Sau khi tiệc tối kết thúc, tám tiến sĩ cung kính hành lễ với Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển, sau đó được cung nữ đưa đi trước.
Trước khi đi, Yến Tử Huân quay đầu lưu luyến nhìn Triệu Thanh Uyển.
Triệu Thanh Uyển vội cúi đầu không nhìn hắn nữa.
Thấy các tiến sĩ đã đi hết, Tiêu Sát nắm tay Triệu Thanh Uyển: "Đêm nay hoàng hậu cùng trẫm xã giao với họ, nàng vất vả rồi."
"Hoàng thượng khách sáo, thần thiếp không làm gì cả, không vất vả, người vất vả là hoàng thượng mới đúng."
"Hoàng hậu của trẫm đúng là hiền huệ, cưới được nàng là may mắn của trẫm."
Tiêu Sát nhẹ nhàng kéo Triệu Thanh Uyển vào lòng mình.
Nghe câu này của Tiêu Sát, khóe mắt nàng lại ươn ướt.
Ở trong lòng hắn một lúc, nàng mới nói: "Hoàng thượng, chúng ta về thôi."
"Được."
Đài ngắm trăng đêm nay với Triệu Thanh Uyển là nơi thương cảm.
Nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Sau khi hai người cùng các cung nhân và thị vệ rời khỏi đài ngắm trăng được một đoạn, Triệu Thanh Uyển đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nói với Tiêu Sát: "Hoàng thượng, ngài có thể bảo họ đừng đi theo chúng ta không, thần thiếp muốn về riêng với một mình ngài."
"Được. Tiểu Mục Tử, Hoắc Liên Liên, các ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng."
Tiểu Mục Tử, Hoắc Liên Liên cùng tất cả cung nhân đi theo lập tức tránh mặt.Thấy họ đều đã rời khỏi Ngự Hoa Viên, Triệu Thanh Uyển lập tức ôm lấy Tiêu Sát, bật khóc.
Tiêu Sát giật mình, có điều hắn vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, biết lúc này tại sao nàng lại không kiềm được mà khóc.
Hắn không nói gì cả, chỉ lặng lẽ ôm nàng, để nàng khóc trong lòng mình.
Nghe tiếng nữ nhân mình yêu khóc thút thít, Tiêu Sát lại nhớ đến đêm đầu sau một tháng đại hôn của hai người.
Đêm đó mở đầu và cả quá trình tươi đẹp ấm áp như thế, thậm chí khiến hắn phải ghi nhớ suốt đời, nhưng đến cuối cùng lại đổi lấy việc nàng đưa lưng về phía hắn, khóc không ngừng, mặc hắn có dịu dàng hứa hẹn hay dỗ dành thế nào.
Đêm đó, hắn biết Triệu Thanh Uyển khóc vì bản thân và Yến Tử Huân.
Tối nay, giờ phút này, hắn cũng biết Triệu Thanh Uyển cũng đang khóc vì Yến Tử Huân và mình.
Nói không ghen, không buồn, không thấy mất mát chắc chắn là lừa mình dối người!
Nhưng Tiêu Sát cũng tỉnh táo biết tối nay nàng có thể thẳng thắn đối diện với hắn, ôm hắn mà khóc, chứng tỏ nàng đã chấp nhận hắn, tin tưởng và ỷ lại vào hắn.
Dù có thế nào, nếu so với đêm đầu, hắn vẫn nên vui mừng mới đúng.
Lúc này Ngự Hoa Viên vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu làm khúc nhạc đệm cho tiếng khóc của Triệu Thanh Uyển.
Nàng khóc một lúc, khóc cho đến khi vạt áo trước ngực Tiêu Sát đã ướt đẫm, nàng mới run rẩy dừng lại.
Sau khi dừng, nàng ôm Tiêu Sát càng chặt hơn.
Thấy nữ nhân trong lòng đã bình tĩnh lại, Tiêu Sát mới lên tiếng: "Hoàng hậu, nàng khóc lâu như vậy, nàng có biết nàng sắp làm trái tim của trẫm vỡ nát rồi không?"
