Nghe Yến Tử Huân khẳng định, Hoắc Liên Liên tươi cười tán thưởng: "Hì hì, Yến Tử Huân, ta quả nhiên không nhìn lầm huynh, sau này huynh chắc chắn sẽ là một vị quan tốt!"
"Cảm ơn lời khen của cô nương. Có điều Tử Huân có có hội làm quan tốt hay không phải xem kết quả thi đình, không thể kết luận sớm như vậy."
"Huynh thi hội có thể đứng thứ nhất thì thi đình chắc chắn cũng sẽ thế."
"Cảm ơn cô nương, nhưng đối với kỳ thi đình ta lại hơi lo lắng..."
"Sao cơ? Huynh lo lắng cái gì? Sợ mình ở trước mặt hoàng thượng căng thẳng, không thể phát huy tốt sao? Ta nói huynh nghe, trông hoàng thượng có uy nghiêm nhưng ngài ấy là người phân rõ phải trái, lúc hiền hòa cũng sẽ vô cùng hiền hòa, huynh đừng quá căng thẳng." Thấy Yến Tử Huân nhắc đến kỳ thi đình gương mặt không còn sáng rọi, Hoắc Liên Liên vội an ủi.
Yến Tử Huân cười miễn cưỡng, do dự mấy giây, hắn vẫn nói cho Hoắc Liên Liên nghe điều mình lo lắng: "Không phải ta lo mình sẽ căng thẳng lúc diện thánh, ảnh hưởng đến khả năng phát huy. Ta chỉ lo... Đến lúc đó liệu ngài ấy có đối xử bình đẳng với ta như những cống sĩ khác không?"
"Hả? Ý huynh là ngày xưa hoàng thượng có quen huynh, còn biết huynh thích nương nương sao?"
"Ừ."
"Trời ạ, việc quan trọng như vậy sao huynh với nương nương đều không nói cho ta biết chứ! Ta nói huynh nghe, tuy hoàng thượng phân biệt rõ phải trái trắng đen nhưng ngài ấy lại coi nương nương như bảo bối. Nếu tình địch như huynh xuất hiện trước mặt ngài ấy, ta thật sự không dám đảm bảo ngài ấy có lên cơn thịnh nộ hay không!"
"Ha ha, ngài ấy thật sự được như cô nương nói, coi Uyển Nhi như... Bảo bối sao?"
Đó đã từng là cô nương hắn xem như bảo bối.
Hắn cùng nàng trưởng thành, nhìn nàng từ một tiểu hài tử non nớt đáng yêu đến một thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng.
Nàng cũng nhìn hắn từ một thiếu niên loai choai thành một nam tử trưởng thành.
Bọn họ thích nhau mười mấy năm.
Mười mấy năm đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của hắn.Nhưng hôm nay, cô nương mà hắn thích mười mấy năm lại trở thành thê tử bảo bối của người khác, bảo hắn không buồn không đau lòng sao được?
Bao nhiêu buổi tối yên tĩnh, nhớ lại những ký ức tươi đẹp khi ở bên nào, hắn đều rơi lệ.
Dù Hoắc Liên Liên có nói với hắn thế nào, hắn cũng không tin nàng ở bên Tiêu Sát sẽ được hạnh phúc.
Hắn quá hiểu nàng.
Nàng tuy hồn nhiên lương thiện, dịu dàng đáng yêu nhưng nàng chắc chắn sẽ không thỏa hiệp cùng nữ nhân khác thờ một chồng.
Mà hoàng đế như Tiêu Sát lại có rất nhiều phi tần.
Nàng thời niên thiếu khinh bỉ những nam nhân tam thê tứ thiếp thì sao có thể hạnh phúc chứ?
Chắc chắn chỉ là chấp nhận số phận, ép bản thân làm quen mà thôi.
Nghĩ đến đây, Yến Tử Huân càng buồn, càng thấy đau lòng cho Triệu Thanh Uyển.
Cô nương hắn thích nửa đời trước, nửa đời sau hắn vẫn sẽ yêu sâu đậm, mãi mãi là cô nương đẹp nhất thế gian.
Hoắc Liên Liên không biết Yến Tử Huân đang có nhiều tâm sự như vậy, trả lời: "Đương nhiên, trên dưới hậu cung không ai không biết hoàng thượng xem nương nương như bảo bối, thế nên... Nè, Yến Tử Huân! Yến Tử huân!"
"À, xin lỗi, cô nương cứ nói đi."
"Ban ngày ban mặt sao huynh mất tập trung thế? Ta gọi huynh hai tiếng rồi đấy!"
