Lương phi cùng nhóm Tào tiệp dư vào bên trong ngồi xuống.
Sau mấy câu khách sáo, Tào tiệp dư thấy Lương phi vẫn chưa chủ động nhắc đến chuyện của hoàng hậu, không khỏi thầm khinh thường, ngay sau đó cười nói: "Tỷ tỷ, hoàng hậu đã về Phượng Nghi Điện, chúng ta cũng gần một năm không gặp hoàng hậu, không biết khi nào nàng ấy sẽ truyền chúng ta đến thỉnh an đây?"
"Chắc là mấy ngày nữa." Lương phi nhấp ngụm trà, làm bộ tùy ý nói, "Lâu rồi không gặp ta không gặp hoàng hậu, cũng khá nhớ nàng ấy. Ba vị muội muội thì sao?"
"Ha ha, muội cũng vậy."
"Muội cũng thế."
Nghe Lương phi hỏi, Tào tiệp dư và Thẩm quý nhân chỉ đành phụ họa.
Chỉ có Tuệ quý nhân cúi đầu không đáp.
Trước khi hoàng hậu vào lãnh cung, nàng chỉ là một cung nữ bình thường ở Y Lan Điện, không hề thân thiết với hoàng hậu, gặp mặt cũng chỉ có mấy lần, thậm chí chưa từng nói với nhau câu nào.
Nếu nói nhớ nàng ấy thì quá dối trá, vì vậy Tuệ quý nhân không trả lời.
Thấy Tuệ quý nhân im lặng, Lương phi cười hỏi: "Tuệ muội muội, sao nghe nói hoàng hậu về Phượng Nghi Điện muội lại có vẻ không vui vậy?"
"Lương phi tỷ tỷ hiểu lầm rồi, muội nào không vui chứ? Chẳng qua trước đây muội và hoàng hậu nương nương không thân, không biết phải nói gì."
Thấy Lương phi chỉ mũi giáo về phía mình, cố ý tạo ra ngôn luận nàng không thích hoàng hậu, Tuệ quý nhân vội xua tay nói rõ, trong lòng lập tức theo phản xạ đề phòng Lương phi, cảm thấy nữ nhân này rất tâm cơ, không hề lương thiện như nàng tưởng tượng.
Chẳng lẽ là vì hoàng hậu xuất cung sao?Nàng ta không thích hoàng hậu nên muốn châm ngòi quan hệ giữa nàng và hoàng hậu, khiến hoàng hậu không thích nàng sao?
Tuệ quý nhân không khỏi suy nghĩ.
Tào tiệp dư ngồi cạnh vừa nhìn là nhìn ra ý đồ của Lương phi.
Tuy nàng cũng không thích Lương phi nhưng thấy nàng ta châm ngòi quan hệ giữa Tuệ quý nhân và hoàng hậu thì cũng mừng thầm, nửa nghiêm túc nửa vui đùa châm ngòi: "Tuệ muội muội có không vui cũng bình thường thôi, khi hoàng hậu ở lãnh cung, Tuệ muội muội là người được hoàng thượng sủng ái nhất mà."
"Tào tỷ tỷ không thể nói như vậy."
Tào tiệp dư và Lương phi đúng là cùng một giuộc, bề ngoài thì trêu ghẹo nàng, thật ra đều muốn mượn đao giết người, lợi dụng nàng đối phó hoàng hậu.
Nàng sẽ không mắc mưu!
Hơn nữa nàng tự nhận mình không có năng lực này.
Tuệ tài nhân giải thích: "Tỷ và Lương phi tỷ tỷ thật sự hiểu lầm muội muội rồi. Muội muội biết mình xuất thân hèn mọn, không muốn và cũng không dám tranh sủng với bất kỳ ai, càng không dám tranh sủng với hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương được hoàng thượng đích thân đón về Phượng Nghi Điện, đây là việc mừng của hậu cung, tin rằng hoàng thượng cũng không muốn nghe lời không hay. Mong hai vị tỷ tỷ đừng trêu muội muội nữa, muội muội thật sự không nhận nổi."
Bọn họ muốn kéo nàng xuống nước, nàng sẽ không khách sáo kéo họ xuống cùng.
Nghe ra uy hiếp giấu sau câu nói của Tuệ quý nhân, sắc mặt Lương phi và Tào tiệp dư đều thay đổi.
