Từ sau khi rời khỏi lãnh cung, Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát nói chuyện với nhau vô số lần, mỗi lần nói chuyện thẳng thắn đều có thể khiến trái tim nàng rung động, làm nàng có thêm tình cảm với hắn.
Nhưng đêm nay, nàng lại cảm thấy thật ra giữa nàng và Tiêu Sát còn rất nhiều điều cần tìm hiểu nhau.
Càng tìm hiểu, nàng càng thấy tình yêu nam nhân này dành cho nàng vượt xa nàng tưởng tượng, đồng thời cũng cảm thấy gánh nặng trên lưng hắn cũng nằm ngoài tưởng tượng của nàng.
Nàng rất muốn chia sẻ với hắn.
Nhưng là một nữ nhân ở thâm cung, việc nàng có thể chia sẻ cho hắn lại có hạn, thậm chí còn có nhiều việc phải hỏi hắn, nhờ hắn giải quyết giúp.
Nghĩ đến việc hắn bận rộn cả ngày mới về, nàng còn ôm hắn đứng lâu như vậy, Triệu Thanh Uyển vội buông hắn ra: "Hoàng thượng, thần thiếp giúp ngài rửa mặt trước, sau đó chúng ta nằm xuống rồi nói tiếp."
"Được, vậy làm phiền hoàng hậu."
Triệu Thanh Uyển lập tức gọi Vân Tụ mang bồn nước vào, sau khi giúp Tiêu Sát rửa mặt, đích thân nàng bưng một chậu nước ấm đến dưới chân hắn, nói: "Hoàng thượng, đêm nay để thần thiếp hầu hạ ngài rửa chân."
"Đồ ngốc, trẫm rửa chân không cần nàng hầu hạ, tự trẫm làm là được, không cần nàng vất vả."
"Không, đêm nay thần thiếp muốn hầu hạ ngài rửa chân."
"Được, nếu hoàng hậu đã nhiệt tình như thế, trẫm còn từ chối thì bất kính quá, trẫm cũng nên hưởng thụ cảm giác được hoàng hậu rửa chân cho trẫm một lần đúng không, ha ha ha..."
Thấy Tiêu Sát thoải mái bật cười, Triệu Thanh Uyển cũng rất vui.
Nàng và Tiêu Sát mới chỉ tắm cùng nhau hai lần, chà lưng cho nhau, nhưng nàng chưa từng hầu hạ hắn rửa chân.
Nàng cũng chưa bao giờ hầu hạ bất kỳ nam nhân nào rửa chân.
Tối nay là lần đầu tiên.
Vì thế nàng có hơi thẹn thùng, nhưng cũng thấy thật ấm áp.
Thì ra rửa chân cho nam nhân mình yêu cũng khiến trái tim cảm thấy ngọt ngào đến vậy.Tiêu Sát ngồi trên ghế cúi đầu nhìn Triệu Thanh Uyển dịu dàng nắm lấy chân hắn, nhẹ nhàng lau rửa trong nước.
Cẩn thận lau sạch hai chân cho trượng phu mình xong, Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu cười nói: "Hoàng thượng, xong rồi."
"Vất vả cho hoàng hậu, tối nay là lần trẫm rửa chân thoải mái nhất đấy."
"Vậy sao? Thế sau này thần thiếp sẽ rửa cho hoàng thượng."
"Đồ ngốc, một lần là được rồi, trẫm không nỡ để nàng thường xuyên vất vả. Chỉ cần nàng có tấm lòng là được."
"Việc này để sau rồi nói, tóm lại là thời điểm thần thiếp muốn giúp ngài, ngài không được từ chối."
"Ha ha ha, đồ ngốc, nàng nói thế nào thì thế ấy."
"Vậy còn coi được!"
Triệu Thanh Uyển rửa tay rồi giúp Tiêu Sát cởi áo, bảo hắn nằm xuống trước.
Nàng bận rộn xong cũng lên giường nằm trong lòng hắn.
"Hoàng thượng..."
"Hửm?"
"Ngài có buồn ngủ không?"
"Không có."
"À, vậy thần thiếp còn có chuyện muốn nói với ngài."
"Được, hoàng hậu cứ nói đi, trẫm nghe." Tiêu Sát cúi đầu hôn lên trán Triệu Thanh Uyển.
