Hôm sau.
Ăn sáng xong, Lương phi cùng Tào tiệp dư, Ngọc tần, Phương tần, Thẩm quý nhân, Tưởng quý nhân và Lữ tài tử mang ít lễ vật đến Y Lan Điện thăm Lan phi.
Phi tần trong hậu cung, tính cả hoàng hậu là Triệu Thanh Uyển trước mắt có mười người.
Trừ Triệu Thanh Uyển đang bị giam lỏng ở lãnh cung, chỉ có Dĩnh phi không đi cùng.
Lương phi đã phái người mời nàng, nhưng Dĩnh phi nói nàng không thích đến Y Lan Điện, Lương phi cũng không ép buộc.
Hôm qua Lan phi nằm trên giường lâu, khi Lương phi và các phi tần tới, nàng ta đã xuống giường, đang ngồi uống nước ô mai trong đại sảnh.
Lương phi thấy thế, ánh mắt lộ sự thù địch khó phát hiện, ngay sau đó cười nói: "Lan phi tỷ tỷ."
"Thần thiếp tham kiến Lan phi nương nương."
"Sao mấy vị muội muội hôm nay lại tề tựu ở Y Lan Điện của ta vậy?"
"Ha ha, đêm qua muội muội nghe Mục công công tới truyền lời nói tỷ tỷ bệnh nặng, muội muội lo lắng nên mời các tỷ muội cùng đến thăm tỷ tỷ. Nhìn tỷ tỷ hôm nay hình như đã khỏe hơn rồi đúng không?"
"Làm phiền Lương phi muội muội nhớ thương. Bệnh của tỷ tỷ khi tốt khi xấu, ngay cả thái y cũng bó tay, tỷ tỷ chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi. À đúng rồi, hôm qua muội muội được phong phi, tỷ tỷ quên chưa chúc mừng muội muội. Đêm qua vì bệnh của tỷ tỷ mà hoàng thượng mới xem nhẹ muội muội, mong muội muội chớ trách!" Lan phi cố tình ở trước mặt khoe mẽ đêm qua mình đã cướp được hoàng thượng từ tay Lương phi.
Lương phi giận đến mức âm thầm nắm chặt tay thành đấm, nhưng chỉ một giây sau nàng đã buông tay, cười nói: "Tỷ tỷ không khỏe, hoàng thượng đến thăm tỷ tỷ là điều đương nhiên, sao muội muội có thể để bụng chứ? Tỷ muội hậu cung chúng ta mới vào cung hơn một năm, đều còn trẻ, tương lai còn dài. Muội muội sao có thể chỉ vì một đêm hoàng thượng sủng hạnh mà ghen ghét tỷ tỷ, Tào muội muội, Ngọc tần muội muội, hai muội nói xem có đúng không?"
Nói xong, Lương phi tỏ ra dịu dàng rộng lượng nhìn các phi tần có mặt."Ha ha, Lương phi tỷ tỷ nói đúng."
Mọi người đều tươi cười trái lương tâm.
Bọn họ đúng là đều còn trẻ.
Nhưng hoàng thượng lại hiếm khi đến sủng hạnh các nàng, trước đây có mấy lần có cơ hội thị tẩm, nếu không phải bị Lan phi tìm lý do gọi người đi thì là hoàng thượng bỗng nhớ ra có việc quan trọng phải rời đi. Cho dù hoàng thượng có thể ở lại lâu hơn thì cũng sẽ bảo Tiểu Mục Tử mang tấu chương tới, bọn họ chờ đến khi thiếp đi, hắn vẫn chưa phê duyệt tấu chương xong.
Vậy nên không ai có cơ hội được thị tẩm thật sự.
Nhưng đây là bí mật của từng người.
Bọn họ đều không biết những người khác đều thế nên vẫn giữ thanh danh được sủng ái giả dối ở bề ngoài.
Vì vậy mỗi lần hoàng thượng đến cung của mình, các nàng sao có thể không trông mong?
Các nàng thật sự trông ngóng đến mức muốn nổi điên rồi.
Nhất là Ngọc tần.
Từng có một lần hoàng thượng đã nói thẳng đêm đó sẽ ngủ lại chỗ nàng nhưng cuối cùng cũng bị người của Lan phi tới mời hăn đi.
Từ hôm đó, nàng ta bắt đầu hận Lan phi đến thấu xương.
Có điều Lan phi có gia tộc chống lưng, hoàng thượng lại mặc cho nàng ta ương bướng kiêu ngạo, Ngọc tần không thể làm gì.
Lương phi thầm quan sát Ngọc tần, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu bảo Tố Yên mang hộp đồ ăn tới.
