Người kia nói: “Lúc vào đây em cũng ngó sơ. Không phải vợ của Tiểu Lưu thì còn ai vào đây. Tiểu Lưu đánh cô ta nằm viện, cô ta than chỗ này đau chỗ kia đau, vết thương lành rồi mà không chịu xuất viện. Bây giờ, cô ta tự dưng bảo mình có thai, cầm tờ giấy xét nghiệm ra đưa. Tiểu Lưu hỏi bác sĩ, ai ngờ lại đúng là thật. Ôi, anh nói xem, ăn một trận đòn như thế mà bụng lại không hề hấn gì!”.
Bước chân của Hứa Châu Vi sững lại: “Vậy chú nhắc đến anh Nã làm gì?”.
Anh ta sờ gáy, nói nhỏ: “Hiểu Lâm kêu làm bụng cô ta to ra không phải là Tiểu Lưu thì cũng là anh Nã!”.
Hứa Châu Vi “sặc” một tiếng, hấp tấp chạy xuống dưới.
Vốn dĩ Tưởng Nã đến thăm Hứa Châu Vi, ai dè anh mới đặt chân vào bệnh viện thì đàn em gọi điện cho anh. Anh tới ngoài phòng bệnh của Hiểu Lâm, ung dung nghe trong phòng tranh cãi ầm ĩ.
Tiểu Lưu “tặng” cho Hiểu Lâm mấy cái tát. Bố mẹ Hiểu Lâm khóc um lên, cầm bình giữ nhiệt và chậu rửa mặt đánh Tiểu Lưu tới tấp. Người trong phòng bệnh hớt hơ hớt hải can ngăn, tiếc thay hai người họ vốn là nông dân, sức vóc hơn người, người khuyên can không chỉ không kéo được họ, mà còn bị đẩy ngã sõng soài trên đất.
Tiểu Lưu bị đánh tới tấp, cơn giận của anh ta bùng cháy. Anh ta chẳng buồn nể nang, tức giận rủa sả, vung tay đánh bố Hiểu Lâm máu mũi chảy ròng ròng. Ông ta sợ hãi, dậm chân dậm cẳng la hét: “Giết người, báo cảnh sát mau lên. Có người giết người, không chỉ muốn giết người trẻ, mà còn muốn giết ông bà già, cứu chúng tôi với!”.
Hiểu Lâm khóc lóc tức tưởi. Cô ta lúc thì đập đầu vào tường, lúc lại hùng hổ nhào đến đánh Tiểu Lưu. Ánh mắt cô ta vô tình lia thấy Tưởng Nã đứng ở ngoài, cô ta khựng lại một hai giây, lập tức hét lớn: “Anh ta là Tưởng Nã, chính là anh ta!”.
Bố mẹ Hiểu Lâm dừng la lối, dời mục tiêu sang Tưởng Nã. Họ vừa chạy vừa gọi: “Mày là đồ súc sinh, mày đứng lại cho tao!”.
Tưởng Nã xoay xoay cổ chân, miệng anh xếch ngược. Trong lúc bác sĩ, y tá và bệnh nhân xúm xít đắn đo có nên tiến đến ngăn cản hay không thì anh bỗng nghiêng người đá mạnh vào ngực ông ta.
Người ngoài không biết được cú đá này nặng đến mức nào. Tưởng Nã chậm rãi rút chân, lòng bàn chân anh dường như cảm giác được xương ngực của ông ta rung lên. Ông ta ngã vào tường, đau đớn ôm ngực nhưng không thốt được thành lời. Hiểu Lâm và mẹ cô ta sợ hãi chạy lại, bác sĩ cũng chen vào. Cửa phòng bệnh lập tức lộn xộn, mất trật tự.
Hứa Châu Vi chạy tới thấy Hiểu Lâm nằm bò trên mặt đất khóc lóc chửi rủa. Ai kéo cô ta, cô ta cũng không chịu ngồi dậy, cô ta luôn mồm la hét: “Anh khốn nạn vừa thôi. Anh chơi tôi chán chê rồi giờ chối bây bẩy. Anh là một thằng lưu manh!”. Hiểu Lâm phun ra một tràng những từ ngữ tục tĩu không thể chấp nhận khiến người nào nghe thấy cũng mặt đỏ tía tai, nhìn Tưởng Nã bằng ánh mắt vừa e ngại vừa khinh bỉ.
Hứa Châu Vi không nhịn được, quát ầm lên: “Mẹ kiếp! Sao cô không đi soi gương, thứ lẳng lơ đĩ thõa như cô không bằng được nửa cọng tóc của Diêu Ngạn, anh Nã thèm chơi cô? Chết tiệt, cô ở đó mà ảo tưởng!”.
