Thánh ýSau giờ Ngọ, sau khi nghỉ trưa dậy, Lan phi lại bảo Cẩm Tú đi gọi Tuệ tài nhân đến búi tóc cho mình.
Tuệ tài nhân chải tóc cực kỳ cẩn thận nhưng vẫn bị Lan phi bới lông tìm vết, nhân cơ hội quở trách nàng.
May mà đúng lúc Tiêu Sát đến Y Lan Điện.
Ở ngoài sân đã nghe tiếng Lan phi quở trách Tuệ tài nhân, Tiêu Sát nhíu mày, nhưng khi vào tẩm điện, hắn lại tươi cười hỏi: "Sao thế Lan phi? Tuệ tài nhân chọc nàng không vui hả?"
"Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng."
"Tần thiếp thỉnh an hoàng thượng."
Sau khi hai người cùng hành lễ, Lan phi hờn dỗi giải thích: "Hoàng thượng, Xuân Ý bây giờ thành tài nhân, chải tóc cho thần thiếp thôi cũng không biết chải, khi nãy làm thần thiếp đau nên thần thiếp không nhịn được nói hai câu, trùng hợp hoàng thượng tới."
"Vậy sao? Tóc của Lan phi bây giờ do Tuệ tài nhân búi hả? Xem ra tay nghề búi tóc của Tuệ tài nhân rất lợi hại. Trẫm thấy thế này đi, nếu tay nghề búi tóc của Tuệ tài nhân đã tốt như vậy, chi bằng Lan phi phải Cẩm Tú và Cẩm Sắt trong phòng nàng bái Tuệ tài nhân làm sư, hằng ngày đến chỗ nàng ấy học tập một canh giờ. Học giỏi rồi, không phải hai người họ có thể tự búi tóc cho nàng sao? Lan phi thấy ý này của trẫm thế nào?"
Nói xong, Tiêu Sát cười nhìn Lan phi.
Nói là hỏi ý kiến nhưng thực chất là thánh chỉ, việc này Lan phi biết.
Tuy nàng ta không muốn sắp xếp như vậy nhưng thánh ý không thể làm trái, nàng ta cũng không muốn vì chút việc nhỏ này mà khiến Tiêu Sát không vui.
Lan phi lập tức nịnh nọt: "Hoàng thượng thông minh thật đấy, cách này thần thiếp không nghĩ tới. Vậy làm theo lời hoàng thượng nói, ngày mai thần thiếp sẽ bảo Cẩm Tú và Cẩm Sắt đi theo học tập Tuệ tài nhân."
"Lan phi đúng là hiểu chuyện." Tiêu Sát khen ngợi trái lương tâm, sau đó nhìn Tuệ tài nhân, "Tuệ tài nhân, nàng không được giấu nghề, nhất định phải dạy hết cho Cẩm Tú và Cẩm Sắt, để bọn họ sau này có thể hầu hạ Lan phi vừa lòng.""Vâng, hoàng thượng yên tâm, Lan phi nương nương yên tâm, tần thiếp nhất định sẽ truyền dạy tất cả cho Cẩm Tú và Cẩm Sắt."
"Tốt."
Đề nghị này của Tiêu Sát với Tuệ tài nhân chẳng khác nào đã cứu rỗi nàng.
Nàng vô cùng hân hoan, cảm thấy bậc đế vương cao cao tại thượng này vẫn có nhân tình, cũng rất chu đáo.
Thấy Tuệ tài nhân không giấu được vẻ vui sướng trên mặt, Lan phi tức giận liếc xéo nàng.
Chỉ với một câu của Tiêu Sát, hôm nay Tuệ tài nhân vô cớ được hưởng ân điển như vậy, Lan phi thầm nghĩ hôm nay mình cũng phải nhân cơ hội xin hắn một ân tình mới được.
Nàng ta bĩu môi: "Hoàng thượng, Tuệ tài nhân hiện đã là chủ tử, thần thiếp cũng ngại gọi nàng ấy tới hầu hạ mình. Cẩm Tú và Cẩm Sắt bắt đầu từ ngày mai phải theo Tuệ tài nhân học cách búi tóc, vậy thì bên cạnh thần thiếp không còn hạ nhân dùng thuận tay."
"Cũng đúng, do trẫm suy xét không chu toàn, vậy trẫm bảo Lương phi ngày mai chọn hai người tới hầu hạ nàng."
"Hoàng thượng, cần gì phiền phức vậy chứ? Hơn nữa thần thiếp cũng không muốn thêm người mới vào Y Lan Điện, thần thiếp không quen. Thần thiếp là người niệm tình xưa, thần thiếp thích dùng người cũ hầu hạ mình hơn."
