Màn đêm ngoài cửa sổ mơ hồ nhưng trong tẩm điện lại vô cùng ấm áp.
Tiêu Sát nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Thanh Uyển từ phía sau, cúi đầu nhìn ngắm hình ảnh dịu dàng trong gương đồng: "Hoàng hậu, chải tóc cho nàng xong rồi."
"Cảm ơn hoàng thượng, ngài là nam nhân đầu tiên chải tóc cho thần thiếp đấy."
"Trẫm không chỉ phải là người đầu tiên, còn phải là người duy nhất." Tiêu Sát ám chỉ.
"Ngài đương nhiên là người duy nhất rồi, trừ ngài ra còn ai dám chải tóc cho thần thiếp!"
"Vậy nếu có nam nhân dám chải tóc cho hoàng hậu hay hoàng hậu tình nguyện để hắn chải tóc thì sao?"
"Sao có thể chứ? Đời này thần thiếp chỉ cho một mình ngài chải tóc cho thần thiếp thôi."
"Coi như hoàng hậu của trẫm biết nói chuyện."
Tiêu Sát rất hài lòng với câu trả lời với Triệu Thanh Uyển, cúi đầu hôn lên gò má ửng hồng của nàng, sau đó nhẹ nhàng đỡ nàng lên đối mặt với mình.
"Hoàng hậu, đêm nay trẫm vui vì nàng, tan nát cõi lòng cũng vì nàng. Giờ phút này, trẫm hạnh phúc cũng vì nàng."
"Cảm ơn hoàng thượng, xin lỗi..."
Nghe Tiêu Sát nói, Triệu Thanh Uyển chua xót ôm lấy hắn.
"Đồ ngốc, trẫm không sợ nàng có lỗi với trẫm, trẫm chỉ sợ nàng không muốn nói gì với trẫm, cứ giấu mọi tâm sự trong lòng. Nàng như vậy trẫm mới buồn."
"Hu hu hu... Thần thiếp không biết phải nói với ngài thế nào, hu hu hu..."
"Được rồi đồ ngốc, sao lại khóc nữa? Trẫm không muốn chọc nàng khóc đâu. Nếu nàng không biết nói thế nào thì đêm nay không nói. Đợi đến khi nào nàng biết nói thì hãy nói với trẫm có được không?"
"Vâng, hu hu hu..."
"Được rồi, ngoan, đừng khóc nữa mà, khóc nữa sẽ hại sức khỏe, trẫm cũng đau lòng."
Tối nay nàng ôm hắn, còn khóc vì một nam nhân khác, nhưng hắn vẫn bao dung, vẫn dịu dàng an ủi nàng, giờ phút này Triệu Thanh Uyển thật sự rất áy náy, cũng biết mình đã làm tổn thương đến hắn.Tuy nụ hôn nồng nhiệt ở Ngự Hoa Viên đã thể hiện tâm ý bồi thường cho hắn, nhưng chuyện của nàng và Yến Tử Huân một ngày nàng không nói rõ, nàng biết trong lòng hắn vẫn sẽ còn khúc mắc, vẫn sẽ tổn thương.
Nhưng đêm nay nàng thật sự không muốn nhắc đến Yến Tử Huân.
Có điều có một số việc đêm nay nàng vẫn có thể làm.
Thoáng do dự, Triệu Thanh Uyển buông Tiêu Sát ra, nói với hắn: "Hoàng thượng, thần thiếp đi đốt vài món đồ rồi mới đi ngủ."
"Hoàng hậu muốn đi đốt vài món đồ?"
"Ngài đứng đây chờ đi, đừng có đi theo xem, ngài chỉ cần nhìn thân thiếp đêm nay đốt chúng đi là được, có được không?"
"Được rồi, trẫm tôn trọng hoàng hậu, hoàng hậu không muốn cho trẫm xem, vậy thì trẫm không xem."
"Vâng, cảm ơn hoàng thượng."
Tiêu Sát đoán được đêm nay Triệu Thanh Uyển muốn đốt cái gì, nhưng hắn vẫn làm bộ không biết, đứng yên trước bàn trang điểm nhìn nàng đi đến trước một cái rương, mở ra, lấy hai bức tranh và một bức thư ra.
Sau khi mang ra ngoài, nàng đứng yên như đang do dự xem có nên mở ra hay không.
Nhưng cuối cùng, nàng không mở cái nào ra cả, mà nhẹ nhàng bỏ tất cả vào chậu than, nhìn chúng bị ngọn lửa nuốt chửng.
Mãi cho đến khi toàn bộ biến thành tro tàn.
