Sau khi đồ ăn được mang lên, Tiêu Sát vừa ăn vừa nói với Triệu Thanh Uyển: "Sự bồi thường của trẫm hoàng hậu chắc chắn sẽ thích."
"Hừ, ngài khẳng định vậy à? Thần thiếp hay bắt bẻ lắm đấy."
"Ha ha, trẫm biết hoàng hậu của trẫm hay bắt bẻ, hơn nữa còn là người cực kỳ hay bắt bẻ." Tiêu Sát cười lớn, nghiêng người yêu chiều bóp nhẹ đầu mũi của Triệu Thanh Uyển, "Vậy nên việc không lọt vào mắt xanh của hoàng hậu, trẫm sao dám nói chứ?"
"Đáng ghét, rốt cuộc là bồi thường thế nào mà lọt được vào mắt xanh của thần thiếp? Ngài mau nói đi, người ta đang chờ đấy!"
"Đồ ngốc, xem đi, đã sốt ruột rồi kìa. Thôi được, trẫm không úp úp mở mở với nàng nữa, trẫm định lát nữa sẽ dẫn nàng xuất cung, sao hả? Bồi thường như thế chắc hoàng hậu không bắt bẻ được đúng không?"
"Thật sao hoàng thượng? Lát nữa ngài dẫn thần thiếp xuất cung sao?"
"Ừ, hoàng hậu vui không?"
"Thần thiếp vui chứ, cảm ơn hoàng thượng, ngài tốt với thần thiếp quá."
Triệu Thanh Uyển vui như đứa trẻ, nói xong lập tức hôn lên má Tiêu Sát.
Thấy nàng vừa nghe đến việc xuất cung đã hân hoan như vậy, Tiêu Sát cũng mừng theo, đồng thời cũng cảm thấy áy náy.
Sao trước đây hắn không nghĩ ra thỉnh thoảng dẫn nàng xuất cung lại làm nàng vui vậy chứ?
Nàng vào cung đã hơn ba năm hắn mới nghĩ đến việc dẫn nàng xuất cung, đúng là vẫn chưa hiểu được hết nàng.
"Hoàng hậu vui thì tốt, thế lát nữa ăn xong chúng ta sẽ lập tức xuất phát."
"Được! Có điều thần thiếp xuất cung, vậy An Ninh và Hằng Nhi...""Đồ ngốc, nàng không cần lo cho An Ninh và Hằng Nhi. Trẫm đã bảo Thẩm thống lĩnh chiều nay đích thân đến Phượng Nghi Điện trông coi, có Thẩm thống lĩnh, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Huống hồ không phải vẫn còn Hoắc Liên Liên ở đây sao? Nàng đừng lo."
"Hoàng thượng thật chu đáo."
"Đồ ngốc, trẫm muốn nàng yên tâm xuất cung đi chơi, đương nhiên phải chu đáo rồi."
"Vâng, cảm ơn hoàng thượng."
Hai người vừa nói chuyện vừa ăn hết bữa trưa, sau đó đi gặp hai đứa trẻ, dặn dò những người có liên quan rồi Tiêu Sát dẫn Triệu Thanh Uyển lên xe ngựa, cùng xuất cung.
Xe ngựa vừa chạy ra khỏi cửa cung, Triệu Thanh Uyển lập tức vén rèm tươi cười ngẩng đầu nhìn bầu trời và phong cảnh gần hoàng cung: "Hoàng thượng, chúng ta bảo xe ngựa đi chậm lại có được không?"
"Được, nghe hoàng hậu hết."
"Cảm ơn hoàng thượng."
Triệu Thanh Uyển quay đầu hôn Tiêu Sát một cái rồi tiếp tục nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Tiêu Sát thì yêu chiều nhìn ngắm nàng.
Sau khi ngắm phong cảnh chán chường, Triệu Thanh Uyển xoay người lại nắm lấy cánh tay Tiêu Sát, tựa đầu vào vai hắn: "Hoàng thượng, chúng ta thành thân hơn ba năm nhưng đây mới là lần đầu tiên cùng nhau xuất cung chính thức đấy."
"Đúng vậy. Trước đây là do trẫm thiếu sót, xin lỗi hoàng hậu."
"Hoàng thượng đừng xin lỗi thần thiếp. Trước đây cũng trách thần thiếp không tốt, tại thần thiếp mà chúng ta bỏ lỡ hai năm. Nếu trước đây thần thiếp không quật cường như thế, không chừng hai năm đó chúng ta cũng có thể hạnh phúc bên nhau."
"Hoàng hậu, trẫm thật sự không ngờ sẽ có một ngày nàng nghĩ như thế, trẫm thật sự rất vui."
Nghe Triệu Thanh Uyển nói, Tiêu Sát lại nhớ đến hai năm đó, rung động hôn lên trán nàng.
"Người ta đâu phải kẻ máu lạnh, sao có thể không nghĩ chứ? Thật ra thần thiếp còn từng nghĩ nếu như..."
