Sau khi biết việc tiểu công chúa trúng độc mãn tính, trong thời gian Triệu Thanh Uyển ở cữ, Tiêu Sát "chia đều sủng ái" cho hậu cung, chuyện mà trước nay chưa từng có, ai hắn cũng cùng ăn một hai bữa.
Qua quan sát, hắn phát hiện trừ Tuệ quý nhân do hắn đề bạt, đáng để bồi dưỡng, muốn dựa vào hắn thì những phi tần còn lại đều không thể loại bỏ hiềm nghi.
Lữ tài nhân địa vị thấp nhất, hiện tại thoạt nhìn phúc hậu vô hại.
Tiêu Sát cảm thấy dù nàng có dã tâm cũng không ngốc đến mức ra tay với hoàng hậu có thân phận tối cao nhất, nên tạm thời gạt nàng sang.
Tiếp đến là loại trừ Tưởng quý nhân.
Tưởng quý nhân lòng dạ hẹp hòi, miệng mồm chua ngoa, cũng là người hay ghen tuông. Nhưng Tiêu Sát không nghĩ nàng ta có thể dùng kế nham hiểm như vậy hại tiểu công chúa.
Kế tiếp là Phương tần.
Từ lúc vào cung tới nay Phương tần luôn vui vẻ giúp đỡ mọi người. Nếu đó là lớp ngụy trang của nàng thì chỉ có thể nói kỹ thuật diễn quá tốt, ngay cả hắn nhất thời không nhìn ra sơ hở.
Còn về Thẩm quý nhân và Dĩnh phi, hai người này một người trầm ổn, một người lanh lợi, đều đáng nghi, nhưng so với Lan phi và Lương phi đang đứng mũi chịu sào thì ít hơn một chút.
Ngoài ra còn có Tào tiệp dư.
Từ tùy lúc vào cung đến nay nàng ta chưa làm gì xấu, nhưng mỗi khi ở cùng nữ nhân này, Tiêu Sát luôn cảm thấy nụ cười của nàng ta vô cùng dối trá, không phải người chân thành lương thiện.
Tổng cộng có năm nữ nhân khả nghi, sẽ là ai chứ?
Tiêu Sát lặng lẽ đặt một dấu chấm hỏi trong lòng, quyết định lợi dụng Tuệ tài nhân thăm dò những người này, cũng thuận tiện trừng trị Lan phi.
Tuy hắn đã cho người điều tra việc Vân Tụ và tiểu công chúa trúng độc, kết quả không điều tra được gì, nhưng hắn cùng suy đoán với Vân Tụ, cho rằng trong hai vụ chắc chắn có vụ Lan phi sai Hồ Đức Hải lén cho người làm.Dù Hồ Đức Hải đã bị xử lý nhưng không có nghĩa không cần trừng phạt kẻ đứng sau lưng gã!
Giờ Ngọ hôm nay, Tiêu Sát cố tình đến Y Lan Điện thăm Lan phi trước, hàn huyên với nàng ta mấy câu xong liền nói phải tây thiên điện thăm Tuệ tài nhân.
Lan phi đương nhiên vừa ghen ghét vừa không vui, có điều nàng ta không dám trực tiếp biểu đạt sự bất mãn.
Ở tây thiên điện, Tiêu Sát và Tuệ quý nhân cùng uống trà với nhau rất lâu, trước khi đi hắn còn ở trước mặt hai nha hoàn nhẹ nhàng vỗ vai Tuệ quý nhân: "Nói chuyện với nàng trẫm thoải mái hơn nhiều, ngày mai trẫm sẽ lại đến."
"Thật sao? Tạ hoàng thượng, tần thiếp cung tiễn hoàng thượng."
"Ừ, trẫm đi đây."
Tiêu Sát giả vờ hài lòng rời đi.
Nghe Cẩm Tú bẩm báo Tiêu Sát ở chỗ Tuệ quý nhân rất lâu, còn nói ngày mai sẽ đến thăm nàng, Lan phi phẫn nộ muốn đi giáo huấn, có điều bị Cẩm Tú miễn cưỡng khuyên được.
Giờ Ngọ hôm sau, Tiêu Sát lại đến Y Lan Điện đúng hẹn.
Lần này hắn cố tình không đến chủ điện thăm Lan phi mà đến thẳng tây thiên điện, ngồi rất lâu mới đi.
Hành động này của Tiêu Sát đã hoàn toàn chọc giận Lan phi.
Nhưng nàng ta không dám nổi giận với hắn, chỉ có thể đổ oán khí ngập trời này lên đầu Tuệ quý nhân.
Lan phi đi thẳng đến tây thiên điện, không nói hai lời đã tát Tuệ quý nhân một cái, chất vấn: "Hồ ly tinh không biết xấu hổ nhà ngươi! Ngươi đã cho hoàng thượng uống canh mê hồn gì hả? Dụ dỗ ngài ấy trưa nào cũng ở trong phòng ngươi là sao?"
"Sao nương nương có thể nói tần thiếp như vậy? Hoàng thượng muốn tới chỗ tần thiếp, đây không phải việc tần thiếp có thể ngăn cản..."
"Hồ ly tinh nhà ngươi còn mặt dạy nói thế? Ngươi đang cố tình khoe khoang với bổn cung mình giỏi dụ dỗ nam nhân thế nào, hoàng thượng sủng ái ngươi bao nhiêu đúng không? Hôm nay bổn cung không giáo huấn ngươi một trận, ngươi tưởng mình thật sự là người của hoàng thượng hả?"
