Sau khi hầu hạ Lan phi nghỉ ngơi, Cẩm Tú lặng lẽ rời khỏi Y Lan Điện, cẩn thận dè dặt đến Phượng Nghi Điện.
Thái giám giữ cửa của Phượng Nghi Điện biết nàng là người của Y Lan Điện, nhất quyết không cho nàng vào trong vào lúc này, may mà gặp Tiểu Toàn Tử tới tuần tra ban đêm.
Tiểu Toàn Tử thấy một mình nàng ban đêm đến tìm hoàng hậu, biết nàng chắc chắn có việc quan trọng, vì thế vội vào trong bẩm báo Triệu Thanh Uyển một tiếng, sau khi được cho phép mới dẫn nàng vào trong.
"Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn an."
"Cẩm Tú, muộn vậy rồi ngươi tìm bổn cung có việc gì sao?"
"Hồi nương nương, nô tỳ có việc quan trọng muốn bẩm báo nương nương."
"Vậy à? Tiểu Toàn Tử, Vân Tụ, các ngươi lui xuống hết đi."
"Vâng."
"Được rồi, Cẩm Tú, ngươi nói đi, có việc gì quan trọng muốn bẩm báo bổn cung?"
"Tạ nương nương. Nương nương, nô tỳ muốn bẩm báo việc của Lan phi nương nương."
"Việc của Lan phi?""Lan phi mang thai rồi!"
"Cái gì?"
"Nương nương yên tâm, cái thai kia không phải hoàng thượng, là con hoang!"
Nghe Cẩm Tú nói, tâm trạng của Triệu Thanh Uyển trải qua hai giai đoạn cực đoan trong chớp mắt.
"Cẩm Tú, rốt cuộc là chuyện thế nào? Ngươi mau bẩm báo đúng sự thật, không được giấu giếm hay nói dối!"
"Vâng. Nương nương yên tâm, tối nay nô tỳ liều chết tới tìm người thì chắc chắn sẽ không có gì giấu giếm hay lừa gạt, nô tỳ chắc chắn sẽ tố giác đúng sự thật việc của Lan phi. Chỉ mong nương nương sau khi nghe xong có thể làm chủ cho nô tỳ!"
"Được rồi, vậy ngươi nói đi, nên làm chủ cho ngươi, bổn cung sẽ làm chủ."
"Tạ nương nương. Chắc nương nương cũng biết Lan phi từng ban hôn cho nô tỳ và thị vệ Tây Môn Hoa - Trình Phú Quý. Nhưng nô tỳ là bị ép buộc, trước đó nô tỳ không hề quen biết Trình Phú Quý kia."
"Cái gì?" Nghe Cẩm Tú nói, thấy nàng ấy uất ức bật khóc, Triệu Thanh Uyển giật mình.
"Nương nương, Lan phi ép gả nô tỳ cho Trình Phú Quý là để tổ chức tiệc cưới đầu tiên cho cung nữ và thị vệ trong cung, tìm cớ giữ hoàng thượng ngủ lại Y Lan Điện. Ai ngờ đêm đó hoàng thượng dẫn Dĩnh phi đi dự tiệc, Lan phi không đạt được một đích. Nhưng đêm trước và đêm đó nô tỳ đã bị Trình Phú Quý chà đạp, hu hu hu... Nô tỳ rất sợ hắn, tên đó thô lỗ ghê tởm, nô tỳ hoàn toàn không muốn bị hắn chạm vào... Nhưng ngày nào hắn cũng ở Ngự Hoa Viên chặn đường nô tỳ, suốt ngày cứ muốn làm việc kia với nô tỳ. Nô tỳ rất phản cảm nhưng không tránh được, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến một cách..."
Cẩm Tú cúi đầu, nức nở kể lại toàn bộ sự thật.
Triệu Thanh Uyển nhíu mày, hai tay nắm chặt.
Nàng thật sự không chịu nổi cảnh nữ hài tử bị nam nhân ép buộc.
Tuy lần đầu tiên của nàng và Tiêu Sát là nàng tự nguyện trong ý tình mê, nhưng không chỉ lần đó mà còn những lần khác, Tiêu Sát luôn dịu dàng với nàng, luôn quan tâm đến nàng, cho nàng trải nghiệm tốt trong việc phu thê, thậm chí thỉnh thoảng còn lưu luyến.
Nhưng nàng vẫn hiểu trong việc này, nếu nữ hài tử không tình nguyện, thân xác và tinh thần sẽ đau đớn thế nào.
Triệu Thanh Uyển vội đưa cho Cẩm Tú một chiếc khăn tay: "Lau nước mắt trước đi, từ từ nói, không vội, bổn cung sẽ chờ nghe."
