Tự nhủ xong, ánh mắt Tiêu Sát dịu dàng trở lại, hắn bế Triệu Thanh Uyển lên, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường phượng.
Mặt Triệu Thanh Uyển đỏ bừng như hoa đào đầu xuân.
Tiêu Sát nhẹ nhàng ở trên người nàng, thâm tình thổ lộ: "Hoàng hậu, trẫm thật sự rất rất yêu nàng..."
"Vâng..."
"Tối nay nàng chỉ được phép nghĩ đến trẫm, không được nghĩ đến bất kỳ ai khác có được không?"
"Vâng..."
"Hoàng hậu ngoan quá."
Tiêu Sát hài lòng khen, sau đó nhắm mắt lại hôn lên môi Triệu Thanh Uyển.
Ở trên giường cùng nữ nhân hắn yêu tận xương tủy, hắn sẽ không keo kiệt mà cho nàng tất cả sự dịu dàng cuộc đời này hắn có thể cho, một chút cũng không giữ lại.
Mà nàng cũng nhận lấy tất cả.
...
Kỳ thi đình kéo dài ba ngày.
Ba ngày Tiêu Sát vất vả cuối cùng cũng kết thúc.
Mãi đến hôm nay có kim bảng.
Không có gì bất ngờ, Yến Tử Huân lần nữa đứng thứ nhất, trở thành trạng nguyên lang.
Hoắc Liên Liên lập tức chạy đi báo tin vui này cho Triệu Thanh Uyển.
Mấy hôm nay Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát cầm sắt hợp minh, cả hai còn lãng mạn hẹn kiếp sau tiếp tục làm phu thê.Chuyện của Yến Tử Huân không ai nhắc đến.
Nhưng bây giờ đã có kim bảng, Yến Tử Huân cũng sắp vào triều làm quan, thật ra nếu còn trốn tránh không nhắc đến Yến Tử Huân, trong lòng của cả hai đều khó chịu.
Tiêu Sát là nam nhân, cũng chính hắn khâm định Yến Tử Huân là trạng nguyên, nhưng Tiêu Sát trước nay chưa từng chủ động nhắc đến Yến Tử Huân.
Buổi tối ngày ra kim bảng, Tiêu Sát cố tình về Phượng Nghi Điện ăn tối.
Đang ăn, hắn tỏ ra thuận miệng hỏi: "Hoàng hậu, nàng có biết trạng nguyên lang năm nay là ai không?"
"Chiều nay thần thiếp có nghe nói." Triệu Thanh Uyển sửng sốt, cười đáp.
"Có phải nàng cũng không ngờ huyện Bình của nàng không chỉ có một hội nguyên, mà còn có thể có trạng nguyên không?"
"Ha ha, thần thiếp đúng là không ngờ tới."
"Trẫm thì không hề thấy bất ngờ, thời niên thiếu Yến Tử Huân đã là người xuất chúng, bây giờ đỗ trạng nguyên cũng là kết quả nỗ lực của hắn, cũng là điều hắn đáng có được. Trẫm chắc chắn sẽ sắp xếp chức vị tốt cho hắn trong triều, tuyệt đối không làm mai một tài hoa của hắn."
"Vâng."
"Sao thế, hoàng hậu không muốn trẫm trọng dụng hắn à?"
"Không có, việc tiền triều thần thiếp không hiểu lắm, hoàng thượng muốn sắp xếp thế nào ngài tự cân nhắc là được."
Đề tài này đúng là khó xử!
Triệu Thanh Uyển thật sự muốn lập tức buông đũa, không ăn bữa tối không được tự nhiên này nữa.
Thấy Triệu Thanh Uyển vẫn luôn cúi đầu, Tiêu Sát lại nổi cơn ghen, ánh mắt u oán nhìn nàng chằm chằm, tiếp tục nói: "Trẫm định ba ngày sau sẽ tổ chức tiệc tối ở đài ánh sáng chiêu đãi những tiến sĩ năm nay."
"À vâng, vậy... Bữa tiệc đó sẽ giao cho hậu cung sắp xếp hay cứ để Nội Vụ Phủ làm?"
"Hoàng hậu muốn ai sắp xếp?"
"Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi quan viên tiền triều tương lai, đương nhiên là do hoàng thượng quyết định rồi."
"Ha ha, hoàng hậu lúc nào cũng hiểu chuyện như thế. Vậy được, để trẫm quyết định, trẫm đương nhiên muốn giao cho hoàng hậu sắp xếp. Nàng là nữ nhân, làm việc cẩn thận, đám người Nội Vụ Phủ kia trẫm không thấy ai có năng lực cả."