Lương phi nhanh chóng bình tĩnh lại, tươi cười giải vây cho bản thân: "Xem Tuệ muội muội bị dọa kìa, tỷ tỷ nói đùa với muội thôi, sao muội lại tưởng thật chứ?"
"Đúng đấy Tuệ muội muội, ta và Lương phi tỷ tỷ chỉ đùa với muội thôi, xem muội nghiêm túc chưa kìa. Hôm nay tỷ tỷ mới biết thì ra Tuệ muội muội không thích nói đùa, vậy sau này tỷ tỷ không đùa nữa, kẻo Tuệ muội muội lại tưởng thật. Ha ha, thế thì phiền lắm." Tào tiệp dư cũng cười nói.
Thẩm quý nhân ở bên quan sát các nàng diễn kịch, trong lòng đã có cách nhìn sâu hơn về họ.
Thấy mục đích không đạt được, Lương phi chỉ ngồi thêm một lát rồi đứng dậy rời khỏi Uyên Loan Điện.
Cùng lúc đó.
Sau khi đích thân đưa Triệu Thanh Uyển về Phượng Nghi Điện, Tiêu Sát lập tức sai người chuẩn bị bữa sáng.
Đã lâu rồi hắn không ngồi ăn cùng nàng.
Lần trước hình như là trong vòng một tháng hai người đại hôn.
Vì Triệu Thanh Uyển lúc nào cũng thờ ơ lạnh nhạt với hắn, mỗi lần hai người ngồi ăn với nhau, nàng không chủ động nói chuyện, với câu hỏi của hắn cũng vô cùng hờ hững, lần nào cũng chọc tức hắn, khiến hắn không có tâm trạng ăn.
Sau mấy lần không vui, hắn không còn đến Phượng Nghi Điện ngồi ăn với nàng nữa.
Mỗi lần tới Phượng Nghi Điện tìm nàng hầu như là ban đêm, đều để vơi bớt nỗi tương tư nàng.
Hôm nay ăn sáng cùng Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát cảm nhận rõ sự khác biệt.
Cung nhân dọn đồ ăn lên bàn xong, hắn dặn dò: "Hoàng hậu ăn nhiều thịt dê vào để bồi bổ."
Triệu Thanh Uyển không từ chối, còn cười đáp: "Hoàng thượng ăn nhiều vào."
"Được."
Chỉ một câu khách sáo đơn giản nhưng lại khiến Tiêu Sát thấy ấm lòng, thịt dê ở trong miệng cũng ngon hơn thường ngày.
Tiểu Mục Tử đứng cạnh nhìn trộm cũng vui mừng thay chủ tử.
Bữa sáng đầu tiên sau khi về Phượng Nghi Điện, tuy hai người không nói nhiều nhưng trên gương mặt cả hai đều giữ nụ cười, cũng đều ăn no.
Đối với họ, đây có thể xem là một khởi đầu tốt.
Ăn xong, Tiêu Sát bảo bà vú bế An Ninh tới cho hắn xem, sau đó định về Tuyên Thất Điện xử lý chính vụ.
Trước khi đi, hắn thử thăm dò Triệu Thanh Uyển: "Những ngày tới, bữa sáng trưa chiều trẫm đều muốn tới ăn với nàng, cũng thuận tiện thăm An Ninh nhiều hơn, nàng sẽ không thấy trẫm phiền chứ?"
"Đương nhiên không rồi." Triệu Thanh Uyển mỉm cười, "An Ninh là nữ nhi của hoàng thượng, thần thiếp cũng mong ngài có thể thăm An Ninh nhiều, thần thiếp tin An Ninh cũng nghĩ thế."
"An Ninh nghĩ thế, vậy còn nàng, nàng có nghĩ như vậy không? Nàng có hy vọng sau này trẫm sẽ tới Phượng Nghi Điện thăm nàng nhiều hơn không?"
"Thần thiếp..." Nhất thời Triệu Thanh Uyển không biết phải trả lời ra sao.
Thấy nàng do dự, Tiêu Sát thoáng thấy mất mát: "Thôi, coi như trẫm không hỏi. Nàng cũng mệt rồi, đi nghỉ đi, trẫm về Tuyên Thất Điện trước, đến trưa sẽ quay lại."
"Vâng, tạ hoàng thượng quan tâm, thần thiếp cung tiễn hoàng thượng."
Thấy Tiêu Sát không tiếp tục làm khó mình, Triệu Thanh Uyển thở phào, thầm nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.