Thấy Dĩnh phi châm chọc như vậy, còn nguyền rủa nàng ta sau này thất sủng, Lan phi tức giận đến mức khuôn mặt trở nên méo mó.
Không đợi Lâm chiêu nghi hòa giải, nàng ta đã chỉ tay vào mặt Dĩnh phi: "Đoạn Dĩnh Nhi, ngươi nói rõ cho bổn cung, ngươi nói ai không sạch sẽ hả? Hôm nay nếu ngươi không nói rõ, bổn cung sẽ không để ngươi yên! Đừng ỷ vào việc hoàng thượng để ngươi và Lâm muội muội quản lý hậu cung thì ngươi không coi ai ra gì."
"Hừ, ai không sạch sẽ thì người đó tự biết!"
"Hai vị tỷ tỷ, các tỷ bớt nói một câu đi, đừng làm tổn thương hòa khí."
Tuy Lan phi và Dĩnh phi đối địch nhau, Lâm chiêu nghi đương nhiên là người có lợi, nhưng nàng ta vẫn kiêng kị, sợ chuyện họ tranh cãi truyền đến chỗ hoàng thượng, mà nàng lại có mặt ở hiện trường không thể việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, điều này chứng minh nàng không có năng lực quản lý hậu cung, đồng thời còn có lòng riêng.
Vậy nên để hoàng thượng không nghi ngờ, nàng chỉ có thể đứng ra hòa giải.
"Việc hoàng thượng ghét nhất là hậu cung không được yên bình, hai vị tỷ tỷ một người mới được hoàng thượng giao trọng trách, một người hôm qua mới được hoàng thượng sủng hạnh, điều này chứng minh hai vị tỷ tỷ đều là người hoàng thượng cực kỳ coi trọng, hai vị tỷ tỷ hãy vì sự tín nhiệm và tình ý của hoàng thượng dành cho hai tỷ mà biến chiến tranh thành tơ lụa, mọi người chung sống hòa thuận đi. Đừng để ngài ấy bị kẹp ở giữa, hai vị tỷ tỷ thấy có đúng không?"
Lâm chiêu nghi biết Lan phi và Dĩnh phi đều sĩ diện, còn kiêng kị hoàng thượng, vì thế trực tiếp nhắc đến hoàng thượng.
Quả nhiên chiêu này có hiệu quả.Nghe Lâm chiêu nghi vừa khen vừa uy hiếp, cả hai trừng mắt nhìn nhau, khinh thường hừ lạnh.
Lan phi là người khiêu khích đầu tiên hôm nay, hơn nữa luôn tự cho mình là đứng đầu chúng phi, sau khi trừng mắt liếc xéo Dĩnh phi một cái liền tự tìm nấc thang cho mình, giả vờ rộng lượng: "Nể tình hoàng thượng và Lâm muội muội, hôm nay bổn cung không so đo với ai kia. Lâm muội muội, nói thật, về năng lực quản lý hậu cung tỷ tỷ phục muội hơn. Theo tỷ tỷ thấy ngày nào đó hoàng thượng sẽ giao lại quyền quản lý hậu cung cho một mình muội đấy. Ha ha ha..."
Lan phi cười phá lên, sau đó nói với Hồ Đức Hải: "Đi thôi Hồ Đức Hải, cùng bổn cung tới chỗ khác đi dạo, tâm trạng của bổn cung hôm nay đang rất tốt, ha ha ha..."
"Vâng, nương nương."
Nhìn Lan phi kiêu căng đắc ý, trước khi đi còn khinh thường mình đến mấy câu, Dĩnh phi giận dỗi phồng má, mắng: "Nữ nhân kiêu ngạo kia chỉ nhờ chút hào quan của huynh trưởng mình thôi, có gì hay ho chứ!"
"Tỷ tỷ, mấy lời Lan phi tỷ tỷ nói tỷ tỷ đừng để trong lòng. Lan phi tỷ tỷ có gia thế hiển hách, lại đang nhận thánh sủng, kiêu căng một chút là chuyện bình thường. Tỷ muội chúng ta đừng vì mấy câu vô tâm của tỷ ấy mà có khúc mắc."
