"Hắt xì!"
Khi Thẩm quý nhân và Tử Quyên ở Hợp Hoan Điện lén nhắc tới Lương phi, Lương phi ở Thường Ninh Điện của mình hắt xì một cái.
Tố Yên quan tâm hỏi thăm: "Chủ tử, nô tỳ đóng cửa sổ lại nhé?"
"Ừ, vào thu, gió tới, cũng lạnh rồi." Lương phi khẽ cười, nói một câu hai nghĩa.
Sau khi đóng tất của cửa sổ trong tẩm điện xong, Tố Yên quay lại, thắc mắc hỏi: "Chủ tử, Lan phi đã sảy thai, Ngọc tần cũng bị giáng thành thải nữ, tại sao người lại không vui? Chẳng lẽ vì hoàng thượng phong Xuân Ý kia làm Tuệ tài nhân sao? Tuệ tài nhân xuất thân cung nữ, tuy có chút nhan sắc nhưng lại bị Lan phi quản thúc, nô tỳ tin nàng ta sau này không thể gây ra sóng gió gì lớn."
"Ha ha, bổn cung đương nhiên không phải lo Tuệ tài nhân kia sẽ thành đối thủ của mình. Bổn cung chỉ nghĩ Lan phi còn đang ở cữ, hoàng thượng đã nạp người mới, còn cố tình là người của Lan phi, có thể thấy từ xưa đế vương ai cũng bạc tình..."
Từ lúc vào cung đến nay, nàng đã biết trái tim của Tiêu Sát dành cho hoàng hậu.
Nhưng nàng vẫn hy vọng một ngày nào đó bản thân cũng có thể bước vào trái tim của nam nhân này, cho dù chỉ là một góc.
Nhưng hôm nay nhìn thái độ của hắn với Lan phi, e rằng tất cả sự sủng ái của dành cho hậu cung đều là giả.
Chỉ có với hoàng hậu mới là thật lòng.
Nếu không, tại sao đã biếm hoàng hậu vào hậu cung còn cố hết sức cân bằng tiền triều, quyết bảo vệ hậu vị của nàng ấy?
Còn lén sắp xếp thị vệ trông coi lãnh cung, ngày đêm canh gác nghiêm ngặt, sợ có người lén đột nhập hại nàng ấy, ngay cả đồ ăn cũng lặng lẽ đổi thành tiêu chuẩn của chủ tử mà chẳng thèm thông báo một tiếng với nàng và Dĩnh phi đang cầm quyền quản lý hậu cung.
Có thể thấy hoàng thượng suy nghĩ cho hoàng hậu rất nhiều.
Mà với các phi tần khác, hắn nói biếm là biếm, nói nâng là nâng, không chút tình cảm.Lương phi tuy vui vì thấy Lan phi và Ngọc tần cùng gặp nạn nhưng cũng thấy tim lanh như băng.
Thấy chủ tử như vậy, Tố Yên cũng buồn theo, nhưng nàng ta nhanh chóng lấy lại lý trí, cố gắng khuyên Lương phi: "Chủ tử, tha lỗi cho nô tỳ nói thẳng, nếu đã biết đế vương bạc tình thì sau này chủ tử đừng tình với ngài ấy nữa, ngài ấy cũng không nhớ thương đến chủ tử đâu. So với tình cảm của đế vương, nô tỳ cảm thấy quyền lực chí cao vô thượng mới là thứ đáng để chủ tử theo đuổi. Nô tỳ thề tận tâm phụ tá người, hỗ trợ người tương lai bước lên vị trí cao hơn."
Lương phi nắm tay Tố Yên: "Tố Yên, cảm ơn ngươi luôn đi theo bổn cung. Có ngươi bên cạnh, bổn cung mới có thể nhìn rõ con đường dưới chân mình mọi lúc, cũng biết tương lai nên đi con đường nào, sẽ không bị che mắt, một khi bất cẩn liền rơi vào hố sâu."
"Chủ tử suy nghĩ kỹ rồi?"
"Ừ, ngay cả ngươi cũng nói như vậy, nếu bổn cung còn không nghĩ kỹ, bổn cung sao xứng có được ngươi đi theo?" Lương phi mỉm cười.
Nàng vào cung đã hơn một năm, người thật lòng quan tâm nàng chỉ có Tố Yên.
Tình cảm của đế vương?
