Giờ Dần hôm sau, Tiêu Sát theo thói quen tỉnh giấc.
Hắn mở mắt nhìn ngắm nữ nhân trong lòng, nàng lúc này ngủ rất bình yên, không còn chau mày nữa.
Xem ra tối qua nàng ngủ rất ngon.
Hắn khẽ cười, yêu chiều hôn nhẹ lên môi nàng.
Triệu Thanh Uyển bị nụ hôn của hắn làm cho thức giấc, lười biếng mở mắt, hỏi: "Hoàng thượng dậy sớm vậy à?"
"Ừ. Tối qua hoàng hậu có nằm mơ nữa không? Có mơ thấy trẫm không?"
"Không có, tối qua thần thiếp không nằm mơ nữa."
"Không nằm mơ, chứng tỏ hoàng hậu tối qua ngủ trong lòng trẫm rất ngon có phải không?"
"Vâng." Triệu Thanh Uyển nhắm mắt lại, thuận miệng đáp, đầu cọ vào lòng hắn, cánh tay cũng ôm hắn chặt hơn.
Tiêu Sát vừa lòng với sự quyến luyến và ỷ lại tự nhiên của nàng, tươi cười dặn dò nữ nhân tham ngủ: "Hoàng hậu phải nhớ, chỉ khi ngủ trong lòng trẫm nàng mới ngủ ngon, ngủ say giấc nhất."
"Vâng, thần thiếp nhớ rồi..."
"Nhớ thì tốt. Sau này nếu nàng còn quên, trẫm sẽ lại cắn nàng đấy."
"Hừ! Đáng ghét!"
"Ha ha, được rồi, đồ ngốc, trẫm dậy đây, nàng ngủ thêm một lát đi."
"Trời còn chưa sáng, ôm thêm chút nữa được không?"
"Được, nếu hoàng hậu của trẫm đã mở kim khẩu, thế thì trẫm cho hoàng hậu của trẫm ôm thêm chút nữa."
"Vâng."Tiêu Sát cưng chiều xoa tóc Triệu Thanh Uyển, để nàng tiếp tục ôm mình ngủ thêm một lát nữa.
Mãi đến khi không còn sớm, hắn mới hôn nàng một cái thật sâu rồi nhẹ nhàng buông nàng ra, hưng phấn đến Kim Loan Điện thượng triều.
Triệu Thanh Uyển ngủ tiếp cho đến khi Vân Tụ vào gọi.
Sau khi xuống giường, nhớ lại lời Tiêu Sát vừa nói, hắn bảo nàng phải nhớ chỉ khi ngủ trong lòng hắn nàng mới ngủ ngon, ngủ yên giấc nhất, ánh mắt Triệu Thanh Uyển lập tức trở nên dịu dàng như hồ nước mùa xuân.
Ba năm vào cung hình như đúng là khi tình cảm hòa hợp với Tiêu Sát, ngủ cùng hắn, nàng mới ngủ say giấc, một đêm không mơ như vậy.
Trời ạ, nam nhân kia thế mà phát hiện chi tiết nhỏ này, còn nhắc nàng phải ghi nhớ, Triệu Thanh Uyển thật sự cảm thấy ấm lòng.
Hai ngày tới, nàng không còn quá lo lắng việc tổ chức tiệc tối, bản thân đến khi đó phải như thế nào mới tốt, chỉ tự an ủi bản thân giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, cứ thuận theo tự nhiên.
Dù sao thì cũng không có kế lưỡng toàn.
Có điều để tránh xấu hổ, nàng bảo Hoắc Liên Liên đêm đó cùng mình tham gia tiệc tối.
Hoắc Liên Liên đương nhiên vui vẻ sẵn lòng.
Giờ Thân hôm nay, Tiêu Sát từ Tuyên Thất Điện về Phượng Nghi Điện.
Hắn dặn dò Vân Tụ thay cho Triệu Thanh Uyển bộ phượng bào màu vàng bình thường hiếm khi mặc.
Bởi vì hôm nay hắn mặc long bào.
Long bào và phượng bào là hai bộ tôn quý nhất.
Hôm nay Triệu Thanh Uyển búi tất cả tóc lên cao, sau đó đội mũ phượng tượng trưng cho thân phận hoàng hậu lên đầu.
