Vân Tụ vội chạy lên trước, cúi đầu tò mò xem: "Đúng là một cái động chuột! Nhưng mà Thuần thái phi, người đừng có nói với Vân Tụ người muốn nương nương từ đây bò ra ngoài gặp hoàng thượng đấy nhé."
"Ha ha ha, ngươi nói đúng rồi, ta quả thật nghĩ thế."
"Thuần thái phi, nương nương nhà nô tỳ là quốc mẫu, sao có thể hạ mình chui hang chuột? Huống hồ cái hang này tuy lớn nhưng đâu đủ để một người chui ra chứ?"
"Cái hang này đương nhiên không đủ cho chúng ta bò qua, nhưng chúng ta có thể đào cho nó lớn hơn mà! Còn về việc hoàng hậu có chịu hạ mình hay không thì tự hoàng hậu quyết định. Hoàng hậu..."
Thuần thái phi gọi Triệu Thanh Uyển, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn nàng.
Triệu Thanh Uyển quan sát cái hang chuột.
Thật ra chỉ lớn hơn nắm tay một chút.
Có điều lãnh cung nhiều năm chịu gió thổi mưa xối, không được tu sửa, vách tượng không quá kiên cố, muốn đào hang lớn hơn quả thật không có.
Quan sát xong, Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu người nói: "Ngày xưa có Việt Vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật, Hàn Tín nhẫn nhịn chịu nhục, nay Triệu Thanh Uyển ta chỉ là chui hang chuột mà thôi. Cứ coi như chơi trò chơi của trẻ con, có gì khó chứ?"
"Nương nương, nhưng người là hoàng hậu!"
"Hoàng hậu thì sao? Một hoàng hậu bị giam cầm còn không bằng hạ nhân thấp kém nhất trong cung. Nếu ta không chịu hạ mình, e rằng chúng ta chỉ có thể ở lãnh cung chờ chết đói."
"Nhưng nương nương..."
"Vân Tụ, hoàng hậu tự có suy xét của riêng mình, ngươi đừng khiến nàng ấy thêm bối rối nữa. Chết tử tế không bằng sống sót, nếu tính mạng cũng không còn thì tôn nghiêm hay thể diện đều là những thứ trói buộc con người. Cứ cố gắng sống sót đã, mạng sống là thứ quan trọng nhất."
Tuy Vân Tụ hy vọng mình cùng Triệu Thanh Uyển nhanh chóng thoát khỏi lãnh cung, trở về Phượng Nghi Điện, nhưng nàng hoàn toàn không muốn chủ tử phải trả giá như vậy.
Nàng thật sự đau lòng thay chủ tử.
Nàng ấy đường đường là hoàng hậu nhưng lại lưu lạc đến cảnh chui hang để gặp hoàng hậu, đây là nỗi nhục lớn thế nào!
Có điều nếu Thuần thái phi và hoàng hậu đã thống nhất ý kiến, một nô tỳ như nàng không thể tiếp tục phản đối, chỉ có thể bĩu môi: "Thôi được, nô tỳ nghe nương nương và Thuần thái phi, nương nương và Thuần thái phi nói sao nô tỳ làm vậy.""Thế chúng ta đào cái hang này cho lớn hơn, sau đó để hoàng hậu tìm thời cơ đi gặp hoàng thượng. Các ngươi thấy sao?"
"Được, cứ nghe theo Thuần thái phi." Triệu Thanh Uyển gật đầu tán đồng.
Vân Tụ tìm tảng đá lớn, Thuần thái phi đi lấy dụng cụ, cả hai hợp sức làm cho vách tường lớn hơn.
Vì sợ thỉnh thoảng có cung nhân hay thị vệ đi ngang qua, cả hai không dám gây ra tiếng động lớn.
Triệu Thanh Uyển muốn hỗ trợ nhưng họ không chịu. Nàng chỉ đành đứng cạnh lặng lặng xe, canh gác cho họ.
Đến khi trời tối, cái lỗ đã lớn hơn một chút.
Có điều nếu muốn chui ra thì độ lớn này vẫn chưa đủ.
Thuần thái phi dùng cỏ dại lấp cái hang trước, sau đó ba người về phòng nghỉ ngơi, đợi ngày mai tiếp tục.
Giờ Hợi.
Trăng lên cao, hoàng cung vô cùng tĩnh lặng.
Lúc này Tiêu Sát mới phê duyệt tấu chương xong, duỗi tay, đứng dậy rời khỏi Tuyên Thất Điện.
Tiểu Mục Tử lặng lẽ theo sau.