Nếu đã không chiếm được, nàng quyết định nghe theo Tố Yên, từ nay về sau không hy vọng xa vời nữa.
Quãng đời còn lại sống trong hậu cung nàng chỉ có một việc quan trọng, đó là thượng vị, liên tục thượng vị, giành lấy quyền lực càng nhiều càng cao.
...
Chuyện Lan phi sinh non và Ngọc tần bị giáng xuống làm thải nữ khiến bầu không khí của hậu cung vô cùng áp lực.
Chỉ có lãnh cung vẫn như đang ăn tết.
Khi thì là tiếng cười trong trẻo của Vân Tụ, khi thì là tiếng cười sảng khoái của Thuần thái phi.
Trước đây lãnh cung mỗi ngày chỉ có hai bữa.
Sau khi nhờ Tần ma ma chuyển lời cho Mục công công, ngay hôm sau đồ ăn đưa đến mỗi ngày liền biến thành bốn bữa, gồm hai bữa chính sáng và tối, thêm hai bữa điểm tâm.
Những bữa ăn giàu chất dinh dưỡng như vậy thật sự rất hợp với thể trạng của Triệu Thanh Uyển lúc này.
Nàng thật lòng cảm kích Tiêu Sát.
Nhưng nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ do hắn ban tặng, hắn còn nhanh sắc phong một tài tử như vậy, sự cảm kích này lập tức biến mất.
...
Tuệ tài nhân là phi tần mới được sắc phong, theo thường lệ, Tiêu Sát quyết định đêm đó sẽ đến Y Lan Điện thăm nàng.
Có điều hắn qua chủ điện thăm Lan phi trước.
Sau khi dặn dò mấy câu, định đứng dậy rời đi, hắn lại bị Lan phi giữ chặt: "Hoàng thượng, ngài không thể ở bên thần thiếp thêm một lát sao?"
"Ngốc, nàng còn đang ở cữ, cần nghỉ ngơi, ngày mai trẫm sẽ tới thăm nàng."
"Nhưng hoàng thượng..."
"Được rồi, nghe lời, nghỉ ngơi nhiều mới mau khỏe lại. Nếu không nàng cứ nằm trên giường bệnh mãi sao có thể hầu hạ trẫm?"
Nghe Tiêu Sát dỗ dành, Lan phi đỏ mặt, vội thỏa hiệp: "Vâng, vậy thần thiếp nghe lời hoàng thượng. Nhưng hoàng thượng phải hứa ngày mai nhất định đến thăm thần thiếp."
"Được rồi, trẫm hứa với nàng, vậy nàng cũng hứa với trẫm lập tức nhắm mắt lại ngủ đi."
"Vâng, thần thiếp ngủ ngay."
Lan phi giống đứa trẻ lập tức nhắm mắt lại.
Tiêu Sát nhanh chóng cất đi nụ cười dối trá, rời khỏi tẩm điện, đến tây thiên điện.
Tuệ tài nhân sớm đã vừa kích động vừa thấp thỏm chờ Tiêu Sát.
Thấy hắn tới, nàng căng thẳng hành lễ: "Tần thiếp thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn an."
"Tuệ tài nhân miễn lễ. Quả nhiên người đẹp vì lụa, Tuệ tài nhân thay y phục của tài tử trẫm thấy đẹp hơn trước nhiều."
"Tạ hoàng thượng khen ngợi. Các tỷ tỷ trong hậu cung mới là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, tần thiếp chỉ là một khối ngọc thô thôi."
"Tuệ tài nhân đừng tự hạ thấp mình, mắt trẫm không mù. Huống hồ Tuệ tài nhân không chỉ có dung nhan và tính cách dịu dàng được trẫm yêu thích mà còn có dũng khí và trí tuệ hiếm thấy. Vậy nên trẫm mới ban phong hào Tuệ cho nàng. Trong mắt trẫm, nàng không kém gì bọn họ."
"Hoàng thượng..."
Tuệ tài nhân nghẹn ngào gọi, mắt lập tức ươn ướt, nhưng ngay sau đó nàng xấu hổ nhẹ nhàng nâng ống tay áo lau đi.
Khi nãy nàng còn lo lắng không biết phải ở cùng hoàng thượng thế nào, hầu hạ hắn ra sao.
Bây giờ nghe hoàng thượng tán thưởng, nàng vừa cảm động vừa thở phào, đồng thời cũng chờ mong được thị tẩm.