Giữa trưa Tiêu Sát về Phượng Nghi Điện ăn trưa.
Triệu Thanh Uyển không thể không nói sự thật cho hắn biết: "Hoàng thượng, sáng nay Lan phi đã bỏ cái thai rồi, hơn nữa việc này cũng đã bị hạ nhân trong cung của nàng ta đồn ra ngoài, bây giờ nói không chừng trên dưới hậu cung đều đã nghe nói."
"Nữ nhân ngu ngốc kia đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!"
"Hoàng thượng đừng tức giận, đã như vậy rồi."
"Thôi, trẫm không giận, nữ nhân kia không đáng để trẫm tức giận. Có điều nếu việc này đã truyền ra ngoài thì không hoàn toàn là tệ."
"Sao cơ? Hoàng thượng có ý gì?"
Thấy Tiêu Sát tức giận nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, Triệu Thanh Uyển phải bội phục hắn vừa độ lượng vừa lý trí.
"Không phải hoàng hậu muốn giúp Cẩm tú sao? Vừa hay có thể lợi dụng tin đồn này trị tội Cẩm Tú khua môi múa mép, hãm hại chủ tử, điều nàng ấy ra khỏi Y Lan Điện. Trước mắt tống cổ nàng ấy đến chỗ làm việc khổ sai, khiến Trình Phú Quý cảm thấy cả đời này nàng ấy cũng không thể ra khỏi đó thì hắn sẽ chủ động viết thư hòa ly. Chờ có thư hòa ly rồi, lời đồn lần này cũng đã trôi qua, nàng có thể đưa Cẩm Tú đến nơi mình muốn. Hoàng hậu thấy sao?"
"Sao đầu óc hoàng thượng suy nghĩ nhanh thế? Thần thiếp nghĩ cả buổi sáng vẫn không nghĩ được gì, ngài vừa tới đã giúp thần thiếp giải quyết một vấn đề khó, thần thiếp không biết phải cảm tạ ngài thế nào đây!"
Nghe kiến nghị của Tiêu Sát, hai mắt Triệu Thanh Uyển lập tức sáng lên.
Nàng đã đồng ý với hai thỉnh cầu của Cẩm Tú thì bắt buộc phải hoàn thành, nếu không lòng nàng sẽ không được yên, mà nàng cũng không muốn để Cẩm Tú sốt ruột chờ tin của mình.
Bây giờ hay rồi, Tiêu Sát vừa đến đã giúp nàng giải quyết, hơn nữa cũng có thể cứu lại danh dự của Lan phi và hắn.
"Đồ ngốc, chuyện của Cẩm Tú không phải vấn đề khó khăn gì cả. Nhưng còn tin đồn nhảm nhí trong hậu cung, hoàng hậu có thời gian thì có thể suy nghĩ xem làm sao ngăn chặn chúng đây."
"Vâng, thần thiếp biết rồi. Hoàng thượng yên tâm, việc này thần thiếp có cách.""Vậy sao? Hoàng hậu có cách gì?"
"Thần thiếp không nói cho ngài biết đâu, cứ chờ thần thiếp hôm nay bắt hai ba kẻ răn đe cảnh cáo trước rồi mới nói cho ngài biết."
"Ha ha, được, vậy trẫm sẽ chờ xem hoàng hậu răn đe cảnh cáo họ thế nào."
Sau khi ăn trưa xong, Triệu Thanh Uyển bảo Vân Tụ đến Y Lan Điện truyền chỉ, biếm Cẩm Tú đến cục giặt quần áo, sau đó bảo Vân Tụ lén báo với Cẩm Tú đây là ý của nàng.
Cẩm Tú lập tức phối hợp xin lỗi chủ tử, khóc lóc rời khỏi Y Lan Điện, mà trong lòng lại vui sướng đến cục giặt quần áo làm việc.
Buổi chiều, Tiểu Toàn Tử thuận lợi bắt được hai cung nữ ở Ngự Hoa Viên đang thảo luận việc Lan phi phá thai, một người là cung nữ hạ đẳng của Y Lan Điện, một người là cung nữ quét dọn Ngự Hoa Viên.
Tiểu Toàn Tử lập tức đưa họ đến Phượng Nghi Điện, giao cho Triệu Thanh Uyển xử lý.
Triệu Thanh Uyển nghiêm túc hỏi họ: "Hai người các ngươi có biết mình đã phạm tội gì rồi không?"
"Hoàng hậu nương nương tha tội, hoàng hậu nương nương tha tội, nô tỳ không nên thảo luận thị phi của chủ tử."
"Tốt, xem ra các ngươi vẫn còn biết quy định trong cung. Chuyện của chủ tử dù có phải thị phi hay không, các ngươi là cung nhân đều không nên nhiều lời. Bổn cung không phạt tiền tiêu hàng tháng của các ngươi, mà phạt các ngươi quay lại chỗ mình mới thảo luận về chủ tử chép phạt tâm kinh năm trăm lần, chưa chép xong thì không được nghỉ ngơi."
"Dạ? Năm trăm lần?" Hai cung nữ khiếp sợ hỏi.
