Hồ Đức Hải tiễn Tuệ tài nhân về trước cửa tây thiên điện thì dừng bước: "Tuệ tài nhân, nô tài tiễn người đến đây thôi, người nghỉ ngơi sớm đi."
"Được, đa tạ Hồ công công, công công đi thong thả."
"Nô tài về trước."
Hồ Đức Hải cười đáp, sau đó thầm quan sát Tuệ tài nhân mặt càng ngày càng đỏ, xoay người rời đi.
"Tiểu chủ sao vậy? Sao mặt người đỏ thế?"
Tuệ tài nhân vừa vào thiên điện, nha hoàn Trầm Hương không đi theo đến chủ điện nghi ngờ chạy tới hỏi.
Ánh Tuyết tỏ ra bất mãn: "Tiểu chủ uống chén canh sâm ở chỗ Lan phi xong liền thành ra như vậy. Nô tỳ thấy cái Lan phi cho tiểu chủ uống nào phải canh sâm chứ, chẳng khác nào rượu mạnh!"
Tuệ tài nhân sờ má mình, cố chịu đựng cảm giác khó chịu, lên tiếng ngăn cản hai người: "Được rồi, cẩn thận tai vách mạch rừng, các ngươi đừng thảo luận việc này nữa. Ta hơi đau đầu, muốn đi ngủ. Không có mệnh lệnh của ta các ngươi không cần vào đây hậu hạ, đều về phòng nghỉ ngơi đi."
"Tiểu chủ, người thật sự không cần bọn nô tỳ hầu hạ sao?"
"Ta nói rồi, không cần, các ngươi lui xuống đi."
"Vâng, vậy tiểu chủ cũng nghỉ ngơi sớm, có chuyện gì tiểu chủ cứ gọi nô tỳ."
"Ừ."
Sau khi đuổi hai nha hoàn đi, nàng lập tức vào trong, khóa cửa phòng lại, sau đó quan sát mấy cái cửa sổ, quyết định đi mở một cánh.
Nàng làm vậy không phải để gió đêm thổi vào, mà là để một lỗ hổng cho kẻ xấu tối nay lẻn vào.
Có điều tuy đầu óc vô cùng tỉnh táo, nhưng cơ thể của Tuệ tài nhân càng ngày càng khó chịu.Nàng chưa từng có kinh nghiệm khuê phòng lần đầu tiên ham muốn nam nhân như vậy.
Dù sao cửa cũng khóa rồi, bọn nha hoàn không vào được.
Nàng lập tức cởi bỏ quần áo ném xuống đất, chỉ mặc yếm đỏ và lót, sau đó lên giường lăn qua lộn lại rên rỉ.
Nhân lúc cung nhân Y Lan Điện đều đã đi ngủ, trực đêm cũng lén ngủ gà ngủ gật, Hồ Đức Hải lặng lẽ đến ngoài phòng Tuệ tài nhân, từ cánh cửa sổ mở rình coi cảnh câu hồn trên giường, dưới mũi đột nhiên lạnh đi.
Gã giơ tay sờ mới phát hiện bản thân chảy máu mũi.
Hồ Đức Hải vội lấy khăn ra lau máu mũi, sau đó lại lặng lẽ rời đi.
Không lâu sau, một nam nhân mặc quần áo thái giám lặng lẽ đến chỗ Hồ Đức Hải vừa rình coi Tuệ tài nhân, duỗi đầu vào trong dò xét, sau đó hưng phấn nhảy vào.
Vì trước đó đã có kinh nghiệm, lần này gã to gan hơn, hành động cũng nhanh nhẹn hơn, lập tức cởi quần áo trước, sau đó dùng lao lên giường ôm hôn Tuệ tài nhân.
"Ưm... Ngươi là ai? Ưm..."
Vì tác dụng của thuốc, Tuệ tài nhân bây giờ đã không còn tỉnh táo, nhưng nàng vẫn nhận ra nam nhân đang quấn quýt với mình không phải Tiêu Sát, theo bản năng duỗi tay đẩy gã ra.
Nhưng sức của nam nhân rất lớn, nàng hoàn toàn không làm gì được.
Nam nhân hôn nàng một lúc rồi duỗi tay muốn kéo lót của nàng xuống.
