Nhìn hai mắt Yến Tử Huân ướt đẫm đỏ ngầu, nghe hắn chất vấn, trái tim Triệu Thanh Uyển cũng đau như dao cắt.
Trên đời này người nàng không muốn tổn thương nhất chính là Yến Tử Huân, nhưng cuối cùng nàng lại là người tổn thương hắn sâu sắc nhất.
Có điều, chuyện giữa nàng và hắn đã là quá khứ rồi.
Nàng không muốn tiếp tục cho hắn hy vọng nữa.
Vì thế nàng nhẫn tâm nói: "Tử Huân, trên đời này có rất nhiều cô nương tốt. Chỉ cần huynh muốn, sẽ có một ngày huynh cũng sẽ thích một cô nương thuộc về huynh. Ta đã là thê tử của ngài ấy, đây là sự thật cả đời cũng không thể thay đổi. Hơn nữa... Ta cũng không muốn thay đổi."
"Không! Ta không quan tâm muội có muốn thay đổi hay không, nhưng ta biết ta sẽ không thay đổi! Trừ nàng, đời này Yến Tử Huân ta sẽ không thích ai nữa cả! Mãi mãi không!"
"Tại sao huynh cứ phải tự làm khổ mình như vậy? Huynh muốn ta đau lòng, muốn ta áy náy có phải không? Hu hu hu..."
Thấy Yến Tử Huân khăng khăng như thế, Triệu Thanh Uyển thật sự bất lực, tức giận chất vấn hắn hai câu, nước mắt cũng tràn mi.
"Uyển Nhi, muội còn đau lòng vì ta, còn vì ta mà rơi lệ, muội dám nói trong lòng muội không có ta không? Ta không tin, một chữ ta cũng không tin! Trong lòng muội vẫn còn có ta, ta biết, trong lòng muội vẫn còn có ta!"
Thấy Triệu Thanh Uyển bật khóc vì mình, Yến Tử Huân vừa đau lòng vừa kích động nắm lấy tay nàng.
Triệu Thanh Uyển vẫn còn nhớ mình đã là thê tử của người ta, vội dừng khóc, rút tay về, cúi đầu lau khóe mắt ướt đẫm, sau đó ngẩng đầu, kiên định nhìn Yến Tử Huân: "Tử Huân, ta biết đêm nay huynh uống nhiều rượu, có hơi kích động, điều này ta hiểu. Nhưng mong huynh bình tĩnh lại, chúng ta thật sự không thể quay về quá khứ nữa. Mà ta cũng không muốn quay trở về. Ta quan tâm ngài ấy, rất quan tâm ngài ấy! Kiếp này ta muốn ở bên ngài ấy, không muốn chia xa. Huynh bây giờ là trạng nguyên, con đường làm quan tương lai chắc chắn vô cùng rực rỡ. Ta tin huynh nhất định sẽ gặp được một người thích huynh. Mà người đó chắc chắn không phải ta. Quá khứ của chúng ta đúng là rất đẹp, ta vẫn luôn trân trọng nó. Nhưng sau này chúng ta nên giấu nó thật sâu trong lòng, lấy ra chỉ có hại người hại mình thôi. Xin lỗi, hôm nay ta chỉ có thể nói với huynh từng này. Ở ngoài lâu ta sợ ngài ấy sẽ lo cho ta. Liên Liên, chúng ta đi thôi."
"Vâng."Nói xong, Triệu Thanh Uyển lập tức bỏ đi, khi đi ngang nam nhân mình thích mười mấy năm, thấy hắn đau thương tuyệt vọng rơi nước mắt, vẫn sững sờ đứng yên một chỗ.
Thời điểm Hoắc Liên Liên dìu Triệu Thanh Uyển đi, khóe môi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không biết nên nói gì để an ủi Yến Tử Huân, chỉ có thể lo lắng quay đầu nhìn hắn
Thấy hắn như cái cây cô độc đứng ngơ ngác trong bóng đêm lạnh lẽo, Hoắc Liên Liên không nhịn được mà nói: "Nương nương, những lời người vừa nói e rằng đã khiến Yến Tử Huân bị tổn thương rồi."