Dứt lời, Lan phi giơ tay tát Tuệ quý nhân mười cái, khiến mặt nàng sưng đỏ, tóc cũng rối bù.
Tuệ quý nhân ôm mặt bật khóc.
Mấy nô tỳ ở bên đều muốn bảo vệ Tuệ quý nhân, khuyên Lan phi đừng đánh, nhưng thấy Lan phi như nổi điên, bọn họ sợ mình cũng gặp họa nên không ai dám lên tiếng.
Đánh xong, Lan phi thở hổn hển mắng: "Từ Xuân Ý, ngươi nghe rõ cho bổn cung, muốn cưỡi đầu cưỡi cổ bổn cung, chờ kiếp sau đi! Kiếp này ngươi đừng hòng tưởng bở! Còn để bổn cung biết ngươi dùng thủ đoạn quấn lấy hoàng thượng, bổn cung sẽ xử đẹp ngươi!"
Ném lại mấy câu uy hiếp, Lan phi như con khổng tước kiêu ngại ngước cao đầu về chủ điện.
Ánh Tuyết bất bình nói: "Tiểu chủ, sao Lan phi có thể đối xử với người như vậy? Chúng ta bẩm báo việc này với hoàng thượng thôi, chỉ có hoàng thượng mới có thể trị được nàng ta!"
"Đúng đấy tiểu chủ, người đừng tiếp tục chịu đựng Lan phi như thế, nếu không nàng ta sẽ mãi mãi đối xử với người như vậy." Trầm Hương tán đồng ý kiến của Ánh Tuyết.
Tuệ quý nhân ôm mặt, ánh mắt tràn ngập oán hận: "Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để nàng ta mãi mãi bắt nạt ta như vậy? Chỉ cần ngày mai hoàng thượng còn tới chỗ ta, ta chắc chắn sẽ nói thẳng với ngài ấy việc này."
Nàng nhớ Tiêu Sát từng nói tính tình Lan phi không tốt, sau này nàng có thể nhịn thì cố nhịn, không nhịn được thì nói với hắn, hắn sẽ ra mặt thay nàng.
Trước nay nàng luôn nhẫn nhục chịu đựng, sợ vì chút việc nhỏ mà cáo trạng sẽ khiến Tiêu Sát cảm thấy nàng phiền phức.
Nhưng tính chất vụ việc hôm nay đã khát, Lan phi tỏ rõ thái độ, nàng ta đánh nàng vì nàng được Tiêu Sát sủng ái, cung nhân của Y Lan Điện đều có thể làm chứng.
Lan phi nào đang tát vào mặt nàng chứ, rõ ràng là đang tát vào mặt Tiêu Sát, trách Tiêu Sát sủng ái quý nhân như nàng nhiều hơn phi tử chủ điện.
Nếu nàng ta dám đánh nàng để tỏ thái độ bất mãn với Tiêu Sát, nàng cũng có thể mượn việc mình bị đánh để Tiêu Sát trừng trị nàng ta.
Nghĩ vậy, dù Ánh Tuyết và Trầm Hương nói muốn đi lấy khăn lạnh cho nàng đắp giảm sưng, Tuệ quý nhân nhất quyết không cần.
Điều nàng muốn là gương mặt sưng phù này, ngày mai cũng dễ trần thuật mọi việc cho Tiêu Sát nghe.
Việc Tuệ quý nhân bị Lan phi đánh ngay đêm đó Tiêu Sát đã biết.
Hôm sau hạ triều, hắn làm như không hay biết gì tới cùng Tuệ quý nhân ăn sáng.
Thấy mặt nàng sưng đỏ, sau khi hỏi thăm ngọn nguồn, hắn giả vờ tức giận đi thẳng đến chủ điện khiển trách Lan phi, cấm túc nàng ta ba tháng.
Dù nàng ta có quỳ xuống khóc lóc xin tha, hắn cũng không đổi ý.
Sau đó hắn quay lại tây thiên điện trấn an Tuệ quý nhân: "Lan phi xưa nay ương ngạnh, nàng ở Y Lan Điện lâu như vậy cùng nàng ta chắc cũng chịu nhiều uất ức. Bây giờ nàng ta đã bị cấm túc, nàng không cần lo lắng nữa, ngày mai cứ dọn đến diện khác đi."
"Thật sao hoàng thượng? Ngài đồng ý cho tần thiếp dọn đi?"
Nghe Tiêu Sát nói, Tuệ quý nhân vô cùng kích động.
Bởi vì đây đúng là nhờ họa được phúc!
"Đương nhiên, việc này trẫm đã từng nghĩ, chẳng qua suy xét đến việc nàng vốn dĩ là người của Y Lan Điện, tùy tiện dọn đi không tốt cho danh dự của nàng và Lan phi. Nhưng bây giờ đã khác, nàng ta khắt khe với nàng, sao trẫm có thể tiếp tục để nàng ở đây tiếp tục chịu uất ức chứ?"
"Tạ hoàng thượng suy xét cho tần thiếp, tần thiếp vô cùng cảm kích."
"Được rồi, vậy nàng nói đi, nàng muốn dọn đến chỗ của ai? Dĩnh phi, Lương phi hay Tào tiệp dư? Điện của Phương tần không còn chỗ thừa, nàng không cần suy xét tới đó."