Đêm trung thu, trăng sáng treo trên trời cao như dát bạc, rắc lên cung điện một nét đẹp nên thơ, cũng khiến hoàng cung càng trở nên thần bí.
Giờ Hợi.
Tiêu Sát sai người lén thả Tưởng quý nhân và Canh Tuấn Hải ra khỏi Dịch Du Đình, định để họ xuất cung từ cổng sau hoàng cung.
Triệu Thanh Uyển khăng khăng muốn đi đưa tiễn, tạm biệt bọn họ.
Tiêu Sát chỉ đành đi cùng nàng, đưa nàng đến cổng sau hoàng cung trước.
Đợi một lát, Tiểu Mục tử dẫn Tưởng quý nhân và Canh Tuấn Hải vội vàng đi về phía này.
Tiêu Sát đương nhiên không tiện gặp mặt hai người có tư tình vi phạm cung quy nghiêm trọng, vì thế hắn chỉ đứng trong bóng tối, để một mình Triệu Thanh Uyển đi nói lời từ biệt.
"Tưởng quý nhân, không, bây giờ ngươi đã không còn là phi tần nữa, ta nên gọi ngươi là Tưởng cô nương mới đúng, ta cố tình đến đây đưa tiễn hai ngươi."
"Thật không ngờ hoàng hậu nương nương lại đến tiễn bọn ta."
Trước khi rời khỏi cung được hoàng hậu như Triệu Thanh Uyển ở đây chờ đưa tiễn, Tưởng quý nhân vô cùng bất ngờ, đồng thời cũng rất cảm động.
"Tưởng cô nương, chúc mừng hai người có thể cùng nhau xuất cung. Hy vọng hai người đừng hận hoàng thượng đã đày hai người vào Dịch U Đình. Ngài ấy là hoàng đế, cũng có rất nhiều nỗi khổ."
"Nương nương, Mục công công đã nói cho bọn ta biết hết rồi, bọn ta không hận hoàng thượng, bọn ta còn rất biết ơn ngài ấy đã thả bọn ta xuất cung."
"Vậy thì tốt. Trên xe ngựa có hai trăm lượng bạc, còn cả ít quần áo và lương khô, đều là tấm lòng của ta và hoàng thượng. Sau khi hai người rời khỏi kinh thành, dù là ẩn cư hay tìm một nơi mở cửa hàng nhỏ, ta nghĩ như thế cũng đủ cho hai người sống rồi."
"Đa tạ nương nương, nhờ nương nương thay bọn ta chuyển lời lời tạ ơn hoàng thượng." Nghe Triệu Thanh Uyển nói, Tưởng Mộc Bình nghẹn ngào cảm ơn.
Ba năm qua, nàng luôn oán hận Tiêu Sát, nhưng giờ phút này tất cả đều đã tan thành mây khói.
Nàng biết thật ra Tiêu Sát là minh quân, là nam nhân có tình có nghĩa.
"Được. Canh Tuấn Hải, vì ngươi mà nương tử của ngươi vứt bỏ rất nhiều thứ, sau này ngươi phải tốt với nàng ấy, không thể cô phụ nàng ấy, có nghe thấy không?"
"Nương nương yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử tốt với Bình Nhi, cả cuộc đời này cũng sẽ không cô phụ nàng ấy.""Thế thì tốt, lời của nam tử hán tứ mã nan truy. Được rồi, ta không trì hoãn hai người nữa, các ngươi mau lên xe ngựa lên đường đi, bảo trọng."
"Nương nương cũng bảo trọng. Tuấn ca, chúng ta dập đầu tạ ơn nương nương đi."
"Được."
Tưởng Mộc Bình kéo Canh Tuấn Hải cùng quỳ xuống dập đầu tạ ơn Triệu Thanh Uyển ba cái rồi mới lên xe ngựa.
Triệu Thanh Uyển vẫy tay tạm biệt họ, khi nhìn theo họ rời đi, khóe mắt bỗng ướt đẫm.
Cuộc sống ở ngoài hoàng cung tự do tự tại giống đôi tiểu phu thê này cũng là nguyện vọng lớn nhất trong lòng nàng.
Giờ phút này, mong ước ấy lại càng mãnh liệt hơn.
Nhưng nàng biết, ngày tháng đó với nàng mãi mãi không thể trở thành hiện thực.
"Đồ ngốc, bọn họ đi xa rồi, chúng ta cũng nên về thôi."
Thấy xe ngựa đã đi, cửa cung cũng đã đóng nhưng Triệu Thanh Uyển vẫn còn đứng yên tại chỗ, Tiêu Sát lặng lẽ đi đến ôm lấy bả vai nàng.
"Hoàng thượng..." Triệu Thanh Uyển nghẹn ngào gọi, ôm chặt lấy hắn.
"Đồ ngốc, sao vậy?"
"Lần sau khi nào ngài mới đưa thần thiếp xuất cung đây?"
"Lại muốn xuất cung à?"
"Vâng, muốn, rất muốn."
"Vậy ngày mai có được không?"
"Vâng, vậy ngài không được nuốt lời đấy."