Diêu Ngạn theo đồng nghiệp đến căng tin, cô thất thần ăn cơm. Cô gọi Tưởng Nã hai lần nhưng không ai nghe máy, đồng nghiệp quay sang bàn bạc công việc với cô: “Xem ra chúng ta sắp hợp tác với tòa nhà phía đông. Sau này chắc bận khỏi thở luôn quá. Tòa nhà phía đông lúc nào cũng thiếu người, một người chúng ta phải gánh việc của hai người!”.
Diêu Ngạn mỉm cười, cô trầm ngâm mở danh bạ tìm số điện thoại của Hứa Châu Vi. Khi Hứa Châu Vi vào viện, Diêu Ngạn từng xin số điện thoại của anh ta nhưng chưa gọi lần nào. Một lúc sau tìm ra tên anh ta, Diêu Ngạn bấm gọi thử. Hứa Châu Vi nhanh chóng nghe máy, anh ta lên tiếng: “Diêu Ngạn?”.
Diêu Ngạn hơi tần ngần: “Ờ, là tôi”. Cô đặt đũa xuống, nghiêng người sang bên nói chuyện: “Tưởng Nã ở bệnh viện, phải không? Anh ấy không nghe điện thoại”.
Hứa Châu Vi nói: “Anh Nã đang bận. Tôi không nghe tiếng điện thoại di động của anh ấy đổ chuông, chắc anh ấy không mang theo người. Chị tìm anh ấy hả? Để tôi gọi anh ấy nghe điện thoại!”.
Diêu Ngạn nghe tiếng cãi nhau ỏm tỏi và giọng đàn bà chửi bới văng tục ở đầu bên kia, cô nói: “Không cần, để anh ấy lo việc của mình trước đi đã.” Cô lại hỏi: “Người trong bệnh viện là Hiểu Lâm à?”.
Hứa Châu Vi sửng sốt, trả lời với giọng khô cứng: “Ừm, sao chị biết?”.
Diêu Ngạn mỉm cười: “Đừng nói với Tưởng Nã tôi tìm anh ấy, không có gì đâu. À, vết thương của anh thế nào rồi?”.
Hứa Châu Vi cũng cười, anh ta đáp: “Khỏe lâu rồi. Tôi muốn nhân cơ hội này trốn việc vài hôm nên mới nằm bệnh viện!”.
Hai người trò chuyện qua lại với nhau. Diêu Ngạn nghe đầu bên kia mỗi lúc một ồn, Hứa Châu Vi cũng có vẻ miễn cưỡng, cô nói: “Anh dưỡng thương cho tốt nhé!” Cô gác máy.
Tưởng Nã giận đến mức đỏ mặt tía tai, khóe miệng của anh nhếch lên đầy ác ý. Hứa Châu Vi nhìn ra được biểu cảm của Tưởng Nã, sợ cơn giận của Tưởng Nã bộc phát sẽ ra tay đánh Hiểu Lâm. Ở nơi công cộng đánh đập gây thương tích cho người khác không phải chuyện đùa. Anh ta vội vàng lại gần Tưởng Nã: “Anh Nã, Diêu Ngạn gọi điện tìm anh. Anh mau xem di động đi!”.
Tưởng Nã nghe vậy, bèn dời mắt khỏi cửa phòng bệnh, xóa tan thái độ tàn nhẫn. Anh sờ túi áo trống không, chìa tay ra nói với Hứa Châu Vi: “Chắc anh làm rơi di động trong xe, đưa của chú cho anh mượn!”.
Hứa Châu Vi đưa điện thoại cho anh. Tưởng Nã mặc kệ tình cảnh hỗn loạn phía sau, cầm điện thoại đi ra một góc vắng vẻ.
Diêu Ngạn ra khỏi căng tin, nhìn thấy số điện thoại của Hứa Châu Vi, cô chần chừ bắt máy. Giọng nói trầm trầm của Tưởng Nã vang lên bên tai cô: “Lúc nãy em tìm anh à?”.
Diêu Ngạn giật mình, cô lùi lại vài bước, đi thụt lại phía sau: “Không có. Anh làm việc của mình đi”.
Tưởng Nã nói: “Anh ở bệnh viện. Con đàn bà của Tiểu Lưu nổi điên. Hồi nãy, anh thấy mẹ em cũng đứng bên ngoài xem ồn ào, lẽ nào cô nói gì với em?”.
Diêu Ngạn lạnh nhạt “ừ” một tiếng. Tưởng Nã bật cười: “Anh nói mà, không có việc thì em làm gì chủ động gọi điện thoại cho anh! Hết giờ làm, anh đến đón em nhé! Tối nay chúng ta cùng đi ăn”.
