Thấy Triệu Thanh Uyển trở nên nhạy cảm khi trả lời vấn đề này, Tiêu Sát hơi nhếch môi: "Hoàng hậu thật sự không tò mò à?"
"Tại sao thần thiếp phải tò mò?"
"Thôi được, nếu hoàng hậu đã không tò mò, vậy hôm nay trẫm không nói. Đợi có kết quả thi đình, khi đó nếu hoàng hậu tò mò, trẫm sẽ nói cho nàng nghe."
"Hoàng thượng nói thế nào thì thế đấy, dù gì thần thiếp đều nghe ngài."
"Hoàng hậu ngoan vậy à?"
"Chẳng lẽ hoàng thượng thấy thần thiếp không ngoan sao?"
"Thỉnh thoảng đúng là hơi không ngoan, có điều lúc này thì cực kỳ ngoan..."
Nếu trong chuyện của Yến Tử Huân nữ nhân này đã muốn tiếp tục giả ngốc, tối nay Tiêu Sát cũng không muốn làm khó nàng, phá hỏng bầu không khí giữa họ, vì vậy sau khi nói xong liền nhẹ nhàng hôn nàng.
Hôn một lúc lâu, hôn đến khi Triệu Thanh Uyển đã tình, hắn không tiếp tục tiến thêm một bước mà dừng lại.
Nhìn nữ nhân nằm trong lòng mình, hắn trầm giọng gọi: "Hoàng hậu..."
"Vâng?"
"Giờ phút này nàng có gì muốn nói cho một mình trẫm nghe không?"
"Có..."
"Thế nàng có yêu trẫm không?"
"Có..."
"Ngoan, trẫm muốn nàng nói ra thành câu, nàng có yêu trẫm không? Hoặc là yêu cỡ nào?" Tiêu Sát dịu dàng hỏi tiếp.
Đến tận bây giờ quả thật Triệu Thanh Uyển từng nói những câu âu yếu làm hắn vô cùng hạnh phúc.
Nàng nói nàng thích hắn.Nói mãi mãi sẽ không rời xa hắn.
Nói thật lòng gả cho hắn làm vợ.
Nhưng trước nay nàng chưa từng nhiệt liệt như hắn thổ lộ với nàng.
Chưa từng nói yêu hắn.
Rất yêu hắn.
Hắn là người nàng yêu nhất.
Mà những câu đó luôn là những câu hắn luôn chờ đợi.
Là đáp án hắn cực kỳ muốn có được.
Nhưng nói với nam nhân mình yêu hắn, hơn nữa còn là một nam nhân đời này không thể thuộc về nàng hoàn toàn, hơn nữa còn là trả lời bị động, Triệu Thanh Uyển thấy không được tự nhiên.
Trước giờ nàng cũng chưa từng bộc lộ thẳng thắn tình cảm với bất kỳ nam nhân nào.
Bao gồm Yến Tử Huân.
Trong mắt nàng, nói yêu một người là một việc vô cùng thần thanh, trang nghiêm và trịnh trọng.
Một khi đã muốn nói thì nhất định phải nói từ tận đáy lòng, nói thật tự nhiên, không hề có chút so đo, do dự, khúc mắc hay lo trước lo sau, lo được lo mất, mãi mãi không muốn hối hận hoặc lấy lại chữ yêu.
Bây giờ, Triệu Thanh Uyển biết mình đã yêu Tiêu Sát nhưng tình yêu này vẫn còn một khoảng cách với chữ yêu.
Dù rằng trượng phu của nàng không có điểm nào làm nàng khó chịu, cho dù nàng đã làm hoàng hậu ba năm, tình cảm của hắn chưa từng thay đổi hay dao động.
Nhưng Tiêu Sát là hoàng đế, có quá nhiều thê thiếp.
Cuộc đời này đã định sẵn hắn không thể cho nàng một tình yêu viên mãn mà nàng muốn.
Nếu nàng cũng nói yêu hắn thì điều đó có nghĩa tình yêu bây giờ hắn cho nàng đã đủ, là chân ái mà nàng muốn.
Nhưng sự thật là trong đó vẫn có sự bất lực và nhượng bộ với vận mệnh.
Có điều nàng biết Tiêu Sát là đế vương, hắn đã cố gắng rất nhiều để yêu thê tử là nàng, nàng cũng không muốn hắn thất vọng, vì vậy nhẹ nhàng hôn lên môi hắn để trả lời câu hỏi này, đồng thời cũng không cho hắn hỏi nhiều nữa.
