Tiêu Sát đi rửa tay xong quay lại, Tiểu Mục Tử không nói nhiều với Triệu Thanh Uyển nữa.
"Hoàng hậu sao vậy? Có tâm sự gì à?"
"Không có, thần thiếp chỉ đang nghĩ bao lâu nữa thì An Ninh mới khỏe lại thôi. Được rồi hoàng thượng, chúng ta mau đi ăn đi, đồ ăn sắp lạnh rồi."
"Được. Sức khỏe của An Ninh không gấp, cứ để Hoắc nữ y điều trị cho nó, nàng đừng quá lo."
"Vâng, hoàng thượng nói đúng." Triệu Thanh Uyển mỉm cười có lệ, trong lòng thì vẫn nhớ tới những gì Tiểu Mục Tử vừa nói.
Hai người ngồi xuống trước bàn ăn, Vân Tụ bắt đầu gắp đồ ăn cho họ, nàng mới hoàn hồn, ngẩng đầu nói: "Vân Tụ, hôm nay cứ để ta gắp đồ ăn cho hoàng thượng đi."
"Vâng."
"Sao hôm nay hoàng hậu lại muốn tự tay gắp đồ ăn cho trẫm thế? Tâm ý của nàng trẫm nhận, cứ để họ làm đi, nàng ngồi ăn với trẫm là được, trẫm không muốn nàng vất vả."
"Chút việc nhỏ này sao có thể vất vả chứ? Hôm nay cứ để thần thiếp làm đi?" Nói rồi, Triệu Thanh Uyển bắt đầu gắp đồ ăn cho Tiêu Sát.
Tiêu Sát mỉm cười, không từ chối nửa, sung sướng hưởng thụ việc hoàng hậu đích thân gắp đồ ăn cho mình.
Bàn đồ ăn này không có gì đặc biệt, tất cả món ăn đều là những thứ hắn từng ăn, nhưng hôm nay cho vào miệng lại có hương vị khác.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện một lát, Tiêu Sát bỗng nhắc đến chuyện hôm nay các đài thần đề nghị đại xá lục cung vì An Ninh công chúa.
Hắn trưng cầu ý kiến: "Hoàng hậu có đồng ý vì An Ninh mà đại xá lục cung không?"
Triệu Thanh Uyển biết tiền triều và hậu cung xưa nay rắc rối khó gỡ, nhưng nàng không ngờ đại thần tiền triều lại lợi dụng cả An Ninh.Nàng không tin những đại thần không hề quen biết nàng lại suy nghĩ cho An Ninh nhiều như vậy.
Chẳng qua ai cũng có suy tính riêng thôi
Có điều sức khỏe An Ninh không tốt, làm ít việc tích phúc cho nó, nàng không có lý do từ chối.
Do vậy nàng trả lời: "Thần thiếp đương nhiên không có ý kiến, hoàng thượng cứ quyết định."
"Chỉ cần có thể tích phúc cho An Ninh, bất cứ việc nào trẫm cũng tình nguyện làm, chẳng qua đám cáo già kia đưa ra ý kiến này đều vì lợi ích cá nhân của họ, chẳng có ai thật lòng vì An Ninh của chúng ta cả. Trẫm thật sự không muốn đồng ý, nhưng vì An Ninh, chỉ đành để họ được lợi một lần thôi. Muốn đại xá lục cung thì cứ đại xá lục cung đi. Có điều hoàng hậu, một khi đại xá lục tung thì phải giải trừ cấm túc cho Lan phi, còn Ngọc thải nữ cũng phải tha về Hợp Hoan Điện. Hai người họ ngày xưa lúc nào cũng làm khó nàng, trẫm lo nàng sẽ bị họ làm phiền." Tiêu Sát buông đũa xuống.
"Hoàng thượng không lo cho thần thiếp. Làm sao để hòa thuận với họ là chuyện hoàng hậu như thần thiếp phải học không phải sao?"
"Hoàng hậu, trẫm không quan tâm nàng có hòa thuận với họ hay không, trẫm chỉ mong ở trước mặt họ bản thân nàng không chịu tủi thân. Nàng phải nhớ, nàng mới là hoàng hậu của trẫm. Gia thế của họ có hùng hậu cỡ nào, phụ thân huynh trưởng của họ có công lao với Đại Phụng ra sau, nhưng trong lòng trẫm họ hoàn toàn không sánh bằng nàng."
"Được rồi, thần thiếp nhớ rồi, tạ hoàng thượng."
