Sau khi đã đi xa Y Lan Điện, Ngọc tần đến gần Lương phi: "Lương phi tỷ tỷ, hôm nay tỷ có ý tốt muốn mời thái y bắt mạch cho Lan phi, nàng ta lại không cho tỷ tỷ mặt mũi, còn đuổi mọi người đi, đúng là quá đáng!"
Tào tiệp dư cũng hùa theo: "Đúng vậy, muội cũng cảm thấy Lan phi hôm nay thật quá đáng!"
Tưởng quý nhân tức giận bất bình: "Đúng đấy, Lương phi tỷ tỷ hiện đang ngang hàng với nàng ta, dựa vào đâu mà nàng ta dám khinh thường Lương phi tỷ tỷ như vậy? Đêm qua nàng ta đoạt sủng ái của Lương phi tỷ tỷ, hôm nay còn không coi ai ra gì như vậy, người không biết còn tưởng nàng ta là quý phi hay hoàng hậu đấy! Dù là hoàng hậu, trước đây mỗi lần chúng ta đến Phượng Nghi Điện thỉnh an nàng ấy cũng chưa từng ra oai phủ đầu chúng ta như thế!"
Hôm nay Lan phi nổi cơn thịnh nộ hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lương phi, nàng không hề tức giận, nhưng nghe Tưởng quý nhân đột nhiên nhắc đến hoàng hậu, nàng lập tức thấy khó chịu.
Lan phi kiêu ngạo ương ngạnh, cướp sủng ái của nàng, nàng luôn có cách đối phó nàng ta.
Nhưng hoàng hậu mới là người trong trái tim hoàng thượng.
Trước mắt nàng không có cách đối phó nàng ấy, cũng không dám tùy tiện hành động, chỉ có thể tạm thời ở ẩn để chờ thời cơ.
Nghĩ đến đây, Lương phi cười nói với Tưởng quý nhân: "Nghe Tưởng muội muội nói có vẻ rất nhớ ngày tháng hoàng hậu chưa bị biếm vào lãnh cung nhỉ? Thật ra bổn cung cũng hoài niệm, tính cách hoàng hậu tuy lạnh lùng thờ ơ nhưng chưa từng làm khó tỷ muội trong cung, cũng chưa từng cướp sự sủng ái của ai, quả thật là một hoàng hậu hiền huệ. Không giống Lan phi, ở điểm này Lan phi đúng là kém xa hoàng hậu. Có điều Lan phi hiện đang được thánh sủng, nếu thật sự mang long thai thì rất có thể tương lai sẽ trở thành chủ lục cung mới."
Dứt lời, Lương phi nhìn Ngọc tần.
Ngọc tần cúi đầu cắn môi như đang suy tính gì đó.
Phương tần im lặng đi đầu đến cuối đột nhiên lên tiếng: "Nếu lần này Lan phi thật sự mang thai thì tình cảnh của chúng ta có thể nói là nửa mừng nửa buồn."
"Sao Phương tần tỷ tỷ lại nói vậy?" Lữ tài tử địa vị thấp nhất thắc mắc.
"Lữ muội muội, vậy mà muội cũng không hiểu hả? Nếu Lan phi mang thai, sau này cơ thể sẽ ngày càng nặng nề, sao có thể hầu hạ hoàng thượng? Nàng ta không thể hầu hạ hoàng thượng, không phải muội sẽ có nhiều cơ hội hơn sao?"
"Tưởng tỷ tỷ đừng trêu ghẹo vậy, muội muội vị phân thấp nhất, không dám hy vọng xa vời như vậy." Bị Tưởng quý nhân trêu ghẹo, Lữ tài tử đỏ mặt.
Hai người các nàng và Phương tần cùng ở Phi Hương Điện.
Phương tần là chủ cung điện, tính cách ôn hòa, rất ít khi làm khó hai người ở thiên điện.
Hơn nữa toàn bộ Phi Hương Điện đều không được sủng ái nên không cần phải tranh sủng, vậy nên ba chủ tử của Phi Hương Điện ngoài mặt vẫn hòa thuận.
Thỉnh thoảng cãi nhau đương nhiên vẫn có.
Ngọc tần thấy ba người của Phi Hương Điện đều thèm khát sự sủng ái của hoàng thượng, tức giận trừng mắt: "Lữ tài tử đúng là tự hiểu chính mình, sự sủng ái của hoàng thượng đâu phải thứ chúng ta tùy tiện chia nhau chứ? Cho dù có muốn chia thì cũng phải ưu tiên Lương phi tỷ tỷ."