"Đồ ngốc, có khi nào trẫm nuốt lời với nàng hả, ngày mai trẫm chắc chắn sẽ dẫn nàng xuất cung. Bây giờ chúng ta về có được không?"
"Được, chúng ta về thôi."
Triệu Thanh Uyển chớp mắt, giơ tay lau khóe mắt, nắm tay Tiêu Sát cùng quay trở về Phượng Nghi Điện.
Sau khi hai người tắt đèn, lên giường phượng nằm, Triệu Thanh Uyển lại không hề thấy buồn ngủ.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào tẩm điện.
Tiêu Sát cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng vẫn mở to hai mắt, im lặng không nói câu nào, hắn yêu thương nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, dịu dàng hỏi: "Đồ ngốc, sao mắt còn mở lớn thế? Đang suy nghĩ gì đấy?
"Thần thiếp không suy nghĩ gì cả."
"Trẫm đã hứa ngày mai đưa nàng xuất cung rồi, nàng vẫn không vui sao?"
"Thần thiếp không có không vui."
"Nàng viết hai chữ không vui lên mặt rồi kìa, còn nói mình không có không vui. Ngoan, nói cho trẫm nghe, tại sao lại không vui."
"Không có, thần thiếp chỉ đang hâm mộ Tưởng quý nhân mà thôi."
"Nàng hâm mộ nàng ta?"
Nghe nữ nhân bản thân muốn che chở, muốn cho nàng cuộc sống tốt nhất, hạnh phúc nhất lại nói mình hâm mộ một nữ nhân tư bôn với thị vệ, Tiêu Sát không khỏi thấy mất mát.
Quả nhiên cuộc sống bây giờ hắn có thể cho nàng không phải điều sâu trong nội tâm nàng cần.
"Chẳng lẽ thần thiếp không thể hâm mộ nàng ấy sao? Canh Tuấn Hải kia yêu nàng ấy như vậy, nàng ấy cũng tình nguyện vì Canh Tuấn Hải mà trả giá tất cả. Bọn họ rời khỏi kinh thành, dù có đi đâu cuộc sống cũng đều có thể hạnh phúc và tự do. Không có ai có thể can thiệp vào cuộc sống của họ, bọn họ có thể hưởng thụ cuộc sống của riêng mình, không cần đối phó với những người không liên quan đến cuộc đời của mình, không cần tuân thủ quá nhiều quy tắc lễ nghi, cuộc sống vô cùng đơn giản và tốt đẹp..."
"Hoàng hậu, nghe nàng nói như vậy, trẫm thật sự rất buồn." Tiêu Sát lẩm bẩm.
"Xin lỗi, thần thiếp không cố tình khiến hoàng thượng buồn, thần thiếp chỉ đang cảm thán mà thôi."
"Hoàng hậu, có phải dù trẫm yêu nàng thế nào, nàng đều cảm thấy cuộc đời mình vẫn còn tiếc nuối có phải không?"
"Không có, thần thiếp không nghĩ như vậy."
"Nàng xem nàng đi, vừa nói dối thái độ đã không được tự nhiên rồi."
"Xin lỗi, xin lỗi hoàng thượng. Tại thần thiếp tham lam, tại thần thiếp không biết đủ, thần thiếp không nên nghĩ nhiều như thế."
"Không, nàng không sai. Thể xác và hành vi của con người có thể nghe theo đạo đức và quy tắc, nhưng nội tâm thì không." Ánh mắt Tiêu Sát tối dần.
Thấy hắn như vậy, Triệu Thanh Uyển vội giải thích: "Cho dù trong lòng thần thiếp có suy nghĩ khác thì tất cả đều là ngài. Ngài tin thần thiếp đi, có được không?"
"Thật sao?"
"Thật, dù thần thiếp có nghĩ nhiều thế nào, nghĩ tới nghĩ lui đến đâu không phải đều là muốn ở bên ngài lâu dài sao? Thần thiếp biết cuộc sống không thể quá lý tưởng. Cuộc đời này có thể bầu bạn bên người mình yêu đã rất trân quý rồi."
"Đồ ngốc, nàng có biết trên thế gian này chỉ có nàng mới có thể khiến tâm trạng trẫm bất ổn, lo được lo mất vậy không?"
"Không phải thiếp cũng thế à? Trên thế gian này cũng chỉ có ngài mới khiến thần thiếp lo được lo mất, dù vui hay buồn đều không muốn chia xa ngài."
"Thế đêm nay, cả một đêm chúng ta đừng tách nhau ra có được không?"
"Vâng."
Tiêu Sát nhẹ nhàng hôn lên môi Triệu Thanh Uyển, cởi áo ngủ của nàng ra.
Mỗi nơi hắn hôn hắn đều trân trọng như châu báu, hôn đến khi nữ nhân động tình nỉ non như khúc nhạc nhẹ nhàng, kéo dài không thôi.
Ánh trăng ngoài cửa sổ hình như cũng thẹn thùng.
Mãi đến đêm khuya, khi đã vào giấc, cả hai cũng chưa từng tách ra.