"Nếu như cái gì?"
"Nếu như đêm đầu của chúng ta ngài không đi, có thể kiên trì ở bên thần thiếp, cho dù thần thiếp quay lưng về phía ngài khóc ngài cũng nhất quyết không đi, nói không chừng đêm đó chờ khóc đã rồi, người ta sẽ thử buông bỏ quá khứ sống bên ngài."
"Thật sao, nàng thật sự nghĩ thế à?"
"Vâng, người ta thật sự từng nghĩ như vậy. Đêm đó ngài dịu dàng với người ta, thương hoa tiếc ngọc với người ta như thế, người ta đương nhiên có ấn tượng tốt về ngài, cũng rung động với ngài rồi. Có điều người ta không dám đối mặt, càng không dám thừa nhận..."
"Đồ ngốc, nàng nói thật sao?" Tiêu Sát kích động hỏi.
"Vâng. Nếu không sau này mỗi lần ngài đến Phượng Nghi Điện, tại sao người ta chưa từng từ chối chứ? Đó là vì sâu trong nội tâm của người ta... Hoàn toàn không bài xích việc ngài thân thiết với người ta, thậm chí có những ngày ngài không tới, người ta thấy rất buồn, còn thường lén nhớ ngài."
"Đồ ngốc, sao trước đây nàng không chịu nói gì với trẫm? Nếu nàng nói sớm với trẫm, trẫm với nàng đâu cần chịu khổ nhiều vậy chứ?"
"Người ta biết xấu hổ mà. Dù sao trước đây người ta cũng thích Yến Tử Huân nhiều năm như vậy, sao có thể mặt dày đối mặt với ngài chứ? Người ta sẽ tự xem thường bản thân đấy!"
Triệu Thanh Uyển thẳng thắn thừa nhận tất cả suy nghĩ sâu trong nội tâm của mình.
Giờ phút này so với việc lừa mình dối người, nàng muốn làm người chân thật nhưng không hoàn mỹ.
Một Triệu Thanh Uyển chân thật là sau mười mấy năm thích Yến Tử Huân, trong đêm đầu với muôn vàn dịu dàng đã yêu nam nhân yêu mình tận xương tủy, cũng là trượng phu danh xứng với thật của mình.
"Đồ ngốc, nàng đúng là đồ ngốc mà! Việc này có gì mà xấu hổ chứ! Tình yêu vốn được xây dựng từ trái tim, chứ không phải là từ thời gian và lo lắng trước sâu. Có người cho dù ngày nào cũng gặp nhau nhưng mãi mãi vẫn không rung động, nhưng có người mới nhìn một cái đã tương tư ngàn năm. Trẫm đối với nàng chính là kiểu tương tư ngàn năm, khắc cốt ghi tâm đấy. Trẫm có thể với nàng như vậy, tại sao nàng không thể với trẫm thế chứ? Thừa nhận đêm đầu tiên của chúng ta đã yêu trẫm chẳng lẽ khó vậy sao?"
"Ngày xưa người ta thấy khó thật mà!"
"Thế bây giờ thì sao?"
"Bây giờ thần thiếp dám khẳng định từ ba năm trước, thần thiếp đã yêu ngài."
"Đồ ngốc, thế thì vẫn thua trẫm nhiều năm lắm. Có điều đủ rồi, trẫm thấy đủ rồi."
Nghe được tiếng lòng của Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát ôm chặt lấy nàng.
Vượt qua hai năm dày vò, bây giờ quay đầu nhìn lại khoảng thời gian đó không hề sai hoàn toàn, ít nhất thì ra bọn họ đều yêu nhau, chẳng qua là với cách khác nhau, thiếu sự giao tiếp, do vậy mới khiến tình yêu thành chút sự tra tấn và dày vò.
+
"Đồ ngốc, thế bây giờ nàng đã có thể phân biệt rõ tình cảm của nàng dành cho Yến Tử Huân là gì chưa?"
"Có chứ. Bây giờ tình cảm thần thiếp dành cho huynh ấy giống như người thân và bằng hữu vậy, ngoài ra... Còn có chút áy náy. Nhưng thần thiếp biết huynh đối với thần thiếp không như thần thiếp đối với huynh ấy, vậy nên thần thiếp vẫn chưa thể thản nhiên đối mặt, thần thiếp sợ bản thân có nói gì, làm gì cũng đều khiến huynh ấy bị tổn thương."
"Được rồi đồ ngốc, trẫm có thể nghe được nàng nói như vậy đã rất vui rồi. Nếu bây giờ nàng vẫn chưa thể thản nhiên đối mặt với hắn thì cứ từ từ, trẫm không vội, nàng cũng không cần gấp gáp. Trẫm tin sẽ có một ngày nàng có thể thản nhiên đối mặt với hắn."
"Vâng, cảm ơn hoàng thượng."