"Ha ha, thật ngại quá, Tử Huân đang nghĩ không biết kỳ thi đình này ngài ấy sẽ ra đề gì."
"À, thì ra huynh nghĩ việc đó! Việc đó thì Liên Liên không giúp được huynh rồi. Có điều Liên Liên cảm thấy việc huynh nên suy nghĩ lúc này là khi thi đình, dù hoàng thượng có làm khó huynh hay không huynh cũng phải vững tâm, tuyệt đối không được tỏ ra thù địch với ngài ấy, nếu không với sự hiểu biết của ta, hoàng thượng chắc chắn sẽ rất tức giận."
"Cảm ơn cô nương đã nhắc nhở, việc này ta sẽ chú ý, ta chắc chắn sẽ không hành động theo cảm tính ở kỳ thi đình."
"Thế thì tốt. Chỉ cần huynh bình tĩnh, đến lúc hoàng thượng gặp huynh, cho dù có ghen, hì hì, ta nghĩ ngài ấy sẽ không để mất phong độ của mình đâu, nếu không ta sau này sẽ xem thường ngài ấy."
"Ha ha, cô nương đúng là người nghĩ sao nói vậy."
Nghe Hoắc Liên Liên nói sau này sẽ xem thường hoàng đế như Tiêu Sát, tâm trạng Yến Tử Huân tốt trở lại.
Nếu ở kỳ thi đình Tiêu Sát làm khó hắn, hắn cũng khinh thường Tiêu Sát.
Có điều đến lúc đó sẽ như thế nào Yến Tử Huân hoàn toàn không đoán được.
Ấn tượng của hắn về Tiêu Sát chỉ dừng lại ở thời thiếu niên, khi đó Tiêu Sát là một tiểu tử nghèo khó u ám, bây giờ Tiêu Sát trưởng thành không biết tính cách thế nào?
Hắn hoàn toàn không biết, cũng không tưởng tượng được.
So với mong chờ kỳ thi đình sắp đến, thật ra hắn chờ mong sớm ngày được gặp Tiêu Sát hơn.
Hắn thật sự muốn xem người Triệu Thanh Uyển gả cho bây giờ rốt cuộc là nam nhân như thế nào.
Nếu vứt bỏ thân phận đế vương, người đó có thật sự xứng làm trượng phu của nàng không?
Giữa tháng tư, hoa ở Ngự Hoa Viên nở rộ.
Mấy hôm nay tình cảm của Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát cũng như cảnh xuân, chưa từng xảy ra việc gì đôi bên khó chịu.
Giờ Dần hôm nay, Tiêu Sát vẫn thức dậy ở Phượng Nghi Điện.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Triệu Thanh Uyển, thấy nàng cũng đã thức, hắn thử thăm dò: "Hoàng hậu, hôm nay không phải thượng triều, lát nữa trẫm sẽ đi dự kỳ thi đình của các cống sĩ."
"Vâng."
"Nàng có gì muốn nói với trẫm không? Nếu có thì bây giờ nói đi, chờ trẫm tới Kim Loan Điện rồi mới nói thì sợ là không kịp nữa."
"Thi đình đâu phải việc liên quan đến thần thiếp, thần thiếp có gì phải nói chứ?"
"Đồ ngốc, nàng chắc chắn mình không có gì muốn nói với trẫm sao?"
"Ngài hy vọng thần thiếp nói gì đó với ngài đến vậy à? Thôi được, vậy thần thiếp hy vọng trong kỳ thi đình hôm nay thần thiếp có thể chọn được hiền tài."
"Đúng là ngốc. Chỉ có từng này thôi sao, không còn gì khác muốn dặn dò trẫm à?" Tiêu Sát cưng chiều nhéo mũi Triệu Thanh Uyển, vẫn tiếp tục dò hỏi.
"Không có, chỉ vậy thôi. À, còn nữa, hy vọng hoàng thượng hôm nay đừng quá vất vả, nếu mệt thì nhớ nghỉ ngơi một lát."
"Được, trẫm biết rồi, cảm ơn hoàng hậu đã quan tâm. Nếu nàng không còn gì muốn nói thì trẫm đi đây."
"Vâng."
Triệu Thanh Uyển lười biếng hôn hắn một cái.
Nhìn nam nhân đa nghi kia rời đi, nàng khẽ cười.
Hừ, nàng không mắc lừa đâu.
Hôm nay hắn sẽ làm gì với Yến Tử Huân cứ để hắn làm theo ý mình đi, cho dù nàng có biết cũng không làm gì được, hơn nữa nàng cũng không muốn xen vào tiền đồ của Yến Tử Huân.