Tiêu Sát rất vừa lòng với hình ảnh này của nàng, còn phải khen: "Dùng trang điểm nhẹ hay đậm hoàng hậu của trẫm đều hợp, nàng có thế nào cũng khuynh quốc khuynh thành cả!"
"Thần thiếp không thích trang điểm ngày nào cũng trang điểm thế này."
"Đồ ngốc, trẫm đương nhiên biết trang điểm thế này sẽ hơi gượng ép, có điều số lần trang điểm long trọng một năm chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi, hoàng hậu cứ coi như hưởng thụ cách trang điểm mới mẻ này đi."
"Vâng, thần thiếp tuân lệnh."
"Ngoan. Chúng ta qua xem An Ninh và Hằng Nhi đi, lát nữa xuất phát là được."
"Vâng."
Hai người qua đông thiên điện chơi với hai đứa trẻ.
Mãi đến khi Tiểu Mục Tử vào bẩm báo: "Hoàng thượng, nương nương, bên phía đài ngắm trăng đã chuẩn bị xong xuôi, tám tiến sĩ cũng đã đến đông đủ."
"Trẫm biết rồi. Hoàng hậu, chúng ta đi thôi."
"Vâng." Triệu Thanh Uyển đáp.
Hai hôm nay tuy đã cố thuyết phục bản thân thuận theo tự nhiên, đừng quá lo lắng, nhưng khi thật sự sắp đến tiệc tối, nàng vẫn không khỏi căng thẳng.
Tiêu Sát nhìn nàng, thấy nàng cúi đầu, hắn tri kỷ nắm lấy tay nàng.
Lúc này Triệu Thanh Uyển mới bình tĩnh lại một chút.
Hai người cứ nắm tay nhau như vậy đi bộ từ Phượng Nghi Điện đến đài ngắm trăng.
Tối nay ở đài ngắm trăng, bốn phía đều là thị vệ đeo đao.
Tiêu Sát không cho bất kỳ ai không liên quan đến gần.
Tất cả phi tần hậu cung đều không thể đến xem hoặc mượn cơ hội giở trò.
Có điều hắn đề phòng như vậy không phải vì lo có người làm ra trò xấu xa, mà sợ vài kẻ trong hậu cung nhìn ra mối quan hệ giữa Triệu Thanh Uyển và Yến Tử Huân không được bình thường, sau đó tạo ra những lời đồn vớ vẩn.
Câu chuyện của hai người họ một mình hắn biết là được.
Hắn không muốn những nữ nhân khác trong hậu cung hay bất kỳ quan viên tiền triều nào biết, sau đó gây thêm phiền phức không đáng có cho Triệu Thanh Uyển.
Gần đến đài ngắm trăng, Tiêu Sát nắm tay Triệu Thanh Uyển chặt hơn, dịu dàng nói: "Hoàng hậu, sắp tới rồi."
"Vâng."
"Lát nữa cứ đi theo trẫm là được."
"Vâng."
Tiêu Sát biết Triệu Thanh Uyển căng thẳng vì sắp gặp lại Yến Tử Huân đã xa cách ba năm.
Tuy rất ghen nữ nhân của mình vì nam nhân khác mà dao động cảm xúc như thế, nhưng giờ phút này, hắn vẫn có thể hiểu tâm trạng của nàng.
Nàng căng thẳng vì gặp lại Yến Tử Huân, chứng tỏ nàng là người trọng tình trọng nghĩa.
Nếu nàng là kẻ vô tình vô nghĩa, người đáng buồn nhất nên là trượng phu như hắn.
Sau khi hai người nắm tay nhau vào đài ngắm trăng, Tiểu Mục Tử cao giọng thông báo: "Hoàng thượng giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!"
Tám tiến sĩ đã vào chỗ lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ với đế hậu: "Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
"Các vị ái khanh miễn lễ."
Tiêu Sát nắm tay Triệu Thanh Uyển dừng lại, uy nghiêm lần lượt nhìn tám tiến sĩ ở đây, phất tay, ý bảo họ vào vị trí.
"Tạ hoàng thượng."
Sau khi các tiến sĩ vào chỗ, Tiêu Sát tiếp tục nắm tay Triệu Thanh Uyển, cùng nàng đi về phía chủ tọa, dịu dàng đỡ nàng ngồi xuống, hắn mới ngồi xuống ngay ngắn bên cạnh nàng.