Ra khỏi điện, Tiêu Sát ngẩng đầu nhìn trời đêm.
Nhìn vầng trăng khuyết hôm nay, hắn biết mình đã bao ngày rồi không gặp Triệu Thanh Uyển.
Trước khi biếm nàng vào lãnh cung, cứ cách mấy ngày hắn sẽ đến Phượng Nghi Điện gặp nàng một lần, mỗi lần gặp đều luôn không khống chế được mà điên cuồng sủng hạnh nàng. Mà nàng trước nay luôn dùng thái độ lạnh băng, dùng sự im lặng kháng nghị sự bá đạo và chiếm hữu của hắn.
Điều này khiến hắn nổi điên, cũng khiến hắn càng muốn có được trái tim của nàng.
Nhưng hôm nay, trong cơn phẫn nộ hắn đã biếm nàng vào lãnh cung, chẳng những đẩy trái tim nàng càng ngày càng xa, người cũng càng ngày càng xa hắn.
Không phải hắn muốn gặp là có thể gặp được.
Thấy chủ tử đứng ngóng nhìn trời đêm như lòng đầy tâm sự, Tiểu Mục Tử cẩn thận dò hỏi: "Hoàng thượng, trăng hôm nay rất đẹp, ngài có muốn đi dạo Ngự Hoa Viên một lát không?"
"Cũng được, vậy ngươi theo trẫm đi dạo chút đi."
"Vâng."
Chủ tử hai người một trước một sau đến Ngự Hoa Viên.
Đi dạo ở Ngự Hoa Viên một lát, khi đến trước một ngã rẽ, Tiêu Sát dừng lại như đang do dự nên tiếp tục đi đâu.
Tiểu Mục Tử lập tức nhìn về hướng lãnh cung, thấp thỏm nói: "Hoàng thượng, nơi này cách lãnh cung không xa."
"Nếu đã không xa, vậy thì đi xem đi."
"Vâng."
Tiểu Mục Tử thở dài, xem ra không phải gã tự nghĩ mình thông minh, mà là hợp ý chủ tử.
Hai người đi về phía lãnh cung.
Thị vệ đeo đai bên ngoài lãnh cung đã được gia tăng gấp đôi.
Hiện tại, lãnh cung trong đêm được thị vệ trông coi càng có vẻ thần bí.
Tiêu Sát đứng nhìn từ xa, không đến gần.
"Tiểu Mục Tử, về Thanh Lương Điện!"
"Vâng."
Lúc trở về, Tiêu Sát đi nhanh hơn.
Tiểu Mục Tử theo ngay sau, không dám lên tiếng nữa.
Gã biết tâm trạng chủ tử lúc này không tốt.
Hôm sau, sau khi thức dậy rửa mặt, ba người ở lãnh cung cố chịu cơn đói, tiếp tục đào hang.
Đến giờ Ngọ, hang chuột đã to bằng lỗ chó, người dáng người thon thả như Vân Tụ có thể miễn cưỡng chui ra.
Vân Tụ chui ra ngoài liền thấy chỗ mình chôn thuốc tránh thai trước đây, sau đó vui sướng trở về: "Nương nương, chui từ đây ra có thể đi thẳng về Phượng Nghi Điện, Vân Tụ biết đi đường nào ít người."
"Thế thì tốt, vậy ngươi mau nói ta nghe xem, không, vẽ ra đi."
"Vâng."
Ba người lấp cỏ che cái hang lại, đợi đến thời cơ để dùng, sau đó về phòng.
Vân Tụ vừa vẽ bản đồ vừa nói cho Triệu Thanh Uyển và Thuần thái phi xem.
Đợi Vân Tụ vẽ xong, Triệu Thanh Uyển nghiêm túc cầm lên xem.
Đã hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch, nhưng bước tiếp theo Thuần thái phi lại không dám chắc: "Hoàng hậu, bây giờ đã có cách để ngươi lén từ lãnh cung về Phượng Nghi Điện, nhưng làm sao để thuận lợi gặp hoàng thượng đây, ngươi có cách nào không?"
"Đúng đấy nương nương, về Phượng Nghi Điện thì dễ, nhưng để gặp hoàng thượng thì nô tỳ thấy không dễ đâu. Mỗi tháng số lần hoàng thượng đến hậu cung không quá mười lần, phải làm sao người gặp được hoàng thượng mà không bị kẻ khác phát hiện đây?"
"Việc này chỉ cần chờ đến thời cơ."
"Thời cơ nào?"
"Trời mưa." Triệu Thanh Uyển trả lời thong dong.