Nàng vừa lấy đĩa mứt hoa quả bên trong ra vừa cười nói: "Nghe hạ nhân bảo gần đây tỷ tỷ ăn không ngon miệng nhưng lại thích ăn chua, nên muội muội mang mấy món mà tỷ tỷ thích ăn đến. Tỷ tỷ ăn thử đi, chắc chắn là rất hợp với nước ô mai tỷ tỷ đang uống."
Thấy Lan phi cảnh giác nhìn mứt hoa quả mình đem tới, không duỗi tay lấy, Lương phi đoán nàng ta sợ mình bỏ thuốc vào đồ ăn, khẽ cười: "Ha ha, muội muội vừa nhìn mấy món mứt này là đã thấy thèm, muội muội ăn một miếng trước."
Dứt lời, Lương phi cầm một miếng cho vào miệng, nhai nuốt rồi tiếp tục cười nói: "Chua chua ngọt ngọt, tỷ tỷ cũng nếm thử đi. Tào muội muội, Ngọc tần muội muội, các muội cứ tự nhiên."
Lan phi vốn đã thèm, lại thấy Lương phi bảo mọi người cùng ăn, nàng ta cũng duỗi tay lấy một miếng.
Ăn xong một miếng, nàng ta lại ăn tiếp.
Ai ngờ miếng thứ hai ăn còn chưa xong nàng ta lại buồn nôn.
Lương phi thấy dậy vội đứng dậy quan tâm: "Tỷ tỷ sao vậy? Mọi người ăn đều không sao, sao chỉ có tỷ tỷ ăn là buồn nôn chứ? Không lẽ tỷ tỷ có rồi sao?"
Nhóm Tào tiệp dư và Ngọc tần đều khiếp sợ.
Lan phi cũng hoảng loạn.
Đúng là nàng ta muốn sớm công khai việc mình mang long thai, nhưng Thường thái y và Hồ Đức Hải đều nói chưa đến ba tháng đã công khai sẽ không tốt.
Vì đứa bé, nàng ta chỉ có thể phủ nhận: "Muội muội nói bậy gì vậy, sao tỷ tỷ có được? Tỷ tỷ cũng rất muốn có, nhưng nguyệt sự của tỷ tỷ mới hết mấy hôm trước, không thể nhanh như vậy đã có rồi đúng không! Nếu có, tỷ tỷ sao có thể gạt mọi người?"
"Tỷ tỷ, không thể nói vậy được, hay là truyền thái y đến bắt mạch cho tỷ tỷ được không? Nếu tỷ tỷ có nhưng lại không biết, không cẩn thận tĩnh dưỡng như thai phụ, như thế không tốt cho thai nhi trong bụng tỷ tỷ đâu. Tố Yên, mau đến Thái Y Viện gọi Thường thái y đi, không, y thuật của ông ta không bằng Hạ thái y, đi gọi Hạ thái y đến bắt mạch cho Lan phi nương nương đi."
"Vâng.
Thấy Lương phi lệnh Tố Yên đi mời Hạ thái y mà mình không quen biết, Lan phi vừa sợ hãi, vừa tức giận to tiếng ngăn cản: "Khoan đã! Muội muội làm vậy là có ý gì? Bổn cung đã nói bổn cung không có thai, mời thái y tới làm gì? Bổn cung không cần! Sức khỏe của bổn cung bổn cung biết rất rõ, không cần thái y chẩn trị."
"Tỷ tỷ..."
"Không cần khuyên bổn cung nữa, hôm nay bổn cung mệt rồi, không còn sức nói chuyện với mọi người. Hồ Đức Hải, tiễn khách!" Lan phi phẫn nộ hạ lệnh đuổi khách.
"Vâng." Hồ Đức Hải đáp, sau đó nói với chúng phi tần, "Lương phi nương nương, Tào tiệp dư, Ngọc tần, Phương tần, Thẩm quý nhân, Tưởng quý nhân, Lữ tài tử, nương nương nhà nô tài đã mệt rồi, các vị nương nương về trước đi."
"Thôi được, nếu tỷ tỷ đã mệt thì hôm nay muội muội không quấy rầy tỷ tỷ nữa, mong tỷ tỷ giữ gìn sức khỏe. Muội muội cáo lui."
"Chúng tần thiếp cũng cáo lui."
Hôm nay Lan phi khác thường như vậy, không chỉ Lương phi, những phi tần khác cũng nghi ngờ.
Ngọc tần và Tào tiệp dư sóng vai đi cùng nhau còn lặng lẽ nhìn đối phương.
Lan phi có thai!
Tố Yên ở cạnh thầm quan sát biểu cảm của hai người họ, nhếch mép cười.