"Ta biết, nhưng ta và huynh ấy rồi sẽ có một ngày như vậy, không thể trốn tránh được." Triệu Thanh Uyển cảm thán, sau đó ngẩng đầu cố sức giấu nước mắt đi.
Đến khi về đài ngắm trăng, nàng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, ép bản thân phải nở nụ cười, đoan trang ngồi xuống bên cạnh Tiêu Sát.
Vừa thấy nàng về, Tiêu Sát lập tức quan tâm: "Hoàng hậu quay lại rồi."
"Vâng."
"Sao tay lạnh thế? Có phải ở bên ngoài gặp gió không, cẩn thận coi chừng nhiễm phong hàn."
"Cảm ơn hoàng thượng, thần thiếp không sao."
"Được, không sao thì tốt."
Tiêu Sát nắm chặt tay nàng hơn, sưởi ấm cho nàng.
Triệu Thanh Uyển cảm nhận hơi ấm hắn mang lại, ấm lên không chỉ có tay mà còn có trái tim đang đau nhói của nàng.
Nàng và Hoắc Liên Liên về được một lúc, Yến Tử Huân mới về đài ngắm trăng.
Sau khi ngồi vào chỗ, tiến sĩ ngồi cạnh hắn và Tiêu Sát đều khách sáo nói chuyện với hắn vài câu.
Yến Tử Huân cười gượng ép nhưng không hề mất đi lễ nghi xã giao, sau đó hắn ngồi yên không nói gì nữa.
May mà đại sảnh luôn có tiết mục biểu diễn, còn là trời tối, trừ tiến sĩ ngồi cùng bàn thì giữa mọi người đều có khoảng cách, không ai phát hiện hắn hơi khác thường.
Một lát sau, Tiểu Mục Tử cũng quay trở lại, gã lặng lẽ nhìn Triệu Thanh Uyển, sau đó khom người hạ giọng gọi Tiêu Sát: "Hoàng thượng."
Sau đó Tiểu Mục Tử trình cho Tiêu Sát một cuộn giấy trông giống mật tấu.
Tiêu Sát biết gã đưa cho mình cái gì. Hắn nhìn Triệu Thanh Uyển ngồi cạnh, thấy nàng không có ý định nhìn qua mới mở cuộn giấy ra.
Trên cuộn giấy là ghi chép cuộc nói chuyện và hành động của Triệu Thanh Uyển và Yến Tử Huân khi nãy ở ngoài vườn.
Như một màn kịch động lòng người, Tiêu Sát im lặng xem, ánh mắt khi thì mất mát, khi thì vui sướng, khi thì phẫn nộ, khi thì hạnh phúc.
Xem xong, hắn mở trản đèn cung đình trên bàn, đốt tờ giấy thành tro.
Triệu Thanh Uyển tưởng hắn vừa nhận mật tấu quân tình gì, vì thế không lại gần xem, cũng không tò mò hỏi.
Có điều sau khi đốt tờ giấy kia xong, Tiêu Sát lại chủ động nói với nàng: "Hoàng hậu, trẫm vừa nhận được tin chiến thắng ở biên quan."
"Vậy sao, thế chắc hoàng thượng đang rất vui rồi."
"Trẫm đương nhiên vui. Xem ra hôm nay đúng là ngày lành."
"Ha ha, đúng vậy."
Triệu Thanh Uyển cười cho có lệ, trong lòng vẫn còn lo cho Yến Tử Huân nên thỉnh thoảng làm như vô tình nhìn về phía hắn.
Không biết hôm nay nghe những gì nàng nói hắn sẽ đau khổ thế nào, tương lai định ra, sao có thể làm việc chung với Tiêu Sát.
Nàng chỉ mong hắn đừng tự làm khổ bản thân mình, có thể nhìn tình yêu như con đường làm quan, cố gắng hướng về phía trước chứ không phải mặc nỗi đau trong tim mà chỉ nhìn về phía sau.
Nghĩ như vậy, Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu, quang minh chính đại nhìn Yến Tử Huân, hình như Yến Tử huân cũng cảm nhận được, lập tức nhìn về phía nàng.
Ánh mắt hai người nhìn nhau đương nhiên bị Tiêu Sát chú ý đến.
Hắn ghen tị thầm nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn rộng lượng không lên tiếng làm phiền họ, để hai người họ nhìn nhau một lúc.