Thị vệ ở lãnh cung nhanh chóng áp giải Ngọc thải nữ đến Thanh Lương Điện.
Tiêu Sát vừa thượng triều xong, nghe báo việc này, tức giận răn dạy Ngọc thải nữ: "Ngươi đúng là bà điên, sao Cố đại nhân có thể dạy ra nữ nhi như ngươi hả?"
"Tần thiếp là bà điên thì cũng là bị hoàng thượng ép, không liên quan đến việc gia phụ dạy dỗ tần thiếp!" Ngọc thải nữ quỳ dưới đất nhưng vẫn ngẩng cao đầu kiêu ngạo nhìn Tiêu Sát.
Lương phi và Dĩnh phi lúc này đều đã chạy tới.
Nghe Ngọc thải nữ nói chuyện bất kính với hoàng thượng như vậy, cả hai nhìn nhau, sau đó cúi đầu chờ ngoài điện, định lát nữa mới vào.
"Hay! Hay lắm! Là trẫm ép ngươi điên! Vậy hôm nay trẫm giữ ngươi cái mạng này, cũng không xử lý Cố gia của ngươi! Nhưng ngươi nửa đời sau phải mãi mãi ở Dịch U Đình, đừng hòng ra ngoài! Còn không mau đưa tội phụ này đến Dịch U Đình!"
"Ha ha ha... Tần thiếp chỉ hận không thiêu chết Triệu Thanh Uyển! Không thiêu chết ả ta! Ha ha ha..."
Ngọc thải nữ điên rồi.
Bị thị vệ đưa đi, nàng ta vẫn còn nguyền rủa Triệu Thanh Uyển.
Tiêu Sát phẫn nộ đến độ thái dương nổi đầy gân xanh, ánh mắt đằng đằng sát khí như hận không thể ăn thịt người.
"Hai nàng trốn bên ngoài làm gì?"
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."
Nghe Tiêu Sát chất vấn, Lương phi và Dĩnh phi lập tức vào trong hành lễ.
Lương phi lên tiếng trước: "Hoàng thượng, thần thiếp và Dĩnh phi tỷ tỷ nghe nói Ngọc thải nữ phóng hỏa lãnh cung nên mới tới xem. Hoàng thượng đừng nổi giận, bảo trong long thể. Thần thiếp nghe nói may mà hoàng hậu nương nương không bị thương, cũng coi như may mắn."
"Được rồi, việc này trẫm xử lý. Nàng với Dĩnh phi lập tức truyền lệnh xuống, hậu cung không được bàn tán việc này. Kẻ nào làm trái, trảm!"
"Vâng."
"Hai nàng lui xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi.""Vâng, vậy hoàng thượng nghỉ ngơi đi, thần thiếp cáo lui."
Lương phi và Dĩnh phi nhanh chóng rời khỏi Thanh Lương Điện.
Sau khi đã đi xa, Dĩnh phi cảm thán: "Thật không ngờ Ngọc thải nữ xinh đẹp trẻ trung kia lại làm ra việc điên cuồng như vậy. Hoàng cung này đúng là nơi có thể ép người tốt thành ác ma!"
"Suỵt! Tỷ tỷ, chúng ta không được nói như vậy, cho dù có muốn nói thì cũng phải để trong lòng, tự mình nghe thôi, không thể nói ra khỏi miệng!" Lương phi giả vờ quan tâm nhắc nhở Dĩnh phi.
Có điều lần này Dĩnh phi lại không nhân ân tình này.
Từ hôm qua nghe nói hoàng hậu có thai, khi nãy lại nghe Ngọc thải nữ mắng Tiêu Sát ép mình nổi điên, tâm trạng nàng vô cùng phức tạp, lồng ngực như bị cái gì đó đè nén, rất muốn trút ra ngoài.
Vì vậy Dĩnh phi chế nhạo: "Muội muội sống cẩn thận quá rồi đấy. Chúng ta không làm chuyện gì trái với lương tâm, việc nào ra việc đó, chỉ là một câu cảm thán thôi. Hoàng thượng sẽ không vì việc này mà cũng đưa hai ta đến Dịch U Đình đúng không?"
"Hoàng thượng là bậc thánh minh, đương nhiên sẽ không đối xử với chúng ta như thế. Nhưng cũng chính vì ngài ấy sẽ không đối xử với chúng ta như thế nên chúng ta càng không thể nói những lời khiến ngài ấy buồn?"
"Hoàng thượng buồn? Chúng ta mà làm hoàng thượng buồn sao?" Dĩnh Phi nhoẻn miệng cười hỏi lại.
Lương phi thông minh, đương nhiên hiểu ám chỉ của nàng.
Lan phi tuy sinh non nhưng dù gì nàng ta cũng từng mang thai con của hoàng thượng.
Bây giờ hoàng hậu cũng mang thai.
Mà các nàng cùng hoàng hậu và Lan phi cùng vào cung đã hơn một năm, cùng có danh hiệu phi tử, tay nắm quyền lực quản lý hậu cung, nhưng đến nay vẫn là thân hoàn bích.
Mang thai con của Tiêu Sát với họ chẳng biết là chuyện của ngày tháng năm nào đây.