Nghe Tiêu Sát nói thẳng như thế, giọng Triệu Thanh Uyển nghẹn ngào, tâm trạng nhất thời cũng vô cùng phức tạp.
Nếu hắn không nạp nhiều phi tần như vậy thì nào có nỗi lo này chứ?
Nếu hắn không khăng khăng lập nàng làm hậu thì hắn nạp bao nhiêu phi tần tiến cung có liên quan gì đến nàng?
Nhưng trên đời này không có nếu như.
Chỉ có đi từng bước đến giai đoạn mới sẽ có những vấn đề cần đối mặt và giải quyết, không thể trốn tránh.
Có điều hình như cũng thoáng vui mừng.
Thấy sắc mặt Triệu Thanh Uyển trở nên nặng nề, Tiêu Sát nắm chặt tay nàng, cười nói: "Được rồi, việc đại xá lục cung cứ quyết định như thế, ngày mai trẫm sẽ tuyên bố trên triều, nàng cũng công bố một tiếng với hậu cung đi. Có điều sau khi Lan phi và Ngọc thải nữ được thả ra, nếu họ dám cả gan bất kính với nàng, nàng cứ nói với trẫm, trẫm sẽ trừng phạt họ."
"Vâng, thần thiếp biết rồi." Triệu Thanh Uyển gật đầu.
Nói với hắn?
Nàng không muốn nói mọi chuyện cho hắn, ỷ lại vào hắn hoàn toàn.
Nàng bắt buộc phải trở nên mạnh mẽ hơn, nếu không một hoàng hậu không có mẫu tộc chống đỡ như nàng, dù có Tiêu Sát che chở thì trong hoàng cung đầy âm mưu, nàng cũng không thể nào sống thọ, càng không thể bảo vệ những người nàng muốn bảo vệ.
Tuy trên triều có phong ba nhưng ở Phượng Nghi Điện nói chuyện với Triệu Thanh Uyển, Tiêu Sát ăn bữa sáng vô cùng ngon miệng, thời điểm về Tuyên Thất Điện xử lý chính vụ, cảm thấy sức lực rất dư thừa.
Buổi trưa, hắn buông công việc xuống, quay lại Phượng Nghi Điện thăm An Ninh, sau đó cùng giai nhân ăn trưa.
Ăn trưa xong, cả hai ra vườn Phượng Nghi Điện ngắm cảnh.
Tiêu Sát nắm tay Triệu Thanh Uyển, ánh mắt ái muội: "Dung nhan như hoa đào, người đẹp hơn hoa, ở trong lòng trẫm, những từ mỹ miều đều viết về hoàng hậu."
"Hoàng thượng trêu ghẹo thần thiếp rồi, thần thiếp nào đẹp như vậy?"
"Ai nói không có, trẫm nói có là có!"
Dứt lời, Tiêu Sát bế Triệu Thanh Uyển lên.
Ngoài sân vẫn còn cung nhân đang nhìn, Triệu Thanh Uyển thẹn thùng hờn dỗi: "Hoàng thượng thả thần thiếp xuống đi!"
"Không thả!" Tiêu Sát khẽ cười, bế nàng sải bước về tẩm điện.
Tiểu Mục Tử và Vân Tụ nhìn nhau cười rồi đóng cửa lại, đứng bên ngoài canh giữ cho hai chủ tử.
Vân Tụ thầm nghĩ, sau giờ ngọ ở Phượng Nghi Điện sau này e rằng đều sẽ như thế.
Nàng thật sự mừng thay hoàng hậu và cả Phượng Nghi Điện.
Bị Tiêu Sát bế đặt lên giường phượng, không cho hắn cơ hội lấp kín môi mình, Triệu Thanh Uyển giành quyền nói trước: "Sao hoàng thượng cứ thích vào ban ngày thế? Không thể..."
"Không thể cái gì? Hoàng hậu không nói rõ, sao trẫm trả lời nàng được?"
"Hoàng thượng biết rõ còn hỏi lại thần thiếp!"
"Trẫm đâu phải con giun trong bụng hoàng hậu, hoàng hậu không nói làm sao trẫm biết? Trẫm chỉ biết hoàng hậu lúc này dung nhan như hoa đào, người đẹp hơn hoa, trẫm thật sự muốn hái đóa hoa xinh đẹp này, không thể đợi đến trời tối."
"Ưm..."
Tiêu Sát đã trả lời vấn đề Triệu Thanh Uyển hỏi.
Có điều giai nhân đã không còn cơ hội phản đối, chỉ có tiếng rỉ quanh quẩn trong tẩm điện.
Cảnh xuân tháng ba càng thêm say lòng người.