Triệu Thanh Uyển khóc sưng hai mắt, đến khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang nằm ở khuê phòng, mẫu thân và Vân Tụ đều ở ngay bên cạnh.
"Uyển Nhi, con cuối cùng cũng tỉnh rồi!"
"Nương nương, người tỉnh rồi, người làm nô tỳ lo muốn chết!"
"Mẫu thân, Vân Tụ, hoàng thượng đâu, hoàng thượng đâu? Chàng ấy đâu? Hai người đưa chàng ấy đi đâu rồi? Mau nói cho con biết! Mau nói cho con biết!"
Tỉnh lại không thấy Tiêu Sát đâu, Triệu Thanh Uyển kích động chất vấn hai người.
Thấy nữ nhi của mình vừa tỉnh đã như vậy, Triệu phu nhân lau nước mắt an ủi nàng: "Uyển Nhi, con đừng như thế, người chết không thể sống lại..."
"Không, chàng ấy không chết! Chàng ấy không chết! Con không cho chàng ấy chết! Chàng ấy ở đâu, con muốn đi tìm chàng ấy! Con muốn đi tìm chàng ấy!"
Triệu Thanh Uyển lập tức xốc chăn, chẳng thèm mang giày đã điên cuồng chạy về phía cửa phòng.
"Nương nương, người phải bảo trọng!"
"Uyển Nhi, con đừng như vậy, di thể của hoàng thượng đang đặt ở phòng cho khách, mẫu thân dẫn con đi là được!"
Nghe mẫu thân nói, Triệu Thanh Uyển chạy thẳng đến phòng cho khách.
Ở đó Tiêu Sát đã được thay đồ trên người đang nhắm mắt nằm yên.
Triệu Thanh Uyển bật khóc, lảo đảo đến gần: "Hoàng thượng! Hoàng thượng! Chàng tỉnh lại đi, chàng tỉnh lại cho thiếp đi! Chàng mở mắt ra nhìn thiếp, mau mở mắt ra nhìn thiếp đi! Thiếp là hoàng hậu của chàng, thiếp là nương tử của chàng! Chàng mau tỉnh dậy nhìn thiếp đi, thiếp cầu xin chàng mau mở mắt nhìn thiếp đi... Hu hu hu... Chàng là kẻ lừa đảo! Chàng đã nói sẽ sống cùng thiếp đến bảy tám chục tuổi, cái tên lừa đảo nhà chàng... Hu hu hu..."
"Uyển Nhi, con đừng như vậy, mẫu thân thấy con như vậy trái tim cũng muốn tan nát..."
"Nương nương, hoàng thượng đã đi rồi, người nén bi thương. Người vẫn còn An Ninh công chúa và thái tử, bọn họ đều cần người..."
"Hu hu hu... Hoàng thượng, phu quân, thiếp cầu xin chàng, thiếp xin chàng hãy tỉnh lại, thiếp cầu xin chàng đấy... Thiếp không thể không có chàng, thiếp không thể không có chàng..."
Những lời an ủi của mẫu thân và Vân Tụ lúc này hoàn toàn không lọt vào tai Triệu Thanh Uyển.Trong mắt, trong tim nàng bây giờ chỉ có nam nhân mặc kệ nàng gào khóc.
Khóc khàn cả giọng, nàng nhắm mắt lại ôm lấy Tiêu Sát.
Dùng trái tim đang đập của nàng kề sát trái tim không còn độ ấm của hắn.
Dùng nước mắt của nàng kề lên khuôn mặt không còn độ ấm của hắn.
Dùng đôi môi ấm áp của nàng làm ấm đôi môi lạnh băng của hắn.
Rất lâu.
Rất lâu sau.
Vẫn không nhúc nhích.
Chỉ có hai hàng nước mắt liên tục lăn dài từ mặt nàng xuống khuôn mặt của nam nhân.
Từng hàng nước mắt ấm áp rơi xuống khiến nàng cảm thấy cơ thể của nam nhân này vẫn còn độ ấm, hắn vẫn có thể cảm nhận được tình yêu của nàng.
Thấy Triệu Thanh Uyển cứ ôm Tiêu Sát như vậy, Vân Tụ lo lắng hỏi: "Lão phu nhân, chúng ta phải làm gì đây?"
"Cứ để nó thế đi, hoàng thượng tốt với nó như thế, ngài ấy đi rồi, nó đương nhiên sẽ buồn một thời gian. Chúng ta chỉ cần ở bên nó, không cho nó làm chuyện bậy bạ là được."
"Vâng, nếu nương nương có mệnh hệ gì, Vân Tụ cũng không muốn sống nữa."