Tuy cả hai không biết rõ việc này của nhau nhưng cùng quản lý hậu cung mấy tháng, Lương phi và Dĩnh phi đều đoán được, chẳng qua vì tôn nghiêm của một phi tử và một nữ nhân nên mới không hỏi rõ thôi.
Đây là điểm ăn ý của cả hai.
Cũng là chỗ bi ai của cả hai.
Câu hỏi của Dĩnh phi quả thật khiến Lương phi khó chịu.
Nhưng Lương phi nhanh chóng bình tĩnh lại, trêu chọc Dĩnh phi: "Tỷ tỷ vừa biết văn vừa biết võ, còn xinh đẹp đáng yêu, chỉ cần dụng tâm, muội muội tin nhất định sẽ bước vào được trái tim của hoàng thượng. Nếu có thể bước vào trái tim của hoàng thượng thì cũng có thể khiến ngài ấy buồn, tỷ tỷ nói xem có đúng hay không?"
"Muội muội đề cao ta rồi, ta nào có bản lĩnh đó? Hơn nữa thay vì quan tâm đến nam nhân, ta đây thích luyện võ hơn. Được rồi, không nói chuyện với muội muội nữa, ta muốn về luyện mấy chiêu, muội muội nhớ giữ bí mật cho ta đấy!"
"Ha ha, tỷ tỷ yên tâm, chỉ cần tỷ tỷ không luyện binh khí, muội muội sẽ mắt nhắm mắt mở."
"Hì hì, đa tạ muội muội, vậy ta về Chiêu Dương Điện trước."
"Tỷ tỷ đi thong thả."
Đợi Dĩnh phi và nha hoàn Châu Nhi đi xa, Tố Yên hạ giọng nói: "Chủ tử, Ngọc thải nữ không thể làm hoàng hậu bị thương, xem ra chúng ta chỉ có thể chờ động tĩnh phía Lan phi."
"Ừ, chúng ta cứ chờ xem." Lương phi vừa đi vừa thản nhiên trả lời, cứ như đây chỉ là một việc tầm thường.
...
Sáng sớm lãnh cung bị Ngọc thải nữ phóng hỏa, cả ngày Triệu Thanh Uyển không có tâm trạng, ăn gì cũng không vô.
Nàng thật sự không hiểu.
Ngày xưa tuy nàng luôn lạnh lùng với Ngọc thải nữ nhưng chưa từng làm khó hay trách móc nàng ta.
Tại sao nàng đã bị nhốt vào lãnh cung rồi, nàng ta vẫn muốn hại nàng?
Chẳng lẽ chỉ vì Tiêu Sát sao?
Nhưng nàng không tranh đoạt sủng ái của nam nhân này, tại sao nàng ta và Lan phi đều muốn hại nàng chứ?
Chẳng lẽ giữa nàng và họ định mệnh đã sắp xếp rằng cả đời là kẻ địch sao?
Đến chết mới thôi?
Sống trong hoàn cảnh như vậy, xung quanh toàn là những người như vậy thật sự khiến nàng cảm thấy áp lực, tim cũng đập nhanh.
Đến bữa tối, nàng thử hỏi thăm Thuần thái phi: "Thái phi nói xem, một ngày nào đó liệu có khả năng tất cả nữ nhân trong hậu cung sẽ sống hòa thuận với nhau không?"
Không ngờ Thuần thái phi quyết đoán hất cho nàng một thau nước lạnh: "Sao hoàng hậu lại hỏi vấn đề này? Đây là chuyện không thể, trừ khi hoàng thượng không lập hậu cung."
"Đúng đấy nương nương, sao người có thể hỏi vấn đề này chứ? Ngay cả Vân Tụ cũng biết việc này là không thể! Người xưa từng nói nơi nào nhiều nữ nhân nơi đó nhiều thị phi. Hoàng cung vốn là nơi có vô số nữ nhân, mọi người sao có thể sống hòa thuận với nhau?"
"Ha ha, đúng vậy, là ta quá ngây thơ, có phải không nhóc con?" Triệu Thanh Uyển khẽ cười, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bụng.
Buổi sáng đứa bé bị giật mình đá nàng một cái rồi cả ngày không có động tĩnh gì, tâm trạng hình như không tốt lắm, hoàn toàn mặc kệ nàng.
Quả nhiên đứa bé cũng giống nàng không thích cuộc sống không yên ổn như vậy.
Ăn tối xong, ba người nói chuyện với nhau.
Đến khuya, Vân Tụ đi nấu nước cho Triệu Thanh Uyển rửa mặt.
Triệu Thanh Uyển muốn suy ngẫm một lát, không muốn đi ngủ sớm nên thuận miệng nói: "Ngươi rửa mặt trước đi."
Vân Tụ cũng đã mệt nên rửa mặt.
Ai ngờ khi vắt khăn, lồng ngực nàng đột nhiên khó chịu, ngay sau đó máu mũi trào ra.
Cả bồn nước lập tức bị nhuộm một màu đỏ.
"Nương nương, Thuần thái phi..."
Vân Tụ khó khăn gọi hai tiếng, sau đó trước mắt tối sầm, ngã quỵ xuống