"Vâng, cảm ơn nương nương." Cẩm Tú nhận lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau đi khóe mắt, nói tiếp, "Nô tỳ lừa hắn, nói rằng muốn cùng hắn sống hạnh phúc với nhau, còn nói sau này nếu hắn muốn làm chuyện đó thì đừng tốn bạc đến Song Tê Các, cứ trực tiếp đến Y Lan Điện là được. Hắn vừa nghe liền đồng ý, sau đó làm theo cách của nô tỳ, ban đêm lẻn vào từ cánh cửa sổ mở trong tẩm điện của Lan phi. Nô tỳ đã nói với gã, bảo gã sau khi vào bằng cửa sổ thì đến cửa đại điện gặp nô tỳ. Nô tỳ sắp xếp như vậy chỉ muốn thử gã, xem gã có rung động trước nữ nhân khác không. Nếu gã không rung động, nô tỳ sẽ thay đổi cách suy nghĩ về người này. Nhưng gã vừa vào tẩm điện đã cẩu thả với Lan phi. Lan phi cũng không từ chối, cả hai ở trong điên loan đảo phượng, nô tỳ ở ngoài cửa nghe mà cũng phải đỏ mặt."
"Cái gì?"
Nghe đến đây, Triệu Thanh Uyển khiếp sợ.
Nàng cứ tưởng Lan phi chỉ kiêu ngạo, nhưng chắc chắn vẫn có tình cảm với Tiêu Sát, không ngờ nữ nhân này lại là loại người dễ hồng hành xuất tường như vậy.
Nếu Tiêu Sát biết, hắn sẽ nghĩ gì đây?
Sẽ thẹn quá thành giận, ghen ghét hay thế nào?
Triệu Thanh Uyển thấp thỏm, vừa sợ biết lại rất muốn biết Tiêu Sát sẽ nghĩ gì.
"Đêm đầu tiên Trình Phú Quý quên việc gặp nô tỳ, đến hôm sau hắn cũng không tới tìm nô tỳ giải thích, mà bắt đầu từ đêm đó, trong hai tháng, trừ mấy ngày Lan phi tới nguyệt sự, gần như đêm nào hắn cũng đến tẩm điện của Lan phi. Đêm nào họ cũng ồn ào đến nổi nô tỳ nghe mà xấu hổ. Trình Phú Quý kia hình như đã quên người làm nương tử như nô tỳ rồi."
Nói đến đây, ánh mắt Cẩm Tú trở nên sắc bén, biểu cảm uất ức không còn nữa, chỉ còn lại lý trí và bình tĩnh. Mấy đêm trước, hai người họ lại ở trong tẩm điện tằng tịu với nhau rất lâu, Trình Phú Quý mới bỏ đi. Đến sáng, nô tỳ phát hiện khăn trải giường của Lan phi bị bẩn. Nô tỳ và chính Lan phi đều cho rằng nàng ta tới nguyệt sự, nhưng đến ngày thứ hai, nguyệt sự của nàng ta lại không tới. Lan phi lo sức khỏe mình có vấn đề nên mời Chu thái y đến bắt mạch. Kết quả Chu thái y bắt ra hỉ mạch, còn nói mấy việc Lan phi nghĩ là nguyệt sự thật ra là dấu hiệu sinh non, muốn kê cho nàng ta đơn thuốc dưỡng thai. Nhưng Lan phi tự biết mình mang thai đứa con hoang nên nào dám sinh ra chứ? Vậy nên hôm nay nàng ta gọi Chu thái y đến, dùng tính mạng của ông ấy và người nhà uy hiếp ông ấy, bắt ông ấy ngày mai kê thuốc phá thai cho mình."
"Ngươi nói ngày mai Lan phi sẽ bỏ đứa bé kia?"
Đã rõ ngọn nguồn, bây giờ việc Triệu Thanh Uyển quan tâm nhất là đứa bé trong bụng Lan phi.
Dù sao trẻ con là vô tội.
Tuy đứa bé này đến thế giới này không được quang minh chính đại, tuy nhiên vứt bỏ nó, nàng vẫn cảm thấy có hơi tàn nhẫn.
"Hồi nương nương, đúng vậy, Chu thái y đã nhận lời Lan phi, đêm mai sẽ mang thuốc phá thai đến Y Lan Điện. Nương nương, những gì nô tỳ nói với nương nương hôm nay không có câu nào là giả cả. Nô tỳ biết nương nương là người lương thiện, đối xử với hạ nhân trong Phượng Nghi Điện rất tốt. Vậy nên tối nay nô tỳ mới liều chết đến đây, chỉ mong nương nương làm chủ cho nô tỳ, hủy bỏ hôn sự của nô tỳ với Trình Phú Quý kia. Sau đó cầu xin nương nương đưa nô tỳ rời khỏi Y Lan Điện. Chỉ cần rời khỏi Y Lan Điện, không hầu hạ chủ tử như Lan phi, đi đâu nô tỳ cũng tình nguyện. Tạ nương nương, đội ơn nương nương! Nô tỳ dập đầu cho người!"
Cẩm Tú kích động dập đầu ba cái với Triệu Thanh Uyển.