"À thì... Đêm nay cung nữ Cẩm Tú của Y lan Điện đến Phượng Nghi Điện tìm thần thiếp."
"Vậy sao?"
Nghe Triệu Thanh Uyển hỏi thế, Tiêu Sát lập tức biết đã xảy ra chuyện gì.
Thảo nào đêm nay nàng đột nhiên hỏi hắn việc Lan phi sinh non năm kia.
Chắc là Cẩm Tú đã phản bội Lan phi, tố cáo những việc xấu xa mà Lan phi đã làm cho nàng biết.
Cũng tốt.
Vốn là Lan phi tự làm bậy, đỡ để hắn sau này phải giải thích nhiều với Triệu Thanh Uyển.
"Cẩm Tú nói nàng ấy và Trình Phú Quý kia thành thân là do bị Lan phi ép, muốn thần thiếp giúp nàng ấy hủy bỏ hôn sự của họ."
"Thì ra là thế."
"Vâng, nàng ấy nói trước đây mình không hề quen Trình Phú Quý. Sau khi thành thân Trình Phú Quý cũng không đối xử tốt với nàng ấy, hơn nữa còn nhiều lần tìm hoa hỏi liễu, hoàn toàn không coi nàng ấy là thê tử?"
"Trình Phú Quý kia lại không đáng tin như vậy? Thế thì hủy bỏ hôn sự của họ đi, kẻo làm chậm trễ cô nương tốt như Cẩm Tú."
"Thần thiếp cũng nghĩ thế. Có điều hoàng thượng có biết người Trình Phú Quý tìm hoa hỏi liễu là ai không?"
"Đồ ngốc, việc này sao trẫm biết? Trẫm chỉ mới gặp Trình Phú Quý kia có một lần thôi."
"Vậy thần thiếp nói ngài nghe, ngài đừng tức giận nhé!" Triệu Thanh Uyển dè dặt nói.
Dù có thế nào thì trên danh nghĩa Lan phi vẫn là thiếp của Tiêu Sát.
Thiếp lén hắn hồng hạnh xuất tường, nàng không dám chắc hắn thật sự có thể thờ ơ, hoàn toàn không ngại hay không.
"Khoan đã, hoàng hậu đừng nói, để trẫm đoán thử xem. Người Trình Phú Quý tìm hoa hỏi liễu là chủ tử của Cẩm Tú, Lan phi đúng không?"
"Sao hoàng thượng đoán được? Thế ngài... Có giận không?"
"Đồ ngốc, sao trẫm lại phải giận?"
"Thế tại sao ngài không giận? Có nói thế nào thì trên danh nghĩa Lan phi vẫn là nữ nhân của ngài. Nữ nhân của ngài có lỗi với ngài, chẳng lẽ ngài không nên tức giận sao?"
"Đồ ngốc, không được nói người khác là nữ nhân của trẫm. Nữ nhân của trẫm từ trước đến nay, còn cả tương lai chỉ có một mình nàng, có nghe thấy chưa?"
"À, nghe thấy rồi, sau này người ta không nói vậy nữa."
"Thế mới là hoàng hậu ngoan của trẫm." Tiêu Sát cưng chiều bóp nhẹ mũi Triệu Thanh Uyển.
Xem ra hắn không cần bảo ám vệ điều tra nữa, không ngờ nhân tình của Lan phi lại là thị vệ kia.
Nữ nhân này đúng là đói bụng quá nên ăn bậy rồi.
Quả nhiên Trâu tướng đã sinh được đứa con ngoan.
Hắn cũng đỡ phải tìm cách phế bỏ nàng ta.
"Còn nữa, Lan phi đã mang thai, hơn nữa còn bảo Chu thái y ngày mai giúp nàng ta bỏ đứa bé. Hoàng thượng, trẻ con vô tội."
"Đồ ngốc, đứa bé kia tuy vô tội nhưng nếu nó biết nó đến thế giới này vì hành động cẩu thả của phụ mẫu mình, nó cũng không muốn đến đây."
"Không lẽ ngài cứ định để Lan phi bỏ đứa bé sao?" Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu hỏi.
Thấy Tiêu Sát thản nhiên khi nghe việc Lan phi hồng hạnh xuất tường, thậm chí còn mang thai, Triệu Thanh Uyển rất vui, vì thế cũng tình nguyện nghe ý kiến của hắn.