"Hồ Đức Hải, ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả! Chuyện hoàng hậu có thai lớn như vậy ngươi lại không hề hay biết, phải để bổn cung vô tình nghe được hạ nhân bàn tán mới biết! Bổn cung còn cần cẩu nô tài vô dụng như ngươi để làm gì nữa!"
"Nương nương bớt giận, nô tài cũng không biết tại sao lại có việc này..."
Lan phi vô tình biết được việc Triệu Thanh Uyển có thai, tức giận đến suýt chút hộc máu, quở trách Hồ Đức Hải.
Hồ Đức Hải cũng khó hiểu, gã đã sắp xếp Hồng ma ma giám thị lãnh cung, nhưng người ta lại bẩm báo gã hoàng hậu vẫn như bình thường.
Sao gã biết được lại có tin đồn hoàng hậu có thai!
Lần này đúng là trách gã làm việc bất lực.
Chủ tử tức giận, muốn đánh muốn chửi gã chỉ có thể chịu đựng, chờ chủ tử mắng xong, gã cũng sẽ đi tìm người khác để trút giận.
"Ngươi bảo bổn cung phải bớt giận thế nào đây? Con của bổn cung chết rồi, hoàng hậu lại có thai, ngươi nói xem việc này không phải muốn chọc bổn cung tức chết hả? Bổn cung thấy là con của bổn cung bị con trong bụng nàng ta khắc chết!"
"Nương nương, việc này trùng hợp quá. Có điều nương nương, bây giờ chúng ta phải suy tính đến việc nếu hoàng hậu sinh hoàng tử trong lãnh cung, hoàng thượng chắc chắn sẽ thả nàng ta ra ngoài, đến lúc đó e rằng tình cảnh của chúng ta sẽ vô cùng khó khăn."
"Điều này còn cần cẩu nô tài nhà ngươi nhắc nhở hả! Nàng ta vào lãnh cung là do bổn cung hại, nếu nàng ta ra ngoài, đương nhiên sẽ không báo thù bổn cung! Không được, bổn cung không thể để nàng ta thuận lợi sinh được hoàng tử. Huống hồ con của bổn cung chết rồi, con của nàng ta dựa vào đâu mà sống! Việc này không công bằng!"
"Nương nương, người định..."
Trút giận xong, Lan phi và Hồ Đức Hải bắt đầu bàn bạc.
Tuệ tài nhân không ngờ chỉ mới nửa ngày việc hoàng hậu mang thai đã bị các cung nhân bàn tán.
Nàng không khỏi nghi ngờ Ánh Tuyết.
Có điều sau khi chất vấn, Ánh Tuyết một mực nói không, nàng chỉ có thể bỏ qua.
Dù gì nàng đã giữ kín miệng, nếu hoàng thượng muốn điều tra cũng không liên lụy đến nàng.
Lúc này chỉ có thể bình tĩnh xem biến, tin rằng hoàng thượng tự có kế ứng phó....
Sau khi người của Hợp Hoan Điện biết tin hoàng hậu có thai, phản ứng còn mạnh hơn Y Lan Điện.
Ngọc thải nữ oán giận: "Bọn họ người thì được phong phi, người thì được phong tài tử, người thì có tai, chỉ có Cố Linh Ngọc ta rơi vào kết cục bị giáng xuống thải nữ đê tiện nhất! Hơn nữa đến nay ta còn chưa từng được hoàng thượng sủng hạnh. Hạnh Chi, ngươi nói xem ta rốt cuộc thua kém họ ở chỗ nào? Chỗ nào hả?"
"Tiểu chủ, người đừng như vậy, ngươi như vậy nô tỳ sợ..."
Từ khi Bạch Hà và Tiểu Quế Tử bị ban chết, Ngọc tần bị giáng thành thải nữ, Thẩm quý nhân dọn ra khỏi Hợp Hoan Điện, ngày nào Hạnh Chi hầu hạ Ngọc thải nữ cũng nơm nớp lo sợ.
"Ngươi sợ? Ngươi nói ngươi sợ ta?"
"Tiểu chủ, nô tỳ không có ý này. Nô tỳ sợ người lại đập đồ... Có vài món đồ ngày xưa do hoàng thượng ban thưởng, nếu người bất cẩn làm hư, nô tỳ sợ hoàng thượng sẽ trách tội..."
"Hoàng thượng ban cho thì sao? Ta là muốn đập hư tất cả đồ hắn cho ta đấy. Ha ha ha..."
Nghe Hạnh Chi nói sợ, Ngọc thải nữ cho rằng nàng sợ chủ tử này, vốn định trút giận lên người nàng, nhưng so với Hạnh Chi, nàng hận Tiêu Sát hơn, bởi vậy mới chuyển lửa giận từ Tiêu Sát sang những món đồ trân quý hắn từng ban thưởng.