Tuệ tài nhân mơ màng nghĩ bản thân tối nay sợ rằng sẽ bị nam nhân này chiếm hữu.
Nhưng đột nhiên tay gã cứng đờ, sau đó ngã xuống bên cạnh.
Nàng rất muốn mở mắt xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng toàn thân càng lúc càng khô nóng, đôi mắt muốn mở nhưng không mở được.
Ngay sau đó, hai ám vệ từ cửa sổ nhảy vào, lén lút đưa tên hái hoa tặc đi.
Cùng lúc đó, cửa lãnh cung mở.
Tiểu Mục Tử phụng lệnh tới tìm Hoắc Liên Liên.
Bốn người ở lãnh cung đều đã nghỉ ngơi, Tiểu Mục Tử ở bên ngoài gọi: "Hoắc thần y, thần y ngủ chưa? Nô tài có việc muốn tìm."
Nghe tiếng Tiểu Mục Tử, Hoắc Liên Liên bị đánh thức chỉ đành xuống giường, xoa đôi mắt buồn ngủ, mở cửa hỏi: "Mục công công, đã trễ thế này, ngươi tìm ta có việc gì?"
"Hoắc thần y, có một vị tiểu chủ phát bệnh cấp tính, nô tài phụng lệnh hoàng thượng tới mời người qua xem."
"Tiểu chủ gì?"
"Trên đường nô tài sẽ nói rõ với thần y, thần y mau đi với nô tài đi."
"Thôi được, ta đi với ngươi."
Hoắc Liên Liên không khỏi tò mò.
Trong cung không phải không có thái y, sao nửa đêm nửa hôm lại gọi nàng đi xem bệnh cho tiểu chủ hậu cung chứ?
Chắc chắn không phải bệnh bình thường.
Vì vậy nàng ôm tâm trạng hóng chuyện đi cùng Tiểu Mục Tử.
Sau khi đưa Hoắc Liên Liên đến ngoài cửa sổ, Tiểu Mục Tử không tiện vào nên đứng ngoài canh giữ.
Tuy đây là lần đầu tới hoàng cung nhưng Hoắc Liên Liên biết cái nơi bề ngoài trông có vẻ tráng lệ này thật ra là nơi cực kỳ dơ bẩn.
Ở trên đường còn nghe Tiểu Mục Tử thuật lại tình hình, nàng không dám chần chờ, nhanh chóng chạy vào trong.
Lúc này Tuệ tài nhân đang nằm trên giường, trên cổ còn có dấu hôn, tay chân và biểu cảm đều mang nét ái muội, một thiếu nữ như nàng vừa nhìn liền đỏ mặt.
Nàng biết ngay Tuệ tài nhân bị sao, vội lấy ngân châm trong túi ra, đỡ Tuệ tài nhân ngồi dậy, châm cứu cho nàng ấy.
Chỉ một lát sau, Tuệ tài nhân đã thiếp đi.
Nể tình cùng là nữ nhân, Hoắc Liên Liên đắp chăn cho nàng, sau đó nhặt quần áo vương vãi dưới đất lên đặt trên ghế rồi nhảy ra khỏi cửa sổ, cười nói với Tiểu Mục Tử đang canh giữ bên ngoài: "Mục công công, xong rồi."
"Đa tạ Hoắc thần y, chuyện của Tuệ tài nhân mong Hoắc thần y giữ bí mật."
"Yên tâm, ta không phải kẻ nhiều chuyện, hơn nữa chuyện như vậy một nữ nhi chưa xuất giá như ta làm gì có mặt mũi nói bậy!"
"Ha ha, Hoắc thần y nói đúng, vậy nô tài đưa Hoắc thần y về lãnh cung, kẻo thần y ra ngoài lâu, hoàng hậu nương nương sẽ lo lắng."
"Được, chúng ta đi mau."
Tuy đã Hoắc Liên Liên đã hứa với Mục công công không kể chuyện của Tuệ tài nhân cho người khác nghe, nhưng lời hứa này không bao gồm việc kể cho người của mình.
Vừa về đến hậu cung, nàng nhân lúc chuyện còn nóng lập tức kể cho Triệu Thanh Uyển và Thuần thái phi nghe.
Hì hì, chẳng phải cũng là tô thêm chút sắc màu cho cuộc sống đơn điệu của họ ở lãnh cung sao?