"Sao hả? Thấy nhiều?"
"Nô tỳ không dám, nô tỳ tình nguyện chép phạt."
"Được rồi, Tiểu Toàn Tử, sai người dọn bàn, sách, giấy và bút mực đến đó đi. Đích thân ngươi giám sát họ, tuyệt đối không được qua loa, phải viết thật nghiêm túc, không được thiếu lần nào!"
"Vâng, nô tài tuân mệnh!"
"Ngoài ra truyền ý chỉ của bổn cung xuống, sau này nếu có kẻ bàn luận việc của chủ tử, phạt chép tâm kinh một ngàn lần."
"Vâng, nô tài tuân chỉ."
Tiểu Toàn Tử lập tức sai người mang đồ đến Ngự Hoa Viên, bắt hai cung nữ khua môi múa mép kia đứng chép tâm kinh ngoài trời.
Lan phi nằm nghỉ ở Y Lan Điện, sau khi nghe Cẩm Sắt bẩm báo, nàng ta khó tin lẩm bẩm: "Hoàng hậu bảo vệ danh dự của bổn cung đến thế?"
"Đúng vậy nương nương, hoàng hậu nương nương còn sai Tiểu Toàn Tử truyền khẩu dụ, nói sau này nếu còn có kẻ lén bàn tán về chủ tử thì sẽ phải chép phạt tâm kinh một ngàn lần. Bây giờ không còn ai dám nói bậy nương nương gì nữa..." Cẩm Sắt cúi đầu, ngập ngừng nói
Cẩm Tú đã bị biếm đến cục giặt quần áo, chuyện phá thai Lan phi không gạt Cẩm Sắt nữa, cho dù muốn giấu cũng không giấu được.
"Vậy sao? Xem ra lần này bổn cung thật sự nợ nàng một ân tình rồi."
"Nương nương, nô tỳ thấy thật ra con người hoàng hậu rất tốt, nàng ấy chưa từng làm khó nương nương lần nào."
"Hoàng hậu đúng là chưa từng làm khó bổn cung. Nhưng chính vì có nàng hoàng thượng mới không thèm nhìn bổn cung, ngươi bảo bổn cung sao có thể vừa mắt nàng? Được rồi, bổn cung muốn ngủ một giấc, ngươi lui ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Biết bí mật hôm nay mình phá thai đã truyền khắp hậu cung, Lan phi thấp thỏm nằm trên giường, không biết đến khi truyền tới tai Tiêu Sát hắn sẽ xử lý nàng thế nào, nếu phụ thân biết chuyện gièm pha của nàng sẽ tức giận ra sao, liệu có còn nhận nữ nhi này không, có phải sau này nàng ta chẳng còn chỗ dựa hay không!
Nhưng bây giờ người xử lý chuyện này lại là Triệu Thanh Uyển, nàng ấy không đụng đến mình, chỉ xử phạt những cung nhân nói hưu nói vượn, biến việc này thành lời đồn không xác thực.
Lan phi cũng có thể thở phào.
Sau khi Triệu Thanh Uyển giết gà dọa khỉ, chuyện gièm pha của Lan phi cung nhân không dám bàn tán nữa.
Có điều các nơi trong hậu cung đều đã nghe nói, ba chủ tử ở Phi Hương Điện vẫn lén thảo luận.
Là chủ tử, biết hậu cung xưa nay luôn là không có lửa thì sao có khói, các nàng không tin chuyện của Lan phi chỉ là lời đồn.
Tưởng quý nhân vừa khinh bỉ vừa tò mò, đồng thời cũng thấy hâm mộ. Nàng ta hỏi Phương tần và Lữ tài nhân: "Lan phi xưa nay vênh váo không coi ai ra gì. Hai người nói xem nhân tình của nàng ta sẽ là ai đây?"
"Ta đoán là thị vệ." Phương tần trả lời.
Nàng vốn là người ít nói, nhưng việc của Lan phi lần này vẫn khiến nàng phải giật mình. Nàng thật sự không ngờ trong số phi tần hậu cung lại có người to gan cắm sừng hoàng thượng, hơn nữa đến giờ vẫn chưa thấy hoàng thượng xử lý.
"Muội muội cũng đoán thế."
"Thị vệ kia chắc là phải rất anh tuấn, rất cường tráng mới có thể khiến Lan phi mê mệt, ta thật sự rất muốn gặp tên đó!"
"Hì hì, Tưởng tỷ tỷ, chắc không phải tỷ tỷ đã thấy rung động rồi đấy chứ?"
"Sao hả, chẳng lẽ Lữ muội muội không rung động hả? Đã lâu rồi hoàng thượng không tới chỗ chúng ta, ta không tin muội không có suy nghĩ gì khác!"
+
"Dù hoàng thượng có không tới, muội muội cũng không dám."
"Muội muội chỉ không dám thôi nhưng không có nghĩa chưa từng có suy nghĩ, ta nói đúng không?" Tưởng quý nhân vừa trêu ghẹo vừa thăm dò Lữ tài nhân.