Bị Triệu Thanh Uyển cắn rách môi, Tiêu Sát đã bình tĩnh lại.
Sau khi hỏi, hắn nhìn nàng chằm chằm.
Nghe Triệu Thanh Uyển hỏi mình, ánh mắt còn lộ sự chờ mong, Triệu Thanh Uyển theo bản năng nhẹ nhàng xoa bụng.
Nàng không phải không muốn về Phượng Nghi Điện, hơn nữa còn bắt buộc phải về.
Lùi một vạn bước, nàng có thể thuyết phục bản thân chấp nhận cuộc sống ở lãnh cung tới cuối đời, nhưng nàng không thể để đứa bé chịu khổ cùng mình.
Như thế là quá bất công với nó, cũng quá tàn nhẫn!
Nhưng bây giờ nếu thừa nhận muốn về Phượng Nghi Điện, Triệu Thanh Uyển sợ Tiêu Sát không tin hoặc khinh bỉ nàng, ngược lại càng không cho nàng rời khỏi lãnh cung.
Hơn nữa nàng không thể không đắn đo đến việc một khi rời khỏi lãnh cung, việc có thai bắt buộc phải công khai
Đến lúc đó tất cả phi tần hậu cung đều như hổ rình mồi với nàng.
Nàng không dám chắc có thể bình an sinh đứa bé trong bụng ra.
Sau một lúc tự hỏi, Triệu Thanh Uyển cười trả lời: "Thiếp có về Phượng Nghi Điện hay không, hoặc là khi nào về, những việc này đều không phải do thiếp quyết định, mà là do tâm ý của ngài quyết định không phải sao? Thế nên đáp án của thiếp không quan trọng."
"Nói đi nói lại nàng không thật lòng muốn về Phượng Nghi Điện, vậy trẫm không miễn cưỡng nàng. Nàng cứ tiếp tục ở lại lãnh cung đi! Xem cuối cùng ai là người thay đổi tâm ý! Tiểu Mục Tử, bãi giá Tuyên Thất Điện!"
"Vâng."
Nghe câu trả lời không nóng không lạnh của Triệu Thanh Uyển, ánh mắt Tiêu Sát thoáng qua sự thất vọng, sau khi lạnh lùng vứt lại một câu rồi cùng Tiểu Mục Tử rời khỏi lãnh cung.
Hai người họ vừa đi, Thuần thái phi và Vân Tụ khi nãy ở bên ngoài nghe cuộc đối thoại của họ vội vào phòng.
Vân Tụ nuối tiếc: "Nương nương, khi nãy là cơ hội tốt như vậy để có thể thoát khỏi lãnh cung chúng ta đã bỏ lỡ rồi!""Sao ngươi biết đó là cơ hội? Nếu khi nãy ta nhận cơ hội đó, chỉ sợ không chỉ không thể rời khỏi lãnh cung, cuộc sống sau này của chúng ta ở lãnh cung thậm chí càng khó khăn hơn."
"Sao lại như vậy? Nô tỳ không hiểu."
"Nếu ngươi hiểu thì ngôi cửu ngũ là của ngươi rồi." Triệu Thanh Uyển cười trêu.
"Nô tỳ không muốn ngồi vào vị trí đó! Vị trí đó cao như vậy, nô tỳ lại không phải người thông minh, nếu người vào đó chắc chắn sẽ rơi xuống rất thảm."
"Nha đầu Vân Tụ, tuy ngươi không quá thông minh nhưng có thể hiểu được như vậy cũng có thể coi là người thông tuệ trong cung, không hổ là cung nữ thân cận của hoàng hậu. Ha ha ha..."
"Hì hì, tạ Thuần thái phi khen ngợi. Nô tỳ đi theo nương nương đã hơn một năm, dù ít hay nhiều thì cũng phải có tiến bộ chứ, nếu không sao xứng tiếp tục đi theo nương nương?"
"Được rồi, nếu ngươi đã nghĩ thế thì đừng thấy tiếc nữa. Đi ngủ thôi, yên tâm cùng ta và Thuần thái phi tiếp tục ở lãnh cung, mọi việc đã có ông trời sắp xếp."
"Vâng, nô tỳ tuân lệnh. Nô tỳ đi ngủ ngay."
"Ha ha ha, nha đầu này..." Thấy Vân Tụ nghe lời nhanh nhẹn leo lên giường, Thuần thái phi bật cười.
Triệu Thanh Uyển càng cười.
Việc tối nay khiến tâm trạng Tiêu Sát càng không vui, với tình cảm dành cho Triệu Thanh Uyển cũng trở nên phức tạp.
