng như nước.
Nến đỏ lập lòe.
Màn lụa tung bay.
Lưu luyến triền miên trên chăn ấm đệm êm, tiếng nỉ non tình đong đưa không thôi.
Triệu Thanh Uyển nghĩ đây chắc là đêm động phòng hoa chúc lãng mạn viên mãn nhất.
Sau khi thỏa mãn mệt mỏi nằm trong lòng Tiêu Sát, nàng nhẹ giọng gọi: "Hoàng thượng..."
"Hửm?"
"Thật ra... Thật ra..."
"Đồ ngốc, thật ra cái gì? Có phải nàng có gì muốn nói với trẫm không?"
"Vâng."
"Được, nàng nói đi, trẫm nghe."
Tiêu Sát ôm Triệu Thanh Uyển chặt hơn, hôn lên trán nàng.
"Thật ra trước đây sau mỗi lần chúng ta hoan ái ngài bỏ đi, thật ra thần thiếp thấy rất mất mát. Thật ra trong lòng thần thiếp hy vọng ngài đừng đi, có thể ở lại Phượng Nghi Điện cả đêm."
"Thật sao? Hoàng hậu, đồ ngốc của trẫm, vậy tại sao trước đây nàng không nói?" Nghe Triệu Thanh Uyển nói những lời tận đáy lòng, Tiêu Sát vô cùng bất ngờ, kích động nhìn nàng, "Nàng có biết không, một năm đó trẫm thật sự rất hy vọng nàng lên tiếng giữ trẫm lại một lần, nói hoàng thượng đừng đi, hoặc là dù chỉ nhẹ nhàng kéo tay trẫm cũng được. Chỉ cần nàng chịu nói hoặc chịu kéo trẫm lại một lần, sau này trẫm chắc chắn sẽ ăn vạ không đi. Nhưng nàng luôn lạnh nhạt, cao ngạo với trẫm, chưa từng chủ động giữ trẫm lại dù chỉ một lần, cũng không chịu tâm sự với trẫm. Dù trẫm rất không nỡ, rất lưu luyến, nhưng lần nào cũng chỉ có thể biết điều rời đi, tránh cho cả hai đều xấu hổ, hại nàng ngủ không ngon."
Một năm đó cả hai đều quật cường giận dỗi nhau, người bị tổn thương không chỉ có Triệu Thanh Uyển, thật ra còn có hắn.
Điều này Triệu Thanh Uyển biết.
Chẳng qua khi đó nàng còn không biết phải chữa lành vết thương lòng của mình thế nào, làm gì còn tâm trạng quan tâm đến hắn?
Vậy nên cả hai cứ tra tấn, tổn thương nhau như vậy.
Nhưng trong sự tra tấn và tổn thương ấy, tình cảm nàng dành cho hắn bắt đầu trở nên không thể giải thích được.
Một năm ấy Tiêu Sát không ngừng làm nhiều chuyện để lấy lòng nàng.
Mỗi lần các nơi gửi đồ tiến cống đến, hắn đều sẽ ban thưởng cho Phượng Nghi Điện đầu tiên.
Vân Tụ từng nói tất cả đồ ăn đồ dùng ở Phượng Nghi Điện đều là đồ tốt nhất trong hậu cung.
Điều này nàng tin.
Có điều khúc mắc chưa được cởi bỏ, tất cả ban thưởng và ưu đãi đều không lấy được lòng nàng.
Bây giờ cảnh vật đổi thay, nhật nguyệt thay đổi, nàng thật sự thấy có lỗi với nam nhân từng bị nàng làm tổn thương này.
Chương 198: Thủ đoạn
"Xin lỗi hoàng thượng..."
Triệu Thanh Uyển lẩm bẩm xin lỗi Tiêu Sát, sau đó ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Ánh mắt ảm đạm của Tiêu Sát lập tức sáng ngời, cũng hôn đáp trả nàng, sau đó trêu ghẹo: "Đồ ngốc, nàng không có gì có lỗi với trẫm, nàng chỉ hơi ngốc thôi."
"Người ta vốn không thông minh mà."
"Đồ ngốc, trẫm đâu cần nàng thông minh. Trẫm thích nàng như vậy, tuy huệ chất lan tâm nhưng lại không thông minh lắm."
