Sau khi tìm cho Vân Tụ bộ xiêm y xong, Thuần thái phi quay lại, khom người nhặt mấy chiếc lá rụng rồi xách đuôi hai con chuột lên định đem đi chôn.
"Thuần thái phi, chúng vẫn chưa chết."
"Không chết cũng không sống được lâu nữa, chôn chúng sớm ngược lại có thể giảm bớt nỗi đau cho chúng."
"Cũng đúng, thái phi bình tĩnh như vậy, mấy năm nay ở lãnh cung chắc cũng thường xuyên xử lý những thứ này."
"Cũng bị ép mà thôi. Ta đây từng xuất thân tiểu thư nhà quan, còn là đích nữ, sau này bị kẻ khác hãm hại phải sống trong đây cả đời, gia tộc cũng xuống dốc. Cẩm y ngọc thực hay thân kiều thịt quý gì đó đều đã là chuyện cách ta rất xa. Bây giờ đương nhiên việc nào cũng có thể làm được."
Thuần thái phi xách hai con chuột nửa sống nửa chết vừa đi về phía cỏ dại vừa thản nhiên nói.
Những lời này nghe bà nói có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng Triệu Thanh Uyển có thể tưởng tượng ra bà phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm, chua xót, khổ sở, bất lực mới có thể thản nhiên như vậy.
"Đúng rồi hoàng hậu, xem ra chỗ chúng ta phải nuôi thêm mấy con mèo mới được. Có mèo rồi thì đám súc sinh kia sẽ kiêng kị. Mấy năm trước ta có từng nhờ Tần ma ma đến một con mèo để nuôi, tiếc là con mèo kia chỉ ở bên ta ba năm thì đã chết. Ba năm đó có nó, lãnh cung không chỉ bớt bị đám súc sinh quấy rầy, cuộc sống của ta cũng thú vị hơn."
"Được, nghe theo thái phi, chúng ta nuôi mèo." Triệu Thanh Uyển đứng cạnh nhìn Thuần thái phi chôn chuột xuống đất, cười nói, "Nhưng không biết Tần ma ma kia có giúp chúng ta việc này không."
"Có tiền là có thể sai khiến ma quỷ, hơn nữa ta và Tần ma ma cũng coi như có giao tình nhiều năm, chắc là được."
"Vậy thì tốt. Thuần quý phi, vòng tay này giao cho người, nếu người đã quen biết Tần ma ma kia thì nhờ người giúp đỡ."
Triệu Thanh Uyển dùng sức tháo chiếc vòng phỉ thúy ra khỏi tay đưa cho Thuần thái phi.
"Để hoàng hậu tiêu tốn rồi.""Thuần thái phi nói gì vậy, đây vốn dĩ chỉ là vật ngoài thân, có thể dùng nó để đổi một con mèo giúp chúng ta xua đuổi chuột kiến thì cũng coi như phát huy hết tác dụng rồi."
Nghe Triệu Thanh Uyển nói thế, Thuần thái phi không từ chối nữa, cẩn thận cất vòng tay.
Rất nhanh bà đã chôn xong hai con chuột, sau đó xử lý đồ ăn sáng Vân Tụ chưa chôn xong.
Thứ dơ bẩn thì nên chôn xuống, tránh làm bẩn mắt.
Dù gì thì đây cũng là số mệnh của nó.
Giờ Thân buổi chiều, Tần ma ma cầm hộp đồ ăn tới lãnh cung.
"Nô tỳ thỉnh an hoàng hậu nương nương, thỉnh an Thuần thái phi."
"Ma ma khách sáo, nơi này là lãnh cung, bà có thể đối đãi lễ nghĩa với ta và Thuần thái phi như vậy hẳn không phải người trèo cao đạp thấp."
"Tạ hoàng hậu nương nương khích lệ. Có câu ba mươi năm Hà Đông, ba năm mươi Hà Tây, huống chi hoàng hậu vẫn là hoàng hậu, nô tỳ nên như vậy."
"Tần ma ma, ngươi đúng là càng già càng biết nói chuyện, thảo nào lại hợp với ta như vậy, ha ha..."
"Thuần thái phi quá khen, nô tỳ không dám nhận."
Tần ma ma làm việc trong cung nhiều năm, quá thạo sự đời, dù cho chủ tử nghèo túng, bà cũng không dám nhưng cung nhân ánh mắt thiển cận kia khinh thường họ, dẫm đạp họ, hại họ, không coi họ là chủ tử.
Nhưng con người ai cũng có nhược điểm.
Nhược điểm lớn nhất của Tần ma ma là tham tài.