Nàng ta lại vừa cười điên vừa đập đồ.
Hạnh Chi bất lực khuyên can: "Tiểu chủ, cầu xin người đừng đập nữa..."
Nhưng Ngọc thải nữ hoàn toàn không nghe.
Mãi đến khi sàn nhà đầy mảnh vỡ, tay cũng đã mỏi, nàng ta mới dừng lại.
Đến đêm.
Hạnh Chi và một cung nữ khác dọn dẹp trong điện, hầu hạ Ngọc thải nữ xong rồi đi ngủ.
Thái giám trực đêm ngoài điện vì chủ tử Hợp Hoan Điện không được sủng ái nên cũng không nghiêm túc làm việc.
Sau khi phòng của Ngọc thải nữ tắt đèn, họ cũng lén chạy về phòng ngủ.
Đêm khuya, Ngọc thải nữ lặng lẽ xuống giường chạy ra khỏi Hợp Hoan Điện, tránh thị vệ tuần tra đi đến gần Thanh Lương Điện nơi Tiêu Sát ở, ngơ ngác nhìn cửa điện một hồi.
Biết mình không vào được, nàng ta quay đầu bỏ đi, sau đó lại lặng lẽ đến gần lãnh cung.
Không ngờ ban đêm ở lãnh cung có rất nhiều thị vệ đeo đao canh gác, Ngọc thải nữ ghen ghét cắn môi.
Nhớ đến tình cảnh hoang tàn của Hợp Hoan Điện lúc này, nàng ta cảm thấy cuộc đời mình đúng là buồn cười.
Ngọc thải nữ quan sát một lúc rồi về Hợp Hoan Điện.
Sáng hôm sau, cung nữ thái giám vừa thức dậy.
Ngọc thải nữ lấy cớ muốn đi dạo Ngự Hoa Viên giải sầu, không cho Hạnh Chi đi theo, sau đó một mình ra ngoài.
Nàng ta lại tới gần lãnh cung.
Có điều lần này nàng ta quang minh chính đại đi tới.
Nàng ta phát hiện sáng sớm là thời điểm giao ban, thị vệ trông coi sẽ rời rạc hơn ban đêm.
Nàng ta làm bộ vừa thưởng thức phong cảnh ở Ngự Hoa Viên vừa đi xung quanh gần lãnh cung. Vòng đến cửa sau, thấy ở đây không có thị vệ, nàng ta cười lạnh.
Sau đó Ngọc thải nữ trốn vào sau gốc cây, lấy ra một mồi lửa và tay nải đựng sẵn vải và than củi bên trong, bật lửa, sau đó ném vào trong.
"A! Lãnh cung đi lấy nước!"
"Có kẻ phóng hỏa!"
Không lâu sau, trong ngoài lãnh cung trở nên hoảng loạn.
Mà ngọc thải nữ cũng lập tức bị thị vệ bắt trong dự kiến.
Lúc bị thị vệ đưa đi, nàng ta như chiến binh không sợ chết, trong lòng chỉ mong mồi lửa kia có thể kinh động được cái thai trong bụng Triệu Thanh Uyển, khiến Tiêu Sát phẫn nộ.
Với nàng, một nam nhân phẫn nộ vì mình vẫn tốt hơn bị bỏ rơi, vắng vẻ cả đời.
Lãnh cung cháy, cửa lãnh cung mở, thị vệ vội xông vào hỗ trợ dập lửa.
Lúc này, có một nam nhân cũng mặc đồ thị vệ nhân lúc không có ai canh gác lẻn vào, sau đó nhanh chóng rời đi.
Hỏa hoạn ở lãnh cung chỉ là sợ bóng sợ gió.
Tay nải bị cháy tuy ném đến gần phòng của Triệu Thanh Uyển nhưng đã bị cây cối cỏ dại ngoài sân dập tắt.
Ba người đều không sao.
Triệu Thanh Uyển kích động, chỉ bị đứa bé trong bụng đá một cái biểu đạt sự bất mãn mà thôi.
Nhưng Vân Tụ thì vô cùng tức giận.
Nàng xông ra ngoài chất vấn thị vệ: "Kẻ nào làm hả? Thiếu đạo đức như vậy! Mới sáng sớm sao lại ném tay nải bị cháy vào lãnh cung của bọn ta?"
"Hồi nương nương, cô nương, là Ngọc thải nữ phóng hỏa!"
"Cái gì? Ngọc thải nữ phóng hỏa?"
Triệu Thanh Uyển giật mình, Thuần thái phi thì vẫn bình tĩnh.
Đối với người đã trải qua vô vàn sóng gió trong hậu cung như bà thì bất cứ việc điên cuồng nào phi tần làm ra cũng không kỳ lạ.