"Đáng ghét, ngài rốt cuộc đang khen người ta hay chê người ta vậy?"
"Đúng là ngốc, trẫm đương nhiên là đang khen nương tử của trẫm mà."
Từ lần đầu tiên bọn họ có quan hệ xác thịt, Tiêu Sát chưa từng keo kiệt nói những lời âu yếm, mà nữ nhân trong lòng hình như cũng càng ngày càng thích nghe hắn nói lời âu yếm.
Mỗi lần nghe, nàng đều híp mắt cười, hai má đỏ bừng.
Đúng là ngây thơ đến mê người.
Càng nói tâm trạng Tiêu Sát càng tốt.
Đây là thú vui khuê phòng của riêng phu thê họ.
Hai người đều hưởng thụ trong đó, có điều tuy thỉnh thoảng trầm mê thú vui khuê phòng với Triệu Thanh Uyển, nhưng Tiêu Sát vẫn không quên chính sự, càng không quên việc ra tay xử lý đám người không yên phận trong cung.
Hắn tự nhận mình là hoàng đế có đầu óc có thủ đoạn, cũng thích người có đầu óc có thủ đoạn làm việc cho mình.
Nhưng hắn cực kỳ phản cảm những kẻ có đầu óc có thủ đoạn chơi tâm kế với hắn, tính kế hắn và nữ nhân hắn yêu.
Cuối tháng ba.
Trước kỳ thi hội hai ngày, Tiêu Sát quyết đoán lệnh ám vệ hành động với Thường Ninh Điện.
Hôm nay, Tiểu Mục Tử phụng lệnh truyền mật chỉ muốn diệt trừ Lương phi và Tiểu Đào của hoàng thượng với Tiểu Liễu là cung nữ của Lương phi.
Tiểu Liễu tuy khiếp sợ nhưng Tiểu Mục Tử là thái giám thân cận của Tiêu Sát, nàng đương nhiên tin gã, chỉ có thể làm theo việc gã căn dặn.
Ban đêm, nàng ta lén cầm thuốc Tiểu Mục Tử đưa cho mình cho vào trà của Lương phi.
Sau khi uống trà, Lương phi bắt đầu mệt mỏi rã rời, nhanh chóng lên giường đi ngủ, chìm vào cơn hôn mê.
Đến đêm khuya, ám vệ ở ngoài cửa sổ bắt chước tiếng chim kêu. Tiểu Liễu canh gác ở cửa đại điện nhận được tín hiệu, lập tức qua sương phòng đánh thức Tiểu Đào, nói Lương phi tìm nàng ta, bảo nàng ta lập tức qua đó.
Tuy Tiểu Đào buồn bực, không biết trễ thế này chủ tử tìm mình làm gì, nhưng nàng ta vẫn không dám chậm trễ, lập tức mặc quần áo chạy sang tẩm điện của Lương phi.
Vừa vào tẩm điện của Lương phi, Tiểu Đào lập tức bị ám vệ nấp ngoài cửa sổ phóng châm độc trúng huyệt vị, ngất ngay tại chỗ.
Ám vệ nhảy vào, kéo Tiểu Đào đến dựa bên giường Lương phi, sau đó rút châm độc trên người Tiểu Đào ra, lấy một con dao lưu loát đâm Tiểu Đào một nhát trí mạng, sau đó đâm Lương phi.
Sau khi kiểm tra mạch đập của hai người, xác nhận họ đều đã không còn hơi thở, ám vệ lại kêu tiếng chim, Tiểu Liễu canh giữ ngoài cửa điện hiểu ý, lại nhẹ nhàng đi gõ cửa phòng Tố Yên.
Tố Yên tuy đã thành người câm nhưng sau khi trở thành nha hoàn làm việc nặng ở Thường Ninh Điện nhưng vẫn được ở một mình một phòng.
Nghe tiếng gõ cửa, Tố Yên lập tức đi mở cửa.
Tiểu Liễu vội nói: "Tố Yên tỷ tỷ, nương nương bảo muội sang đây gọi tỷ tỷ."
Tố Yên nghe vậy thì hân hoan, vội hỏi chủ tử tìm nàng làm gì.
Tiểu Liễu giả vờ không biết, chỉ đáp: "Muội không biết, nương nương nói tối nay không ngủ được, muốn trò chuyện với tỷ tỷ. Tỷ tỷ mau đi nhanh lên, kẻo nương nương chờ sốt ruột."
