Dưới màn kẻ xướng người họa của Quách tướng và Tiêu Sát, việc của Trịnh thị đã đi đến hồi kết.
Đám người có mưu tính không làm gì được hoàng hậu.
Phụ thân của Lương phi là Lâm ngự sử đại phu cũng thầm tiếc nuối. Do dự mấy giây, ông ta lên tiếng: "Hoàng thượng, vi thần có việc muốn bẩm tấu."
"Lâm đại phu cứ nói."
"Hoàng thượng, An Ninh công chúa là trưởng công chúa của Đại Phụng, thân phận tôn quý. Vi thần kiến nghị vì phúc trạch của công chúa, cũng để bá tánh cùng vui, hoàng thượng nên đại xá thiên hạ."
"Đại xá thiên hạ? Lâm đại phu, việc này quá phô trương rồi, An Ninh còn nhỏ, trẫm lo nó không nhận nổi."
Nghe đề nghị của Lâm ngự sử đại phu, Tiêu Sát khá bất ngờ, nhưng hắn lập tức biết ông ta có ý định gì, vì thế quyết đoán bác bỏ.
"Hoàng thượng, đại xá thiên hạ tuy hơi gióng trống khua chiêng nhưng cũng vì tăng thêm phúc trạch cho công chúa, cũng là vì tích phúc cho con cái của hoàng thượng."
"Hồi hoàng thượng, vi thần tán thành. An Ninh công chúa là đứa con đầu tiên của hoàng thượng nhưng lại yếu ớt bẩm sinh, vi thần cho rằng vì An Ninh công chúa mà đại xá lục cung nhất định có thể giúp An Ninh công chúa sớm ngày khỏe lên."
"Vi thần cũng tán thành."
"Vi thần cũng tán thành."
Phe phái của Trâu tướng cũng nhân cơ hội này xin đại xá lục cung.
Công Bộ tả thị lang Cố Nghiêm Chi là phụ thân của Ngọc thải nữ cũng đứng ra tán thành.
Lũ cáo già này!
Không biết dạy dỗ nữ nhi của mình ác giả ác báo, chỉ biết lợi dụng An Ninh công chúa của hắn để giảm tội.
Tiêu Sát đương nhiên không vui.Có điều việc này quần thần đã thống nhất ý kiến, hơn nữa quả thật cũng có thể tích phúc cho An Ninh, nhưng cảm giác bị quần thần dắt mũi là điều Tiêu Sát phản cảm nhất.
Hắn nói: "An Ninh do hoàng hậu vất vả mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, hoàng hậu còn là chủ của lục cung, việc đại xá lục cung vì An Ninh trẫm cũng cần tôn trọng ý kiến của hoàng hậu. Đợi trẫm thảo luận với hoàng hậu, ngày mai sẽ quyết định việc này. Các khanh còn việc gì khác tham tấu không? Nếu không thì bãi triều!"
Thấy trong điện không còn ai tham tấu, Tiểu Mục Tử đứng cạnh đại điện lập tức cao giọng: "Bãi triều!"
Tiêu Sát bực bội đứng dậy rời khỏi Kim Loan Điện.
Chúng đại thần cũng nối đuôi ra ngoài.
Sau khi xuống bậc thang Kim Loan Điện, Trâu tướng đến gần Lâm ngự sử đại phu: "Lâm đại phu, lần này nếu tiểu nữ có thể được giải cấm túc sớm, lão phu chắc chắn sẽ thay tiểu nữ báo đáp Lâm đại phu."
"Ha ha, Trâu tướng quá lời. Hôm nay hạ quan tham tấu như vậy với hoàng thượng một là vì An Ninh công chúa, hai là vì nữ nhi của mình, không hẳn là vì ái nữ của Trâu tướng."
"Dù nói thế nào thì bây giờ hoàng hậu đã về Phượng Nghi Điện, nữ nhi của hai chúng ta sau này ở hậu cung e rằng đều sẽ khó khăn. Thế nên Lâm đại phu, trong việc này ông và lão phu đang đứng trên cùng một chiếc thuyền."
"Ha ha, tâm ý của Trâu tướng hạ quan hiểu. Có điều hôm nay hạ quan còn có việc quan trọng, xin phép đi trước một bước, xin lỗi không tiếp được."
Xưa nay Lâm ngự sử đại phu thường xuyên qua lại với Quách tướng. Hôm nây ông ta đứng ra tham tấu là vì nhận được thư của nữ nhi Lương phi muốn ông ta giúp Lan phi sớm được giải cấm túc.
Tuy giúp nữ nhi việc này nhưng ông ta lại không muốn đối địch với Quách tướng, vì vậy mới uyển chuyển từ chối ý định mượn sức của Trâu tướng.
Thấy Lâm ngự sử đại phu không biết cảm kích, Trâu tướng thẹn quá thành giận ở sau lưng mắng: "Hừ, đồ không biết tốt xấu!"
Sau đó ông ta cũng phất tay áo bỏ đi.
