Ban đêm.
Ở Tuyên Thất Điện, Tiêu Sát đang vùi đầu vào đống tấu chương.
Tiểu Mục Tử vào bẩm báo: "Hoàng thượng, Lan phi nương nương mang chè hạt sen nấm tuyết tới, hiện đang chờ ở bên ngoài."
"Không thấy trẫm đang xử lý chính vụ hả? Bảo nàng ta về đi!"
"Vâng."
"Khoan đã. Ngươi đem chè hạt sen nấm tuyết vào, nói với Lan phi lát nữa trẫm uống, bảo nàng ta về nghỉ ngơi sớm, ngày mai trẫm sẽ đến Y Lan Điện cùng nàng ta ăn sáng."
"Vâng."
Lan phi đích nữ của tả thừa tướng đương triều, huynh trưởng trấn thủ quan ải Tây Bắc Đại Phụng, quân công hiển hách.
Tuy Tiêu Sát không thích nàng ta nhưng mối quan hệ giữa tiền triều và hậu cung rắc rối khó gỡ.
Từ lúc Lan phi vào cung tới nay, ở bên ngoài hắn chưa từng tỏ ra chán ghét xa cách nàng ta, ngược lại còn cất nhắc cho mặt mũi.
Cả tiền triều và hậu cung đều cho rằng Lan phi rất được sủng ái.
Nhưng thật ra Lan phi chưa từng có cơ hội đến gần Tiêu Sát, ngay cả việc đến Tuyên Thất Điện ở riêng với Tiêu Sát cũng không được, buổi tối đương nhiên không có cơ hội thị tẩm.
Lần này nàng ta cũng bị Tiểu Mục Tử dùng dăm ba câu đuổi đi.
Lan phi bất mãn cắn môi, bảo cung nữ giao chè hạt sen nấm tuyết cho Tiểu Mục Tử rồi xoay người về Y Lan Điện.
"Gọi Hồ Đức Hải vào đây, bổn cung có chuyện muốn nói với gã!"
"Vâng."
Về đến tẩm điện, Lan phi lệnh cung nữ đi gọi Hồ Đức Hải.Hồ Đức Hải ra ngoài làm việc, khoảng nửa khắc sau mới được cung nữ tìm thấy, vội về Y Lan Điện.
Tâm trạng Lan phi đang không tốt.
Vừa thấy gã, nàng ta liền mắng: "Cẩu nô tài, ngươi làm gì đấy? Sao không về nhanh hả!"
"Nương nương thứ tội, nô tài mới đi làm chút việc bên lãnh cung."
"Hừ, hôm nay tạm tha cho ngươi, lần sau bổn cung tìm ngươi, ngươi bắt buộc phải lập tức xuất hiện! Nói đi, bên lãnh cung sao rồi? Nữ nhân kia bây giờ có phải vẫn sống tốt không?"
"Hồi nương nương, hoàng hậu... Đúng là vẫn còn sống tốt, có điều cả ngày hôm nay bọn họ chưa được ăn miếng cơm nào, nô tài tin tối nay chắc chắn họ sẽ đói đến mức không có giấc ngủ ngon!"
"Ngủ không ngon thì có ích gì, bổn cung cần điều này hả? Cẩu nô tài vô dụng! Cái bổn cung muốn là nữ nhân kia phải..."
Lan Phi giữ lại chút lý trí cuối cùng, không nói thẳng ra từ "chết".
Dù sao phi tử muốn hoàng hậu chết chính là tội lớn.
Nàng ta không thể công khai thẳng thừng như vậy dù đang ở trong tẩm điện của mình.
"Nương nương yên tâm, nô tài biết tâm lý của nương nương, việc nô tài vừa đi làm chính là để phân ưu với nương nương." Hồ Đức Hải quỳ xuống bò đến gần Lan phi, sau đó hạ giọng bẩm báo.
Lan phi nghe xong nhếch mép cười, đôi mắt phượng lộ vẻ vui sướng.
...
Cả ngày không ăn gì, ba người ở lãnh cung đều đói đến không ngủ được.
Để đề phòng, trước khi ngủ Thuần thái phi tiếp tục để sáng đèn.
Ba người nằm trên giường trằn trọc đến nửa đêm, mí mắt mới càng ngày càng nặng rồi dần khép lại.
Đang mơ màng, Thuần thái phi nghe có tiếng sột soạt.
Bà lập tức tỉnh dậy, cảnh giác nhìn thì thấy có một bóng đen lướt qua ngoài cửa sổ, vội quát: "Ai?"