"Có vẻ Lan phi chọn được người rồi, không ngại thì cứ nói thẳng đi."
Vừa nghe Lan phi quanh co lòng vòng, Tiêu Sát đã biết nàng ta muốn gì, có điều suy nghĩ của nàng ta vừa hay trùng với suy nghĩ của hắn.
Hắn đang định vài ngày nữa thành toàn cho nàng ta, không ngờ nàng ta đã tự mở lời trước.
"Hoàng thượng, thần thiếp muốn cầu xin ngài một việc, ngài có thể... Có thể thả Hồ Đức Hải trong đại lao ra không? Gã hầu hạ thần thiếp đã hơn một năm, tuy không thông minh nhưng lại hết sức trung thành với thần thiếp, thần thiếp đã quen được gã hầu hạ. Hoàng thượng..."
"Được, nếu Lan phi thích tên nô tài kia hầu hạ mình thì trẫm đồng ý với nàng là được. Lát nữa bảo Tiểu Mục Tử đến đại lao tuyên chỉ, gọi tên nô tài kia về cho nàng.
"Thật sao? Tạ hoàng thượng! Hoàng thượng đúng là quá tốt với thần thiếp."
Thấy Tiêu Sát đồng ý ngay, Lan phi vui đến mức bổ nhào vào lòng hắn, ôm chặt hắn.
Thấy bọn họ thân mật như vậy, Tuệ tài nhân cúi đầu càng thấp.
Tiêu Sát cố chịu sự bài xích trong lòng, mặc cho Lan phi cọ trong lòng mình một lúc mới nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra: "Được rồi Lan phi, trẫm còn phải về Tuyên Thất Điện xử lý chính sự, không thể ở với nàng nữa."
"Sao cơ? Hoàng thượng đi nhanh như vậy sao? Thần thiếp không nỡ."
"Trẫm là vua của một nước, có rất nhiều quốc sự phải xử lý, sao có thể ngày nào cũng sa vào hậu cung. Nếu nàng thấy buồn thì trò chuyện với Tuệ tài nhân, thấy mệt thì về giường nghỉ ngơi, hôm khác trẫm lại đến thăm nàng và Tuệ tài nhân."
Dứt lời, Tiêu Sát liền rời khỏi tẩm điện.
Lan phi ở sau uất ức hành lễ: "Vâng, vậy thần thiếp cung tiễn hoàng thượng."
"Tần thiếp cũng cung tiễn hoàng thượng, hoàng thượng đi thong thả."
Thấy Tuệ tài nhân ung dung hành lễ, còn nói nhiều hơn mình một câu, Lan phi lại nổi giận, chẳng nói chẳng rằng bước lên tát nàng một cái.
"Tiện nhân nhà ngươi đừng hòng ỷ vào việc hôm nay hoàng thượng giúp ngươi thì cho rằng ngươi có tư cách tranh sủng với bổn cung!"
"Nương nương, tần thiếp tự biết thân phận của mình, tần thiếp chưa bao giờ nghĩ, cũng không dám tranh sủng với nương nương, mong nương nương tin tưởng tần thiếp, tần thiếp thật sự chưa từng nghĩ."
"Hừ, tốt nhất là thế, nếu không bổn cung sẽ không tha cho ngươi! Còn không mau cút đi, nhìn khuôn mặt hồ ly tinh của ngươi là bổn cung lại bực bội rồi!"
"Vâng, tần thiếp cáo lui."
Tuệ tài nhân khom người rời khỏi tẩm điện của Lan phi.
Về đến phòng của mình, nàng mới dám bật khóc.
+
Khoảng một canh giờ sau, nàng nghe bên ngoài ồn ào, tò mò đến cửa thiên điện thì thấy Hồ Đức hải đang nghênh ngang về tới Y Lan Điện.
Tất cả cung nữ thái giám đều vây xung quanh gã, nịnh nọt hỏi thăm.
Nhìn Hồ Đức Hải đắc ý như vậy Tuệ tài nhân có cảm giác gã không phải mới được thả ra khỏi đại lao mà như anh hùng trở về, không khỏi cười lạnh.
Hồ Đức Hải này ngày xưa hay trêu chọc nàng, chắc gã không ngờ mới ngồi đại lao mấy ngày, nàng đã trở thành phi tần của hoàng thượng, nếu sau này gã biết điều thì thôi, nếu dám đụng vào nàng, nàng chắc chắn sẽ không tha cho gã!