Lâm chiêu nghi biết Lan phi đang muốn châm ngòi quan hệ giữa mình và Dĩnh phi, vậy nên nàng ta bắt buộc phải làm rõ với Dĩnh phi, kẻo nàng ấy thấy không vui, quay đầu thầm coi mình là kẻ thù lớn nhất.
Nếu thế thì trúng chiêu của Lan phi rồi.
Với cả hai người họ đều là bất lợi.
Thấy Lâm chiêu nghi lo lắng việc này, Dĩnh phi thân thiết kéo tay nàng: "Muội muội yên tâm, muội muội là người thế nào, Lan phi kia là người thế nào ta đương nhiên biết chứ, ta sao có thể trúng kế của nàng ta được? Hơn nữa ta đúng là không có năng lực bằng muội muội. Nhưng ta không ghen ghét muội muội đây, ta rất thưởng thức muội muội. Vả lại ta còn sợ năng lực của muội muội không bằng ta kìa. Người giỏi thường nhiều việc, người bận lên bận xuống chẳng phải là ta à? Ta chỉ thích rảnh rỗi tự do, không thích làm người bận rộn đâu. Vậy nên muội muội yên tâm, ta sẽ không tranh giành quyền lực hậu cung với muội muội. Việc này ta có thể bảo đảm!"
Dứt lời, Dĩnh phi còn giơ tay thề.
Lâm chiêu nghi sợ hãi kéo tay nàng xuống: "Tỷ tỷ không cần như vậy, làm vậy là hại muội muội tổn thọ đấy. Có câu này của tỷ tỷ, muội muội yên tâm rồi. Hôm nay chuyện giữa Lan phi tỷ tỷ và chúng ta, chúng ta quên nó đi được không tỷ tỷ?"
"Được, muội muội thông minh hơn ta, muội muội nói sao ta nghe đó."
"Tỷ tỷ lại trêu ghẹo muội rồi."
"Ta không trêu ghẹo muội, ta nói thật. Khi nãy Lan phi có một câu nói không sai, về năng lực quản lý hậu cung, nàng ta phục muội, đây là chi tiết duy nhất ta đồng tình với nàng ta. Thế nên tuy hoàng thượng lệnh chúng ta cùng quản lý hậu cung nhưng muội cứ làm chủ đi, ta vui vẻ đứng bên hỗ trợ."
"Tỷ tỷ nói như vậy muội muội phải trả lời sao đây..." Lâm chiêu nghi nắm chặt tay Dĩnh phi.
Nếu trước đây nàng không dễ dàng tin tưởng ai thì sau những lời thẳng thắn của Dĩnh phi hôm nay, có lẽ nàng lên lựa chọn tin nàng ấy.
Hai người hàn huyên thêm một lúc rồi ai về cung người nấy.
Trên đường hồi cung, Châu Nhi thấy xung quanh không có ai, mới dám hỏi Dĩnh phi: "Tiểu thư, người vừa nói mọi việc do Lâm chiêu nghi quyết định, còn người chỉ đứng bên hỗ trợ là thật sao?"
"Ngươi nói xem?" Dĩnh phi nghiêng đầu nhìn Châu Nhi, bình tĩnh hỏi lại.
"Người xưa có câu phải tận dụng thời cơ, cơ hội đi rồi sẽ không quay lại nữa. Châu Nhi cho rằng nếu tiểu thư nghĩ như vậy thì sẽ thật sự làm như vậy, nhưng nếu thế hoàng thượng sẽ thất vọng về tiểu thư."
"Đạo lý này ngay cả ngươi cũng hiểu, sao ta có thể không hiểu được? Nhưng khi nãy sao ta có thể tự nhận mình giỏi hơn Lâm chiêu nghi được? Nếu thế chẳng phải ta tự biến mình trở thành đối tượng cho mọi người chỉ trích sao?"
"À, Châu Nhi hiểu rồi, tiểu thư là đang..." Châu Nhi sờ đầu tự hỏi, sau vài giây vui vẻ nói tiếp, "Tiểu thư là đang giấu dốt!"
1
"Được rồi, nếu đã biết giấu dốt thì sao còn nói ra hả? Mau về Chiêu Dương Điện thôi, cãi nhau với Lan phi kia tay ta ngứa ngáy quá, phải lập tức về múa một quyền của Đoạn gia chúng ta mới thoải mái lên được."
"Vâng, tiểu thư."