"Có thể có nha đầu trung thành như ngươi là may mắn của Uyển Nhi, ta thay Uyển Nhi cảm ơn ngươi."
"Lão phu nhân khách sáo. Tuy nương nương là chủ tử của Vân Tụ nhưng Vân Tụ luôn xem nàng ấy như người thân, cuộc đời này Vân Tụ chỉ muốn thấy nương nương vui vẻ hạnh phúc thôi."
"Hoàng thượng đi rồi, nó sao có thể vui được nữa chứ..." Triệu phu nhân cảm thán, lau nước mắt.
Mấy năm nay bà đã tận mắt thấy nữ nhi và hiền tế là hoàng đế ân ái thế nào, người làm mẫu thân như bà thật sự rất vui.
Nhưng đời người khó mà viên mãn.
Bà hoàn toàn không ngờ phu quân của mình vẫn còn khỏe mạnh nhưng phu quân của nữ nhi lại ra đi trước, để lại nữ nhi còn trẻ đã phải thành quả phụ.
Bi thương lớn nhất đời người không gì hơn việc sinh ly tử biệt.
Ngoại trừ việc ở bên cạnh nữ nhi, không cho nàng tự sát, người làm mẫu thân như bà lúc này thật sự không biết phải an ủi thế nào.
Triệu lão gia, Tiểu Mục Tử và một thị vệ vội ra ngoài mua đồ làm tang lễ cho Tiêu Sát.
Tiểu Mục Tử phái một thị vệ khác ra roi thúc ngựa về cung báo tang với thái tử.
Hai thị vệ khác canh giữ ở Triệu gia để đề phòng Triệu Thanh Uyển có yêu cầu gì hay di thể của Tiêu Sát xảy ra bất trắc.
Tang lễ của hoàng đế cử hành ra sao còn phải nghe Triệu Thanh Uyển và thái tử.
Có điều nếu chờ thái tử từ kinh thành tới thì lại quá lâu.
Bây giờ là tháng tư.
Di thể của Tiêu Sát không thể cứ đặt như vậy, vì thế buổi chiều Triệu lão gia và Tiểu Mục Tử đã mua về trước một bộ quan tài.
Nghe ồn ào ngoài sảnh, Triệu phu nhân bảo Vân Tụ trông chừng Triệu Thanh Uyển, bà ra ngoài nói chuyện với Triệu phu nhân và Tiểu Mục Tử: "Phụ thân của Uyển Nhi, Mục công công, mua về rồi à?"
"Ừ. Uyển Nhi sao rồi?"
"Lão phu nhân, nương nương tỉnh chưa?"
"Tỉnh rồi, đang ở chỗ hoàng thượng."
"Vậy để nô tài đi hỏi nương nương phải cử hành tang lễ của hoàng thượng thế nào."
"Được, Mục công công, ta đi với ngài."
Sau khi thấy tiểu nhi cẩn thận khiêng quan tài vào đặt trong đại sảnh, Tiểu Mục Tử, Triệu lão gia và Triệu phu nhân đến phòng cho khách.
"Uyển Nhi."
"Nương nương nén bi thương. Tang lễ của hoàng thượng phải giải quyết thế nào đang cần người quyết định."
"Mục công công..."
Nghe Tiểu Mục tử nói, Triệu Thanh Uyển ôm di thể của Tiêu Sát bất động rất lâu mới ngẩng đầu gọi.
"Nương nương có gì căn dặn, người cứ việc nói."
"Giúp ta đưa hoàng thượng đến phòng của ta đi."
"Dạ? Nương nương, việc này... Tùy tiện đổi phòng đặt di thể e rằng không được may mắn..."
"Không được nói hai chữ di thể! Chàng ấy đã thế này, còn gì mà không may mắn nữa! Ngươi cứ nghe lời ta là được!"
"Vâng, nô tài tuân lệnh."
Đây là lần đầu tiên Tiểu Mục Tử thấy hoàng hậu như Triệu Thanh Uyển nổi giận, lập tức nghe lệnh, cùng nàng đỡ Tiêu Sát rời khỏi phòng cho khách.
Khi đi ngang đại sảnh, nhìn thấy quan tài đen kia, Triệu Thanh Uyển run rẩy, hai mắt đỏ ngầu tràn ngập sự đau đớn và tuyệt vọng.
Nàng cố gắng không cho nước mắt rơi ra, tiếp tục cùng Tiểu Mục Tử đỡ nam nhân mà nàng yêu nhẹ nhàng đặt lên giường trong khuê phòng của nàng.