"Tưởng tỷ tỷ đừng trêu muội muội, muội muội cũng không dám có suy nghĩ đó." Lữ tài nhân đỏ mặt, chột dạ trả lời.
Thâm cung tịch mịch, nàng lại đang ở độ tuổi đẹp nhất, nhưng hơn ba năm vào cung lại chưa bao giờ được Tiêu Sát sủng hạnh.
Nếu nói trong ba năm dài đằng đẵng này chưa bao giờ có suy nghĩ khác đương nhiên là lừa mình dối người.
Hơn nữa giữ thị vệ và cung nữ trong cung, thậm chí là cung nữ và thái giám xưa nay không thiếu chuyện có tư tình.
Tuy nàng chỉ là một tài nhân nhỏ nhoi nhưng dù gì cũng là chủ tử, đương nhiên nghe không ít lời đồn.
Mỗi lần nghe chuyện như vậy, lòng nàng lại dao động.
Nhưng dù lòng dao động, nàng vẫn còn nhớ mình là phi tần của hoàng đế, không dám có hành động vượt quá thân phân.
Thấy chủ đề của hai người bị đẩy đi quá xa, Phương tần vội chặn lại: "Được rồi Tưởng muội muội, việc này không thể trêu ghẹo bậy bạ, đừng làm Lữ muội muội sợ. Muội ấy vốn nhát gan, đâu phải muội không biết?"
"Ở đây không có người ngoài, sợ gì chứ? Phi Hương Điện của chúng ta vốn chẳng khác lãnh cung là bao, thậm chí còn không bằng lãnh cung nữa! Chúng ta không tự tìm thú vui thì ngày tháng tịch mịch sẽ buồn chán biết bao. Phương tần tỷ tỷ cũng đừng sống cẩn thận dè dặt như vậy nữa. Tỷ xem, tỷ cẩn thận thì được gì? Chẳng phải chưa đến thời hạn ba tháng quyền quản lý hậu cung cũng bị người ta cướp mất sao? Còn hoàng thượng nữa, mấy năm qua chẳng thấy ngài ấy sủng ái tỷ tỷ bao nhiêu lần."
Nghe Tưởng quý nhân nói, sắc mặt Phương tần trắng bệch.
"Tưởng tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói Phương tần tỷ tỷ như vậy?"
"Lời ta nói đều là sự thật. Ba người ở Phi Hương Điện chúng ta từ khi vào cung đến nay chẳng ai được sủng ái, việc này không phải trong lòng mọi người đều biết rõ sao? Cần gì phải che giấu, lừa mình dối người chứ! Cho dù muốn lừa mình dối người thì cũng đã tự lừa mình ba năm rồi còn chưa đủ hả? Nói tóm lại, ta không muốn cuộc sống của mình cứ mãi thế này nữa!" Tưởng quý nhân nói.Phương tần chỉ biết cười khổ.
Ba người ở cùng nhau hơn ba năm đương nhiên biết tính cách của nhau, nàng không trách Tưởng quý nhân không cho bản thân mặt mũi.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng thậm chí còn bội phục Tưởng quý nhân dám thẳng thắn nói ra những lời mình không muốn nói như thế.
"Tưởng muội muội, lời muội nói đúng là sự thật. Ta biết ta và hai muội, ba người Phi Hương Điện chúng ta từ khi vào cung đến nay chưa từng được sủng ái, hơn nữa có lẽ cả đời này chúng ta cũng không được sủng ái. Nhưng chúng ta đã vào cung rồi, đã là phi tần của hoàng thượng, không được sủng ái thì có thể làm gì? Đây là số phận chúng ta, chúng ta chỉ có thể chấp nhận!"
"Hừ, muội không muốn chấp nhận số phận!"
"Tưởng tỷ tỷ, tỷ không chấp nhận số phận, vậy tỷ muốn thế nào?" Lữ tài nhân tò mò.
"Ta muốn thế nào thì thế ấy, đến lúc đó hai người cứ mắt nhắm mắt mở là được. Trong mắt mọi người trong hậu cung, ba người của Phi Hương Điện chúng ta là cùng một bọn. Nếu hai người không mắt nhắm mắt mở, hai người cũng không được lợi gì, đừng trách ta không nhắc nhở trước."
"Tưởng tỷ tỷ, tỷ có ý gì? Chắc không phải tỷ định làm gì đó chứ?"