Tố Yên không hề nghi ngờ, nghĩ chủ tử muốn trọng dụng lại mình, lập tức gật đầu, theo Tiểu Liễu đến chủ điện.
Sau khi đến chủ điện, Tiểu Liễu ở lại bên ngoài.
Một mình Tố Yên mở cửa vào trong.
Bước vào, nàng ta theo thói quen muốn gọi "chủ tử", nhưng nhận ra bản thân không thể nói chuyện, vội ngậm miệng, tránh cho chủ tử thấy phiền lòng.
Lẳng lặng vào nội điện, vừa nhìn nàng ta đã thấy Tiểu Đào ngồi dựa bên giường chủ tử, còn chủ tử thì nằm trên giường, trước ngực có cắm một con dao.
Tố Yên hoảng sợ chạy tới, kích động lắc người Lương phi, nghẹn ngào gọi "A a a".
Tiểu Liễu nghe tiếng động bên trong, vội chạy vào.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng nhìn cảnh tượng trước mặt, nàng vẫn sững sờ.
Nhưng nhớ bản thân chưa hoàn thành nhiệm vụ tối nay, nếu không nàng và Trương Lương cũng sẽ chết, vì thế giả bộ hoảng sợ kêu lên: "Người đâu! Tố Yên giết người rồi! Tố Yên giết người rồi! Tố Yên giết nương nương rồi!"
Nghe Tiểu Liễu kêu to, Tố Yên sốt ruột muốn giải thích nhưng không giải thích được, hoảng loạn rút con dao cắm trước ngực Lương phi ra.
Con dao vừa rút ra, máu lập tức bắn lên khắp người Lương phi và Tiểu Đào, còn có Tố Yên.
Tiểu Liễu tiếp tục kêu la chạy ra bên ngoài, lúc này các cung nhân và người ở tây thiên điện đều đã thức.
Mọi người ùa vào tẩm điện Lương phi.
Khi Thẩm quý nhân và các cung nhân đến tẩm điện thì cảnh tượng trước mặt là Tố Yên ngây dại cầm con dao đứng trước giường của Lương phi.
Thẩm quý nhân hét lớn, run rẩy hỏi Tố Yên: "Tố Yên, ngươi... Ngươi giết Lương phi tỷ tỷ?"
Nghe Thẩm quý nhân hỏi, Tố Yên hoang mang lắc đầu.
Tiểu Liễu thấy thế vội cướp lời: "Hồi Thẩm quý nhân, chính Tố Yên đã giết nương nương, nàng ta còn giết Tiểu Đào. Từ khi Tố Yên mất giọng, bị nương nương đưa đi làm nha hoàn làm việc nặng ở Thường Ninh Điện, nàng ta luôn oán hận nương nương và Tiểu Đào, trách nương nương trọng dụng Tiểu Đào mà không trọng dụng nàng ta. Rất nhiều lần nô tỳ thấy ánh mắt nàng ta lén nhìn nương nương và Tiểu Đào đáng sợ như muốn ăn thịt họ, nô tỳ nhìn thôi cũng thấy rùng mình."
Nghe Tiểu Liễu vu oan cho mình, Tố Yên vừa tức vừa gấp kêu "a a a", tay cầm con dao múa may quay cuồng khiến Thẩm quý nhân nhìn mà hãi hùng.
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh ra lệnh: "Tử Quyên, mau gọi thị vệ vào đây để họ khống chế Tố Yên trước. Còn nữa, lập tức phái người đi bẩm báo hoàng thượng và Dĩnh phi."
"Vâng."
Tử Quyên lập tức chạy ra ngoài Thường Ninh Điện gọi bốn thị vệ vào, sau đó gọi thái giám, một người đến Phượng Nghi Điện, một người đến Chiêu Dương Điện.
Tối nay Tiêu Sát vẫn ở Phượng Nghi Điện.
Nghe tiếng bẩm báo bên ngoài, Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển đều thức dậy.
Có điều hắn không muốn để Triệu Thanh Uyển thấy cảnh máu me ở Thường Ninh Điện, khăng khăng không cho nàng đi, nói việc này giao cho hắn xử lý là được, sau đó dẫn Tiểu Mục Tử vội vàng đến Thường Ninh Điện.