Tiêu Sát thấy nàng lại lảng tránh, trái tim không khỏi thấy mất mát.
Có điều nữ nhân này còn biết cách an ủi hắn, suy nghĩ cho hắn, hắn cũng không muốn làm nam nhân keo kiệt, vì thế lập tức hôn đáp lại.
Tuy nhiên nụ hôn này lại rất mãnh liệt giống như muốn trút bỏ sự bất mãn.
Nhưng đến cuối cùng, hắn lại không nỡ quá thô lỗ với nữ nhân yếu đuối này, rất nhanh đã dịu dàng trở lại, khiến nàng sa vào lưới tình của hắn, không thể buông bỏ hắn được.
Có điều khi Triệu Thanh Uyển lần nữ nằm trong lòng hắn, hắn vẫn không nhịn được mà hỏi: "Hoàng hậu, tại sao nàng luôn lảng tránh vấn đề đó của trẫm chứ? Nàng có thể nói cho trẫm biết, cũng cho trẫm một câu trả lời có được không?"
"Không phải chúng ta đang hạnh phúc sao, vấn đề ấy quan trọng lắm à, sao ngài cứ hỏi người ta thế?"
"Quan trọng, với trẫm vấn đề đó vô cùng quan trọng."
"Không phải người ta nói rồi sao, người ta thích ngài. Được rồi, thần thiếp mệt quá, ngày mai ngài cũng phải thượng triều sớm, mau ngủ đi."
"Hoàng hậu chơi xấu!" Tiêu Sát bất mãn nhưng cũng yêu chiều nhéo mũi triệu Thanh Uyển.
"Đáng ghét, người ta mệt lắm rồi..."
"Được được, vậy trẫm không làm phiền nàng nữa, hoàng hậu vô lại của trẫm."
Sáng hôm sau.
Hoắc Liên Liên hào hứng xuất cung đi chúc mừng Yến Tử Huân.
Yến Tử Huân không còn mở sạp bán tranh chữ nữa, tuy đứng đầu kỳ thi hội nhưng hắn không hề tự cao, vẫn tiếp tục vùi đầu đọc sách.
Khi Hoắc Liên Liên đến chỗ ở của hắn, cửa mở, hắn đang ngồi trước bàn chuyên tâm đọc sách.
Vì thế nàng đi thẳng vào, gọi to: "Yến Tử Huân!"
"À, Hoắc cô nương đến."
"Hì hì, biết huynh đỗ hội nguyên nên ta tới mời huynh đi ăn uống rượu, chúc mừng huynh!"
"Ha ha, đa tạ Hoắc cô nương, cô nương mau nhà vào ngồi đi."
"Không được, sắp đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta mau đến tửu lầu đi, ta mời!"
"Được thôi, có điều cứ để ta mời đi, sao có thể để cô nương tiêu tốn được?"
"Trời ạ, huynh còn khách sáo với ta làm gì? Chúng ta đi thôi."
"Được."
Sau khi đỗ thi hội, tâm trạng Yến Tử Huân rất tốt, cũng muốn hỏi thăm tình hình của Triệu Thanh Uyển, vì thế lập tức thu dọn rồi cùng Hoắc Liên Liên đến tửu lầu.
Hoắc Liên Liên gọi một bàn đầy món ngon, còn bảo tiểu nhị mang một vò nữ nhi hồng lên.
Yến Tử Huân không biết uống rượu nhưng Hoắc Liên Liên cứ khăng khăng mời hắn một ly, chúc mừng hắn đỗ hội nguyên, hắn không thể từ chối, chỉ đành uống với nàng.
Vừa uống một ly rượu, mặt hắn đã đỏ bừng.
Hoắc Liên Liên trêu ghẹo: "Yến Tử Huân, có vẻ như tửu lượng của huynh cần phải được nâng cao rồi! Sau này nếu huynh làm quan, các đồng liêu mời huynh đi uống rượu, nếu huynh để họ chuốc say chẳng phải sẽ chịu thiệt thòi sao?"
"Ha ha, cô nương nói đùa, cho dù ta có làm quan cũng sẽ không mê rượu."
"Việc này ai nói được, vào quan trường cũng giống như vào cung, luôn có những lúc không thể làm theo ý mình."
"Việc này ta biết, ta cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Có điều có một vài nguyên tắc dù thế nào ta cũng sẽ tuân thủ, nhất quyết không thỏa hiệp, vấn đề này cô nương không cần lo lắng cho ta."