"Hì hì, không nói muội biết!"
"Tưởng muội muội, muội đừng làm bậy! Nơi này là hoàng cung, rất nhiều tai mắt."
"Yên tâm đi Phương tỷ tỷ, muội biết chứ! Muội chỉ không muốn sống uổng phí một đời, tỷ nói xem, nếu chúng ta cứ chết già như vậy thì có đáng không? Được rồi, không nói chuyện với hai người nữa, muội đến Ngự Hoa Viên đi dạo đây."
Dứt lời, Tưởng quý nhân đứng dậy rời khỏi tẩm điện của Phương tần.
Phương tần và Lữ tài nhân nhìn bóng lưng của nàng rồi quay sang nhìn nhau.
Lữ tài nhân nghi ngờ hỏi: "Phương tần tỷ tỷ, theo tỷ tỷ ấy muốn làm gì?"
"Muội còn chưa hiểu hả? Chuyện của Lan phi đã kích thích muội ấy. Tuy muội ấy chỉ là quý nhân luôn đề cao mình, cảm thấy dung nhan của mình không hề thua những người khác. Nhưng những năm qua hoàng thượng chưa từng sủng ái muội ấy, hoàng hậu và Dĩnh phi cũng không công nhận năng lực quản lý hậu cung của muội ấy. Muội ấy biết trong cung này mình không có tiền đồ, thấy không vui nên muốn tìm chỗ trút giận thôi."
"Phương tần tỷ tỷ, nghe tỷ nói muội cũng khó chịu." Lữ tài nhân bĩu môi, "Nếu ngay cả tỷ và Tưởng tỷ tỷ đều không có tiền đồ thì một tài nhân nhỏ bé không được sủng ái như muội thì làm gì có tương lai chứ?"
"Muội đừng nghĩ nhiều nữa, đây là số phận của chúng ta. May mà hoàng hậu nương nương mở chợ hoàng gia, tốt xấu gì chúng ta cũng có việc làm mỗi ngày. Nếu không thật đúng là ngày dài cô đơn."
Nghe Phương tần thở dài, Lữ tài nhẫn cũng nhíu mày thở dài theo.
Vốn dĩ ngày ngày làm đồ thủ công, dựa vào tay nghề của mình kiếm chút tiền, nàng đã cảm thấy cuộc sống thú vị.
Nhưng ba tháng này đến lượt mình quản lý hậu cung, nàng phát hiện bản thân thật sự không có năng lực đảm nhiệm công việc này.
Hôm nay còn nghe Tưởng quý nhân nói, nàng càng cảm thấy mình thật sự vô dụng.
Tuy gia thế của nàng không bằng đa số phi tần trong cung, nhưng phụ thân cũng làm quan trong triều, nàng cũng đường đường là tiểu thư nhà quan nhưng vừa vào thâm cung đã trở nên như không tồn tại.
Con người nàng dù có hoạt bát thì sống ba năm trong cung, nàng không thể tiếp tục sống không lo không nghĩ nữa.
Có đôi khi giống như Tưởng quý nhân nói, nàng chỉ đang lừa mình dối người mà thôi.
...
Sau khi rời khỏi Phi Hương Điện, Tưởng quý nhân cùng tỳ nữ thân cận Tiểu Thiền đến Ngự Hoa Viên.
Nàng thật sự không cam lòng.
Bản thân trẻ tuổi xinh đẹp, có thân phận phi tần của hoàng đế nhưng hàng năm không ai thăm hỏi, phải sống cuộc sống cô đơn lạnh lẽo.
Phi tần nào được sủng ái nàng liền thấy không thuận mắt, muốn châm chọc người ta vài câu cũng chỉ để trút giận mà thôi.
Bây giờ nàng cảm thấy Lan phi suy nghĩ thật thoáng.
Hoàng thượng không sủng hạnh nàng ta, nàng ta lén tìm nam nhân tới sủng ái mình.
Trâu Lạc Lan là cũng là nữ nhân, chuyện nàng ta dám làm, Tưởng Mộc Bình nàng sao lại không dám?
Cùng lắm thì bị phạt đến Dịch U Đình thôi.
Ngọc thải nữ bị phạt đến Dịch U Đình nửa năm không phải vẫn được thả về Hợp Hoan Điện tiếp tục làm chủ tử sao?
Nghĩ thế, Tưởng quý nhân đã không còn kiêng kỵ gì nữa.