Triệu Thanh Uyển khịt khịt mũi, cọ mặt vào vạt áo trước ngực hắn, sau đó buông hắn ra, nhón chân, ngẩng đầu, chủ động hôn lên đôi môi của hắn, không cho hắn có cơ hội chuẩn bị tâm lý.
Tiêu Sát sững sờ, mặc cho Triệu Thanh Uyển nhiệt liệt đòi lấy một lúc mới dần đáp trả nàng.
Nụ hôn của hắn không nhiệt liệt như nàng, nhưng lại dịu dàng say đắm khiến nàng chỉ muốn cùng hắn quên đi vạn vật trong đất trời, chỉ có hắn và nàng.
Sau khi hai người buông nhau ra, trên mặt Triệu Thanh Uyển chỉ còn nét xấu hổ, không còn hình ảnh nức nở đau thương.
Tiêu Sát cưng chiều trêu ghẹo: "Đây là lần đầu tiên hoàng hậu hôn trẫm ở Ngự Hoa Viên đấy, trẫm thật sự rất hạnh phúc."
Nghe hắn nói thế, Triệu Thanh Uyển lại ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm hắn một cái, sau đó hờn dỗi nói: "Không cho hoàng thượng lại trêu ghẹo người ta!"
"Được, nếu hoàng hậu đã thẹn thùng, vậy trẫm không trêu nàng ở đây nữa, lát nữa về Phượng Nghi Điện lại trêu ghẹo."
"Đáng ghét! Cũng trễ rồi, chúng ta về thôi."
"Được, chúng ta về thôi."
Tiêu Sát dịu dàng trả lời, sau đó nắm chặt tay Triệu Thanh Uyển, cùng nàng về Phượng Nghi Điện.
Trên đường, cả hai ăn ý nhắc không nhắc đến Yến Tử Huân.
Nhưng Tiêu Sát biết chỉ cần một ngày Triệu Thanh Uyển không mở lòng nói về Yến Tử Huân với hắn, chứng minh trong lòng nàng vẫn còn tình cảm với Yến Tử Huân, cũng chưa hoàn toàn buông bỏ hắn, hoặc là có thể nói nàng chưa thật sự yêu người làm trượng phu này.
Hắn tình nguyện chờ, kiên nhẫn chờ, chờ nữ nhân này giao cả trái tim cho hắn, không còn giữ lại một góc nào cho nam nhân khác.
Sau khi hai người nắm tay nhau về Phượng Nghi Điện, Tiêu Sát đuổi Vân Tụ ra ngoài, săn sóc: "Hoàng hậu ngồi xuống đi, đêm nay để trẫm giúp nàng rửa mặt chải đầu."
"Như vậy sao được, ngài cũng mệt cả ngày rồi."
"Đồ ngốc, yên tâm, dù có mệt trẫm vẫn có sức lực hầu hạ hoàng hậu của trẫm."
"Đáng ghét!"
"Ha ha, hoàng hậu của trẫm nghĩ đi đâu vậy, hầu hạ mà trẫm nói là chỉ việc giúp hoàng hậu rửa mặt chải đầu."
"Hừ, ngài còn trêu người ta!"
Triệu Thanh Uyển ngồi trước bàn trang điểm bị nam nhân phía sau trêu ghẹo đến mức đỏ mặt.
Tiêu Sát đứng phía sau nàng, cẩn thận giúp nàng tháo mũ phượng và châu thoa trên đầu xuống, sau đó vụng về gỡ búi tóc cho nàng rồi cầm lược, nhẹ nhàng chải, chỉ sợ làm nàng đau.
Đây là lần đầu tiên Triệu Thanh Uyển hưởng thụ cảm giác được một nam nhân, một đế vương cẩn thận chải tóc cho mình.
Nàng ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, lặng lẽ quan sát hình ảnh nam nhân trong gương.
Càng nhìn, ánh mắt nàng càng tràn ngập tình yêu, trái tim cũng vô cùng ấm áp.
Đồng thời nàng cũng nhận ra rằng bản thân thật sự rất thích khoảng thời gian ở riêng cùng nam nhân này.
Dù xuân hạ thu đông.
Dù ngày hay đêm.
Dù khóc hay cười.
Dù yên tĩnh hay ồn ào.
Tất cả đều làm trái tim nàng rung động.