Nhưng với ba người ở lãnh cung thì họ càng kiên trì từng bước đi của mình, không hề lo được lo mất, ngược lại sẽ thấy nhẹ lòng hơn.
Trong lúc đó.
Lan phi từ nhỏ đã được gia đình cưng chiều, ý chí đương nhiên thua xa Tiêu Sát.
Tiêu Sát bỏ đi, một mình nàng ta ở tẩm điện Y Lan Điện khô nóng khó chịu, sau khi lảo đảo về giường thì bắt đầu cởi quần áo.
Nàng ta cứ cảm thấy tất cả quần áo đều là trói buộc, chỉ muốn cởi hết ra. Nàng ta vừa cởi vừa gọi: "Hồ Đức Hải! Hồ Đức Hải!"
Hồ Đức Hải ở bên ngoài thấy hoàng thượng bỏ đi, biết tiệc sinh nhật tối nay chủ tử chuẩn bị đã thất bại trong gang tấc.
Chủ tử không gọi, gã trốn được giây nào thì trốn giây đó, không chủ động chạy vào nghe mắng.
Nhưng lúc này đương nhiên không trốn được.
Gã cúi đầu chạy vào, thấp thỏm đáp: "Nương nương, có nô tài!"
"Cẩu nô tài, ngươi đã bỏ bao nhiêu thuốc trong canh sâm hả, bổn cung sắp không chịu nổi rồi! Mau mang thuốc giải đến đây, nhanh lên!"
"Hồi nương nương, thuốc này... Không có thuốc giải."
"Cái gì? Bổn cung không quan tâm! Bổn cung sắp không chịu nổi rồi. Ngươi lập tức đi tìm thuốc giải cho bổn cung, không tìm thấy thuốc giải thì ngươi đừng về Y Lan Điện nữa! Cút, cút cho ta! Cẩu nô tài nhà ngươi được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! A... Nóng quá, khó chịu... A... Hoàng thượng..."
Hai má Lan phi ửng hồng, vừa tức giận khiển trách Hồ Đức Hải vừa liên tục kéo quần áo của mình.
Đây là lần đầu tiên Lan phi uống loại thuốc này, Hồ Đức Hải to gan ngẩng đầu, huyết mạch trong người lập tức sôi trào như chó dữ muốn lao lên giường vồ mồi ngay.
Nhưng gã không có cái gan này, cũng không có khả năng, chỉ đành hèn mọn khom người lui ra ngoài tìm thứ Lan phi gọi là thuốc giải.
Nhưng nào có thuốc giải chứ?
Thời điểm lén mua loại thuốc này, gã không hề nghĩ đến trường hợp sau khi Lan phi dùng sẽ cần đến thuốc giải.
Bảo gã tìm thuốc giải có khác nào ném cho gã vấn đề khó?
Sau khi rời khỏi Y Lan Điện, Hồ Đức Hải rầu rĩ đi quanh quẩn trong Ngự Hoa Viên.
Đột nhiên có một suy nghĩ đen tối lóe lên trong đầu.
Gã cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó vội hòa mình vào bóng đêm.
Chưa đến bao mươi phút sau, một nam nhân cường tráng mặc đồ thái giám cúi đầu đi theo Hồ Đức Hải vào Y Lan Điện.
Cung nhân gác đêm đều đang dựa vào ván cửa hay vách tường ngủ gà ngủ gật, thế nên không ai chú ý tới hai người.
"Mau vào trong đi, ta ở đây canh cửa cho ngươi, đừng quá lâu, cũng đừng gây ra tiếng động lớn!"
"Biết rồi, Hồ công công yên tâm."
Hồ Đức Hải cẩn thận canh giữ cửa tẩm điện, để một mình nam nhân kia vào trong.
Nam nhân kia vừa vào liền nghe lời Hồ Đức Hải căn dặn, thổi tắt tất cả nến trong tẩm điện.
Lúc này Lan phi đang nhắm mắt, quần áo không chỉnh tề, nằm trên giường lăn qua lộn lại.
Nam nhân mượn ánh trăng tiếp tục đi vào trong, vừa thấp thỏm vừa thèm nhỏ dãi quan sát nữ nhân nằm trên giường.
Đúng là tuyệt sắc!
Quả nhiên là nữ nhân của hoàng đế!
Hồ Đức Hải nói không sao, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, bỏ lỡ diễm phúc này sao đáng làm nam nhân?
Còn không bằng làm hoạn quan nam không ra nam nữ không ra nữ!