Sau khi rời khỏi Kim Loan Điện, Tiêu Sát trực tiếp đến Phượng Nghi Điện.
Triệu Thanh Uyển sớm đã lệnh cung nhân chuẩn bị đồ ăn sáng, thấy hắn về muộn, nàng tiến lên hành lễ: "Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng, hôm nay hoàng thượng hạ triều hình như có hơi muộn."
"Sao thế? Hoàng hậu nhớ trẫm hả?"
Tâm trạng Tiêu Sát vốn không tốt, nhưng vừa nghe Triệu Thanh Uyển quan tâm hỏi thăm mình, hắn lại vui vẻ trở lại, hai tay đặt trên vai nàng, cúi đầu hỏi.
"Hoàng thượng, còn cung nhân ở đây kìa! Sao mới sáng sớm ngài đã hỏi thần thiếp như vậy chứ?"
"Tiểu Mục Tử, Vân Tụ, còn không mau ra ngoài!"
Thấy Triệu Thanh Uyển thẹn thùng cúi đầu, Tiêu Sát lập tức đuổi hai hạ nhân chướng mắt ra ngoài.
"Nàng xem, bây giờ không còn ai rồi đúng không? Trẫm muốn nói gì với nàng chắc đều được chứ?"
"Hoàng thượng, đồ ăn sáng lạnh rồi, chúng ta ăn trước đi, có gì chờ ăn sáng xong rồi nói cũng không muốn."
"Không, trẫm muốn nói bây giờ! Nàng nhìn trẫm!"
Tiêu Sát sợ qua giờ phút này bản thân sẽ không còn muốn biểu đạt cảm xúc, hắn bá đạo bắt Triệu Thanh Uyển ngẩng đầu nhìn mình.
Thấy hắn hôm nay có hơi khác thường, Triệu Thanh Uyển chỉ đành nghe theo, vừa thấp thỏm vừa ngượng ngùng đối diện với ánh mắt nóng rực của hắn.
"Hoàng hậu, nàng có biết không, vì nàng, dù có đối địch với tất cả đại thần tiền triều, thậm chí là thiên hạ trẫm cũng không tiếc."
Triệu Thanh Uyển giật mình.
Nàng đoán hôm nay trên triều chắc đã xảy ra chuyện không tốt liên quan tới mình.
Mà hắn đã cố hết sức bảo vệ nàng!
"Hoàng thượng... Thần thiếp không hiểu ngài đang nói gì cả..."
"Không hiểu cũng không sao, trẫm tin sẽ có một ngày nàng hiểu. Được rồi, không nói việc này nữa, nhìn nàng căng thẳng đến run rẩy kìa. Đi thôi, cùng trẫm đi thăm An Ninh trước rồi mới ăn sáng."
"Vâng."
Thấy Tiêu Sát lần này không giải thích nhiều, Triệu Thanh Uyển lại thấy mất mát.
Thật ra nàng muốn biết hôm nay trên triều đã xảy ra chuyện gì mà khiến hắn đột nhiên thổ lộ như vậy?
Trên đường cùng Tiêu Sát đến phòng của An Ninh, nàng cứ suy nghĩ mãi, định tìm cơ hội hỏi thăm Tiểu Mục Tử mới được.
Thăm An Ninh xong, Tiêu Sát đi rửa tay chuẩn bị ăn sáng.
Triệu Thanh Uyển hạ giọng gọi Tiểu Mục Tử tới.
"Nương nương gọi nô tài?"
"Đúng vậy, Mục công công, hôm nay thượng triều có phải đã xảy ra chuyện gì liên quan đến ta đúng không?"
"Nương nương, việc này... Thôi được, việc này nô tài nói với người chắc hoàng thượng sẽ không trách tội."
Là thái giám thân cận của hoàng thượng, gã không thể tùy tiện tiết lộ việc của tiền triều cho bất kỳ chủ tử nào ở hậu cung.
Nhưng Tiểu Mục Tử lại cảm thấy tiết lộ việc xảy ra hôm nay ở Kim Loan Điện hẳn sẽ giúp đỡ cho tình cảm đế hậu.
Vậy nên gã to gan phá lệ một lần, kể chuyện của Thuần thái phi cho Triệu Thanh Uyển nghe.
Nghe xong, Triệu Thanh Uyển vô cùng áy náy: "Ta không ngờ chỉ một việc ngài ấy thuận miệng đồng ý với ta lại khiến triều đình gặp phong ba lớn như vậy."
"Hoàng thượng không muốn nương nương lo lắng nên rất nhiều áp lực ngài ấy phải một mình gánh vác. Từ lúc nương nương còn chưa nhập cung cho đến nay, những việc hoàng thượng âm thầm làm cho nương nương nô tài ở bên đều nhìn thấy rõ, nô tài vừa cảm động, vừa đau lòng thay cho hoàng thượng..."
Tuy cơ thể Tiểu Mục Tử không đầy đủ nhưng gã cũng là người có tình cảm. Nói đến đây, hốc mắt bỗng ửng đỏ, gã vội nâng tay áo lau khóe mắt.