"Ngọc tần tỷ tỷ nói đúng, muội muội vốn cũng không dám hy vọng xa vời." Khi nãy Lữ tài tử còn cười hì hì, nghe Ngọc tần nói móc, nàng liền cúi đầu, khiêm tốn phụ họa.
Lương phi thấy Ngọc tần ngoài mặt khen nhưng thật ra cũng đang ghen ghét mình, vội hòa giải giúp Lữ tài tử, nhân tiện kích động Ngọc tần: "Lữ muội muội đừng xem nhẹ bản thân như thế, muội bây giờ tuy vị phân thấp nhưng nếu ngày nào đó may mắn sinh được long tự thì cũng có thể mẫu bằng tử quý. Đương nhiên Ngọc tần muội muội cũng vậy, mọi người đều như nhau."
"Tạ Lương phi tỷ tỷ."
"À đúng rồi, bổn cung nhắc nhở các muội, nếu Lan phi thật sự có thai, sau này mọi người cố gắng ít đến Y Lan Điện, cũng ít dùng hương liệu bất lợi cho thai nhi lên y phục, nhỡ long thai trong bụng Lan phi có việc gì, liên lụy đến chúng ta thì không tốt."
"Tạ Lương phi tỷ tỷ nhắc nhở, muội muội nhớ rồi."Chúng phi tần nói chuyện với nhau thêm một lúc thì ai về chỗ người nấy.
Ngọc tần và Thẩm quý nhân cùng ở Hợp Hoan Điện.
Ngọc tần là chủ Hợp Hoan Điện, tính cách tuy không tốt nhưng Thẩm quý nhân là người trầm tính, không hề đắc tội nàng ta.
Thỉnh thoảng tâm trạng nàng ta khó chịu sẽ vô cớ tìm Thẩm quý nhân trút giận.
Thẩm quý nhân chỉ tươi cười chịu đựng, đôi lúc sẽ khuyên nàng vài câu.
Thẩm quý nhân giỏi việc hòa giải, hơn nữa số lần Thẩm quý nhân nhận được sủng ái không bằng nàng ta nên bề ngoài hai người cũng có thể xem là khá hòa thuận.
Trên đường về Hợp Hoan Điện, Ngọc tần hạ giọng nói: "Thẩm muội muội, muội có cảm thấy hôm nay Lương phi cố tình dẫn chúng ta đến Y Lan Điện, để chúng ta biết chuyện Lan phi có thai nhưng vẫn lừa gạt chúng ta không?"
"Vậy sao? Muội muội không biết." Thẩm quý nhân khẽ cười.
"Đã rõ như vậy rồi mà muội còn không nhìn ra, ai tin chứ?"
"Tỷ tỷ, nếu tỷ có thể nhìn ra thì đừng dính vào vũng nước đục này. Hai người họ đều là phi, tranh đấu gay gắn, sau này chúng ta cố gắng tránh đi kẻo tự chuốc lấy họa."
"Muội muội cái gì cũng tốt, chỉ có... Thôi, không nói nữa, nghe lời muội, tỷ tỷ cũng lười xen vào tranh đấu giữa họ, dù sao ta cũng không được lợi gì."
"Tỷ tỷ có thể nghĩ như vậy thì muội muội yên tâm rồi."
Ngoài miệng Ngọc tần nói sẽ không xen vào chuyện giữa Lan phi và Lương phi, nhưng trong lòng lại thầm cân nhắc câu "Bớt đến Y Lan Điện, bớt sử dụng huân hương không tốt cho thai nhi" của Lương phi.
Trong lúc đó.
Sau khi các phi tần rời khỏi Y Lan Điện, Lan phi quát: "Hồ Đức Hải, bổn cung không muốn giấu chuyện mình có thai nữa, bổn cung muốn lập tức đi nói với hoàng thượng!"
"Nương nương, không được! Nương nương xem đi, hôm nay Lương phi chỉ nghi ngờ người có thai mà đã kinh động nhiều phi tần như vậy, nếu người công khai việc này, không biết tương lai còn xảy ra chuyện gì đây. Nương nương, tất cả phi tần trong hậu cung chẳng ai có ý tốt với người, người không thể tự đặt long thai vào nguy hiểm. Có thể giấu ba tháng thì chúng ta phải giấu ba tháng, tuyệt đối không được xúc động!"
+
"Giấu, giấu, giấu! Giấu đến nổi bổn cung sấp nổi điên rồi!" Lan phi ném tách trà, quát lớn.