"Thuần thái phi, sao vậy?"
Triệu Thanh Uyển và Vân Tụ cũng tỉnh giấc.
"Hoàng hậu, ngoài cửa sổ có người!"
"Sao cơ?"
Nghe Thuần phi nói, tim Triệu Thanh Uyển và Vân Tụ đều đập thình thịch, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bóng đen kia đã biến mất.
Ba người lúc này đã không còn buồn ngủ nữa, vội xuống giường.
Thuần thái phi cầm đèn dẫn họ ra ngoài tìm kiếm.
Đang thấp thỏm đến sân, bỗng có tiếng kẽo kẹt, cửa cung đột nhiên mở.
Một thị vệ trực đêm chạy vào hỏi: "Hoàng hậu nương nương, người không sao chứ? Khi nãy có một hắc y nhân từ lãnh cung nhảy ra."
"Bọn ta không sao, sao lại có hắc y nhân? Các ngươi có phái người đuổi theo không?"
"Hắc y nhân kia rất giỏi khinh công, gần lãnh cung lại tối lửa tắt đèn, sợ là không thể đuổi kịp.
"Vậy thì thôi, các ngươi vất vả rồi."
"Nương nương không sao thì tốt, ti chức ra ngoài trước, nương nương nghỉ ngơi đi."
"Được."
Nghe thị vệ báo hắc y nhân đã rời khỏi lãnh cung, ba người thở phào, cùng nhau quay về phòng.
Để đảm bảo an toàn, các nàng vẫn kiểm tra trong ngoài phòng một lần, nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
Đương nhiên hắc y nhân đến đây không phải để thả thứ dơ bẩn vào phòng hại họ, vậy đêm khuya gã tới lãnh cung làm gì?
Ba người đều khó hiểu.
Vân Tụ sợ hãi hỏi: "Nương nương, chắc không phải hắc y nhân kia đến trực tiếp giết chúng ta đấy chứ?"
"Không giống lắm. Thuần thái phi, người thấy sao?"
"Ta cũng cảm thấy hắc y nhân kia không giống tới lấy mạng chúng ta. Lúc ta phát hiện ra gã, gã đi lại ngoài cửa sổ không quá nhanh, giống như cố tình để người ta chú ý vậy. Hoàng hậu, ngươi ở trong cung..."
"Thuần thái phi có nghi vấn gì cứ hỏi thẳng Thanh Uyển." Thấy Thuần thái phi do dự, Triệu Thanh Uyển chủ động hỏi.
"Được, vậy ta nói thẳng. Hoàng hậu, ta thấy hắc y nhân kia tới lãnh cung giống như chỉ đơn thuần muốn thăm ai đó."
"Thăm ai đó? Ý thái phi là hắc y nhân có thể tới thăm ta?"
"Ừ, ta thấy là vậy. Ta từng tuổi này, lại sống ở lãnh cung mấy chục năm, người kia đương nhiên không thể tới thăm ta. Ha ha, nếu nói là tới Vân Tụ thì ta nghĩ khả năng cũng không cao."
"Đúng đúng đúng, Thuần thái phi nói đúng, chắc chắn không phải tới thăm nô tỳ, nô tỳ không có bản lĩnh lớn như vậy." Nghe suy đoán của Thuần thái phi, Vân Tụ gật đầu phụ họa.
"Thế nên khả năng duy nhất chính là người đó tới thăm hoàng hậu ngươi."
"Thăm ta? Thăm ta làm gì? Muốn xem ta bây giờ sống tốt không hay là muốn cứu ta ra ngoài? Nhưng ở trong hoàng cung này ta không quen ai giỏi khinh công. Công phu của những thị vệ Phượng Nghi Điện đều rất khá, nhưng họ đều là người của hoàng thượng, không thể vô duyên vô cớ đêm khuya xuất hiện ở đây." Triệu Thanh Uyển cau mày phân tích.
"Thôi, không nghĩ nữa, dù sao mọi người cũng không sao, đó là may mắn. Sắp sáng rồi, chúng ta đi ngủ đi, có gì chờ sáng mai rồi nói."
Thuần thái phi vừa dứt lời, Vân Tụ trùng hợp ngáp một cái.
Đêm qua có rắn, chưa kịp nghỉ ngơi, tối nay lại có hắc y nhân xuất hiện, khó khăn lắm mới vào giấc lại bị đánh thức, lúc này Vân Tụ thật sự mệt mỏi rã rời.