Thế nên mấy năm nay Thuần thái phi mới giữ giao dịch với bà ta, giúp bà ta thêu thùa rồi để bà ta lén bán ra ngoài.
Mà Thuần thái phi nhờ vậy mà cũng có lợi.
Sau khi hàn huyên vài câu với hai chủ tử, Tần ma ma bưng hộp đồ ăn vào trong.
Giống với đồ ăn sáng Hồng ma ma mang đến, tất cả đều đã hỏng.
Tần ma ma vừa lấy đồ ăn ra vừa chủ động giải thích: "Hoàng hậu nương nương, Thuần thái phi, nô tỳ cũng bị ép mang những thứ này đến thôi, mong hai vị chủ tử thứ lỗi."
"Ma ma, bà có thể nói cho bọn ta biết ai bảo bà đưa những thứ như vậy đến cho chúng ta không?"
"Hồi nương nương, là... Là Giả phó tổng quản của Ngự Thiện Phòng. Có điều theo nô tỳ đoán, Giả phó tổng quản cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi."
"Giả phó tổng quản? Được, ta nhớ rồi. Vân Tụ..."
Hỏi Tần ma ma xong, Triệu Thanh Uyển ra lệnh cho Vân Tụ thưởng bà ta đôi hoa tai.
Hai mắt Tần ma ma sáng lên, miệng thì giả bộ từ chối: "Trời ạ, nương nương, nô tỳ không làm gì sao dám nhận được? Nô tỳ sao có thể nhận đồ của nương nương?"
"Ma ma đừng khách sáo. Ngày nào ma ma cũng đưa đồ ăn cho ta và Thuần thái phi, vất vả như vậy, chút ban thưởng này là điều ma ma nên có, mong ma ma nhận cho. Sau này ta và Thuần thái phi ở lãnh cung còn phải nhờ ma ma quan tâm."
Thấy Triệu Thanh Uyển biết cách hạ mình trước mặt hạ nhân, Thuần thái phi gật đầu tán thưởng, cũng phụ họa: "Đúng đó Tần ma ma, tâm ý của hoàng hậu thì ngươi cứ nhận đi. Ta vốn cũng định thưởng cho ngươi, định nhờ ngươi ngày mai mang chút đồ ăn ngon vào lãnh cung, nhưng trên người ta thì chẳng có món đồ quý giá nào, đôi bông tai này của hoàng hậu, ngươi cứ coi là ta và hoàng hậu mỗi người thưởng một chiếc cho ngươi đi, ha ha ha..."
"Thuần thái phi cứ nói đùa. Thái phi yên tâm, hoàng hậu nương nương xin cũng yên tâm, ngày mai cho dù có mạo hiểm bị hỏi tội nô tỳ cũng sẽ lén đưa đồ ăn đến cho hai vị."
"Vậy làm phiền ma ma. Cũng dặn ma ma ngày mai cẩn thận, đừng để ai nhìn ra manh mối, ta và Thuần thái phi đều không muốn liên lụy bà."
"Vâng, tạ hoàng hậu nương nương dặn dò. Nương nương yên tâm, nô tỳ tự có cách."
Tần ma ma biết chủ tử ban thưởng là một kiểu giao dịch, hiện bọn họ chỉ cần bữa ăn ngon, mà trong cuộc giao dịch này bà không lỗ vốn, cũng không phải việc khó, vì thế thoải mái nhận đôi bông tai kia rồi vui vẻ rời khỏi lãnh cung.
Nhìn Tần ma ma rời đi, Triệu Thanh Uyển nghi ngờ hỏi: "Thuần thái phi, chuyện giúp chúng ta mang một con mèo tới lãnh cung sao khi nãy không cùng nói với Tần ma ma kia?"
"Tại hoàng hậu không hiểu Tần ma ma, người này tuy không xấu nhưng lại khéo đưa đẩy với tham tài. Ngươi chỉ có vài món trang sức để hối lộ bà ta, không thể lần nào cũng đưa. Chúng ta cứ xem xem đôi bông tai kia có thể cho chúng ta mấy bữa ăn ngon rồi tính."
"À, xem ra Thanh Uyển còn phải học tập cách sống ở lãnh cung này nhiều." Triệu Thanh Uyển cảm thán lĩnh ngộ.
May mà ở lãnh cung có Thuần thái phi đã trải qua mưa gió có thể dẫn dắt nàng, nếu chỉ có nàng và Vân Tụ sống ở đây, nàng thật không dám tưởng tượng cuộc sống này sẽ vất vả cỡ nào.
+
Liệu chủ tử họ đến giờ có còn bình yên vô sự ở đây không?