Hồ Đức Hải vốn định nghĩ cách khiến Lan phi sảy thai, nhưng bây giờ gã quyết định chờ thêm mấy ngày nữa.
Nói không chừng sẽ có người ra tay trước gã!Hai ngày sau, đến thời hạn mà Tiêu Sát nói, triều thần vẫn chưa thống nhất trong việc chọn người lập làm tân hậu, vì vậy việc này không được đem lên triều đình nói nữa.
Hộ Bộ thượng thư dâng tấu chương trình bày việc Hộ Bộ thiếu hụt, may mà Trâu tướng âm thầm dùng tài sản cá nhân bổ sung một phần Trâu gia tham ô, xem như cứu vãn được một chút.
Đây cũng là một đòn giáng xuống Trâu tướng và phe phái của mình.
Tiêu Sát cách chức tất cả tiểu quan Hộ Bộ được nhắc tên trong tấu chương, đồng thời giáng Cận thượng thư Cận nho phu thành một huyện lệnh vì tội sơ suất, sau đó chọn một quan viên thuộc phe Quách tướng lên làm Hộ Bộ thượng thư để áp chế Trâu tướng.
Tiền triều thay đổi liên tục hoàn toàn nằm trong khống chế của Tiêu Sát, nhưng những tính toán trong hậu cung lại khiến vài người khó lòng phòng bị.
Mấy ngày sau, Nội Vụ Phủ phát chi tiêu hàng tháng cho cung nhân.
Xuân Ý của Y Lan Điện vui vẻ đến Nội Vụ Phủ, khi nhận tiền xong ra ngoài thì có người vội vàng chạy tới, suýt thì đụng trúng nàng.
Nàng theo phản xạ kêu lên, đang định mắng đối phương thì thấy người chạy tới là cung nữ Bạch Hà của Hợp Hoan Điện.
Bạch Hà biết đây là lỗi của mình, vội xin lỗi: "Xin lỗi Xuân Ý tỷ tỷ, muội vui quá không lo nhìn đường, bất cẩn va chạm tỷ. Tỷ có bị sao không?"
"Không phải chỉ nhận tiền hàng tháng thôi sao, vui đến vậy à? Sau này nhớ cẩn thận một chút."
"Muội biết rồi Xuân Ý tỷ tỷ, sau này muội sẽ không hấp tấp vậy nữa, lần này thật sự do người nhà đang chờ muội gửi tiền về nên muội mới sốt ruột như vậy."
"Được rồi, ta còn phải về Y Lan Điện làm việc, không nghe ngươi dong dài nữa."
Xuân Ý liếc nhìn Bạch Hà, có cảm giác tóc mình vừa bị đối phương đụng vào, vừa đi vừa theo bản năng đưa tay soạng, thấy châu hoa vẫn cắm trên búi tóc, nàng không để ý nữa, về Y Lan Điện.
"Xuân Ý tỷ tỷ đi thong thả."
Bạch Hà đứng sau khách sáo nói, sau đó vào Nội Vụ Phủ, đến cạnh thái giám Tiểu Quế Tử của Hợp Hoan Điện vào trước mấy bước.
Hai người không nói gì, chỉ cúi đầu cười nhìn nhau.
Khi nãy Bạch Hà đâm vào Xuân Ý, Tiểu Quế Tử ở ngay sau Xuân Ý. Gã nhân lúc Xuân Ý không chú ý lén đổi châu hoa trên đầu nàng thành châu hoa khác giống như đúc nhưng đã được nhuộm hương liệu đặc biệt bên trên.
Lan phi hay ghen tị, không thích cung nữ xinh đẹp hầu hạ gần, sợ các nàng sẽ thu hút hoàng thượng, vậy nên Y Lan Điện tuy nhiều cung nữ nhưng bình thường nàng ta chỉ sai khiến Hồ Đức Hải.
Nhưng cung nữ khác muốn đến gần hầu hạ đều phải xem tâm trạng của nàng.
Xuân Ý khéo tay, lúc nhỏ ở nhà thích học búi tóc nên kỹ thuật búi tóc hơn hẳn các cung nữ trong cung.
Chỉ cần nói được tên kiểu búi tóc, nàng đều biết làm, dù không biết thì chỉ cần nhìn một cái cũng có thể làm được.
Lan phi vừa thích đẹp vừa thích mới lạ, tuy không vừa mắt khuôn mặt của Xuân Ý nhưng mỗi ngày vẫn giao việc búi tóc cho nàng.
Búi xong, nàng ta lại tống cổ Xuân Ý ra ngoài làm việc nặng.