Nói rồi, Tiêu Sát lại cố tình liếc nhìn Triệu Thanh Uyển, muốn xem nàng nghe hắn nói như vậy trên mặt có lộ sự hân hoan hay không.
Có điều Triệu Thanh Uyển khống chế cảm xúc quá tốt, chỉ thản nhiên đáp: "Vâng, vậy thần thiếp tuân lệnh. Không biết tiệc tối lần này hoàng thượng muốn tổ chức thế nào? Đây là lần đầu tiên thần thiếp xử lý việc như vậy, sợ là làm không hợp ý hoàng thượng."
"Tổ chức thế nào hoàng hậu cứ xem mà làm. Đến lúc đó có hoàng hậu như nàng cùng trẫm tham dự, chỉ cần nàng hài lòng với tiệc tối là được."
"Thần thiếp cũng phải tham dự?" Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu, vừa kích động vừa thấp thỏm hỏi.
Năm ngoái đúng là nhiều lần nàng muốn lén đi gặp Yến Tử Huân để nói chuyện với hắn, gỡ bỏ khúc mắc giữa hai người.
Nhưng điều nàng muốn là hai người gặp nhau riêng, chứ không phải có thêm Tiêu Sát, ba người cùng gặp mặt.
Ba người họ gặp nhau, nàng còn có thể nói gì với Yến Tử Huân?
Mọi người không xấu hổ mới lạ!
"Nàng là nhất quốc chi mẫu, bọn họ đều là quan viên tương lai của Đại Phụng, nàng đương nhiên cũng cần phải đi gặp mặt họ, như vậy mới tỏ vẻ triều đình rất coi trọng những người này."
"Vâng, thần thiếp nghe theo sắp xếp của hoàng thượng."
"Được rồi, đến lúc đó hoàng hậu nhớ trang điểm long trọng vào."
"Vâng, thần thiếp biết rồi."
"Mấy ngày tới làm phiền hoàng hậu."
"Hoàng thượng khách sáo, đây là bổn phận của thần thiếp mà."
Cuối cùng hai người cũng kết thúc đề tài khiến Triệu Thanh Uyển không thoải mái.
Ăn xong, Tiêu Sát đang định về Tuyên Thất Điện tiếp tục phê tấu chương, Triệu Thanh Uyển đột nhiên hỏi: "Đêm nay hoàng thượng có về không?"
"Hoàng hậu muốn trẫm về à?"
"Thần thiếp chỉ mong hoàng thượng ngủ ở đâu hợp với ý mình là được."
"Được rồi, ý của hoàng hậu trẫm biết, trẫm đi trước đây."
"Vâng, hoàng thượng đi thong thả, ngài đừng thức khuya quá, nhớ giữ sức khỏe."
"Nàng yên tâm, trẫm biết mà."
Hai người khách sáo một lúc, Tiêu Sát dẫn theo Tiểu Mục Tử rời khỏi Phượng Nghi Điện.
Đêm nay thật sự Triệu Thanh Uyển không mong Tiêu Sát về.
Nàng muốn cho bản thân không gian riêng suy nghĩ xem ba ngày sau gặp Yến Tử Huân nàng nên làm thế nào, nói gì hoặc không nên nói gì mà để cùng tốt cho Tiêu Sát và Yến Tử Huân, không khiến họ vì nàng mà thấy khó chịu hay bị tổn thương.
Nhưng còn chưa bắt đầu suy nghĩ, Triệu Thanh Uyển đã cảm thấy đây là chuyện bản thân không thể làm vẹn toàn đôi đường.
Tính cách của hai nam nhân này nàng quá hiểu.
Tiêu Sát bá đạo, tính chiếm hữu quá lớn, hắn chắc chắn không cho phép nàng và Yến Tử Huân có một ánh mắt không phù hợp.
Hơn nữa dù nàng và Yến Tử Huân có nói gì, hắn cũng sẽ nghĩ nhiều.
Còn Yến Tử Huân tuy là người hiền lành nhưng cũng giữ vững lập trường, quyết không nghe ai.
Bọn họ từng thích nhau mười mấy năm, nàng còn suýt chút trở thành thê tử của hắn.
Đến lúc đó hắn chắc chắn không chịu được cảnh nàng cùng Tiêu Sát tỏ ra ân ái.