Nhìn đống tro tàn, Triệu Thanh Uyển sững sờ một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy, cười với Tiêu Sát: "Thần thiếp đốt xong rồi."
"Ừ, trẫm nhìn thấy rồi."
Tiêu Sát bước qua ôm Triệu Thanh Uyển vào lòng.
Hắn biết đêm nay nàng có thể làm được như vậy đã không dễ gì.
"Cảm ơn hoàng thượng đã không hỏi thần thiếp gì cả."
"Đồ ngốc, trẫm cũng phải cảm ơn nàng vì đã tin tưởng trẫm."
"Ngài là phu quân của thần thiếp, thần thiếp không tin ngài thì còn tin ai? Cả đời này thần thiếp đều sẽ tin ngài."
"Cảm ơn hoàng hậu, trẫm nhất định sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của nàng."
"Vâng."
Hai người ôm nhau một lúc lâu, tâm trạng đều đã thoải mái hơn nhiều.
Tuy cái tên Yến Tử Huân không ai chủ động nhắc đến, nhưng ít nhất trong đêm nay, vấn đề này đã không còn quan trọng.
Quan trọng là hắn đã biết nàng tình nguyện chủ động buông bỏ.
Nàng cũng biết hắn tình nguyện chờ nàng chủ động buông bỏ.
Bế nữ nhân trong lòng lên nhẹ nhàng đặt xuống giường phượng, Tiêu Sát yêu chiều thổ lộ: "Hoàng hậu, đêm nay nàng đốt những món đồ đó vì trẫm, trẫm sau này chắc chắn sẽ báo đáp nàng gấp trăm gấp ngàn lần."
"Vâng."
"Nàng mãi mãi là nữ nhân trẫm yêu duy nhất, mãi mãi cũng không thay đổi, trẫm có thể lấy tính mạng của mình ra cam đoan với nàng."
"Vâng."
"Vậy nàng hãy giao hoàn toàn cho trẫm, có được không?"
"Vâng."
"Hoàng hậu của trẫm ngoan quá."
Tiêu Sát nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên môi Triệu Thanh Uyển.
Hai người hôn nhau triền miên đến nỗi trăng ngoài cửa sổ cũng phải xấu hổ trốn vào sau đám mây.
Màn che của giường phượng cũng bay bổng theo nhịp tim của hai người.
Thế nào là yêu đến tận xương tủy?
Đó là điều nam nhân trên giường đã cảm nhận sâu sắc không biết bao nhiêu lần.
Mà nữ nhân trên giường hôm nay bắt đầu cũng đã cảm nhận được.
Hôm sau thượng triều, Tiêu Sát tuyên bố cho Yến Tử Huân nhậm chức.
Trong công việc quan trọng, hắn hoàn toàn không để tình cảm xen lẫn.
Yến Tử Huân là trạng nguyên tài cao bát đẩu, có nghiên cứu về đạo trị quốc, hơn nữa cũng có tấm lòng yêu thương với bá tánh, không phải là thư sinh mọt sách, tương lai cũng không phải kẻ đam mê theo đuổi quyền thế mà không màng bá tánh và kỷ cương.
Nhân tài hiếm có như vậy Tiêu Sát đương nhiên muốn bồi dưỡng.
Vậy nên hắn định trong những năm tới để Yến Tử Huân lần lượt nhận các công việc ở lục bộ, để Yến Tử Huân hiểu được cách vận hành của các bộ phận.
Trước mắt Tiêu Sát sắp xếp cho Yến Tử Huân làm việc ở Hộ Bộ, bắt đầu từ viên ngoại lang ngũ phẩm.
Hộ Bộ quản lý tất cả công việc liên quan đến ruộng đồng, hộ tịch và thuế má của Đại Phụng.
Tầm quan trọng thế nào không cần nói cũng biết.
Mà trong kỳ thi đình điều Yến Tử Huân thể hiện mình quan tâm nhất khá liên quan đến Hộ Bộ.
Trước mắt cho Yến Tử Huân nhậm chức ở đây, Tiêu Sát tin chỉ trong thời gian ngắn, Yến Tử Huân có thể thể hiện tài năng của mình, tiến hành cải cách những quy định cũ đã không còn phù hợp.
Đối với Tiêu Sát biết cách trọng dụng nhân tài, trong lòng Yến Tử Huân lại có vô vàn cảm xúc.
Hắn cảm thán Tiêu Sát là minh quân, đồng thời cũng thấy chua xót vì Tiêu Sát càng là minh quân, hắn càng không thể lấy lại trái tim của Triệu Thanh Uyển.