Sau khi châu hoa trên đầu Xuân Ý bị Tiểu Quế Tử lén thay đổi, ngày thứ hai khi đi ngang Hồ Đức Hải, Hồ Đức Hải cao hơn nàng, mũi lại thính, mới lướt qua liền ngửi thấy trên tóc nàng có mùi hương đặc biệt.
Gã không nghĩ nhiều, chỉ trêu chọc: "Hôm nay tóc của Xuân Ý cô nương thơm quá!"
"Hồ công công nói gì vậy, ngày nào Xuân Ý cũng thế này cả." Xuân Ý hờn dỗi lại, sau đó chạy vào trong búi tóc cho Lan phi.
Phòng của Lan phi suốt ngày đốt hương, vậy nên mùi hương đặc biệt trên tóc Xuân Ý rất nhẹ, Lan phi cũng không ngửi thấy.
Tóc của Lan phi vừa dài vừa dày, hơn nữa ngày nào cũng muốn đổi cách búi tóc, trong vòng mười ngày không được trùng nhau, thế nên lần nào Xuân Ý cũng búi hơn nửa canh giờ, có những kiểu tóc phức tạp thì tốn nhiều thời gian hơn.
Trong việc trang điểm Lan phi rất kiên nhẫn.
Buổi sáng ngủ dậy Xuân Ý búi tóc cho Lan phi một lần, sau giấc trưa Xuân Ý cũng phải búi thêm lần nữa.
Do vậy thời gian Xuân Ý và Lan phi ở gần nhau cũng phải một hai canh giờ.
Mọi việc cứ thế đến mấy ngày sau, hôm nay Xuân Ý vẫn theo thường lệ tới búi tóc cho Lan phi, búi được một nửa, Lan phi đột nhiên thấy đau bụng.
Nàng ta căng thẳng ôm bụng kêu to.
Xuân Ý sợ hãi buông lược xuống, hỏi: "Nương nương sao vậy?"
"Bổn cung đau bụng, mau đỡ bổn cung về giường nằm."
"Vâng, nô tỳ đỡ người."
Xuân Ý vội cẩn thận đỡ Lan phi chưa búi tóc xong về giường.
"Nương nương thấy sao rồi?"
"Bụng của bổn cung càng ngày càng đau, mau đi gọi Thường thái y tới đây."
"Vâng, nô tỳ đi ngay, nương nương đừng gấp."
Xuân Ý hầu hạ Lan phi nằm xuống, đắp chăn cho nàng ta rồi chạy ra ngoài, gọi Cẩm Tú và Cẩm Sắt vào chăm sóc Lan phi, còn mình chạy đến Thái Y Viện.
Nghe nói Lan phi đột nhiên đau bụng, Thường thái y còn căng thẳng hơn Xuân Ý, long thai trong bụng Lan phi do ông ta chịu trách nhiệm, nếu xảy ra chuyện gì, e rằng cái mạng nhỏ này khó giữ.
Thường thái y lập tức xách hòm thuốc theo Xuân Ý vội vã chạy về Y Lan Điện, dọc đường cẩn thận hỏi thăm Xuân Ý tình hình.
Nghe Xuân Ý nói gần đây việc ăn uống ngủ nghỉ của Lan phi vẫn bình thường, không có gì đặc biệt, Thường thái y cau mày, càng thấy không yên lòng.
Còn chưa vào tẩm điện của Y Lan Điện, Thường thái y đã nghe Lan phi ở bên trong đau đớn kêu la: "A, đau quá..."
Thường thái y lau mồ hôi trên trán, vội chạy vào trong: "Vi thần tham kiến nương nương, nương nương sao vậy? Sao lại đột nhiên đau bụng?"
"Bổn cung không biết..."
"Nương nương, đệm chăn dính máu!" Cẩm Tú đứng ngay đó bỗng kêu lên.
"Cái gì?" Sắc mặt Lan phi tái mét, "Con của bổn cung! Thường thái y, ông bắt buộc phải giữ được của bổn cung! Nhất định phải giữ! A, đau quá, con của ta..."
"Thường thái y, nương nương chảy máu, phải làm sao đây?"
"Xuân Ý cô nương đừng gấp, Lan phi nương nương người cũng đừng vội. Để vi thần kiểm tra cho nương nương trước đã."
Tuy ngoài miệng Thường thái y an ủi chủ tớ Lan phi đừng sốt ruột nhưng chính ông ta lại càng thấp thỏm, vội bước lên bắt mạch cho Lan phi, sau đó bảo Cẩm Tú vén chăn lên để ông ta kiểm tra.