Diêu Ngạn không có tâm trạng hẹn hò, cô dứt khoát không chịu đi. Cô hỏi anh chuyện bên cảnh sát Quảng Châu. Tưởng Nã tỏ vẻ bực bội: “Muốn biết thì tối đi ăn rồi hỏi. Vậy đi, anh tắt máy đây!”.
Diêu Ngạn lắc đầu cau có, bước nhanh theo đồng nghiệp.
Tưởng Nã trả điện thoại di động cho Hứa Châu Vi, mặt anh tràn đầy ý cười. Hứa Châu Vi tò mò hỏi anh: “Chị dâu nói gì vậy anh?”.
Tưởng Nã lườm anh ta: “Không có gì. Cô bé đó ghen!” Dứt lời, anh lại không kìm được mỉm cười.
Một vài cảnh sát chạy tới. Người đứng xem cãi nhau vội tránh đường. Hiểu Lâm như được tiếp thêm sức mạnh, cô ta gào lớn gọi họ: “Cảnh sát tới rồi. Mấy anh đừng hòng bỏ chạy. Làm tôi to bụng rồi muốn chạy, tôi phải cho mấy anh ngồi tù!”.
Tưởng Nã cười khinh bỉ, dặn dò đàn em rồi bỏ đi.
Nhưng chẳng ngờ anh vừa đi, Hiểu Lâm lại la hét om sòm. Cô ta chỉ đứa bé trong bụng, nói là con của Tưởng Nã, bắt cảnh sát tóm Tưởng Nã lại.
Cơn giận của Tiểu Lưu mấp mé bùng nổ nhưng có cảnh sát ở đây, anh ta không thể ra tay. Người nhà của Hiểu Lâm tìm được chỗ dựa nên không còn sợ hãi. Khu bệnh nhân nội trú bệnh viện Trung Tuyển om sòm, náo động.
Ầm ĩ cả buổi chiều, cảnh sát cũng hết kiên nhẫn. Họ túm Tiểu Lưu và bố Hiểu Lâm đến sở cảnh sát, kêu Hứa Châu Vi báo cho Tưởng Nã tới đó. Hứa Châu Vi cười hì hì, chạy về phòng ngủ bù, không coi cảnh sát ra gì. Hiểu Lâm tức tối giậm chân bành bạch, nghiến răng ken két: “Nhất định phải làm anh ta ngồi tù!”.
Mẹ của Hiểu Lâm nguôi ngoai cơn giận, bà nói với vẻ sợ sệt: “Bỏ đi, bỏ đi. Bố con bị bắt rồi kìa!”.
“Nhưng con bị họ đánh nằm viện!” Hiểu Lâm giàn giụa nước mắt, cô ta nuốt không trôi cục tức này. Bụng cô ta đã có thứ bảo đảm, cô ta không sợ bị đánh. Huống chi cô ta còn có người che chở. Hiểu Lâm lau mặt, oán hận nói: “Con phải khiến họ ngồi tù!”. Cô ta trấn an mẹ mình: “Mẹ đừng lo. Con nhận tiền của người ta, người ta hứa sẽ bảo vệ gia đình ta, không để chúng ta gặp chuyện!” Cô ta đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, ra ngoài tìm Tưởng Nã.
Diêu Ngạn ở phòng nghiên cứu bận bịu đến nỗi hoa mắt chóng mặt. Chật vật lắm mới hết giờ làm, cô xoay xoay cần cổ đau nhức, bước chân ra ngoài.
Ra khỏi tòa nhà chính, cô thấy xe Jeep của Tưởng Nã đậu phía xa xa. Diêu Ngạn thở dài, chậm chạp lê bước lại phía chiếc xe.
Cô vừa đi vài bước thì một bóng người bất ngờ lao ra bên ngoài cổng sắt la lớn: “Tưởng Nã, anh xuống xe. Anh đánh người xong muốn bỏ trốn? Anh đến sở cảnh sát với tôi!”.
Đám công nhân đạp xe ngang qua chứng kiến cảnh này vô cùng kinh ngạc, họ gọi: “Hiểu Lâm, sao em lại tới đây?”.
Nhìn thấy người quen, Hiểu Lâm tỏ vẻ suy sụp, nước mắt tuôn rơi lã chã: “Mấy anh chị giúp em với. Anh ta làm em lớn bụng rồi phủi mông bỏ chạy, em phải làm sao đây?”.
Mọi người giật mình hoảng hốt, lập tức xúm đến can thiệp. Diêu Ngạn cau mày dừng chân.
Hiểu Lâm khóc ầm lên, tinh mắt nhìn thấy Diêu Ngạn, cô ta ngừng khóc. Hiểu Lâm chỉ cô: “Diêu Ngạn, cô chứng kiến rồi đây. Anh Nã làm tôi có thai. Tôi van xin cô nhường anh Nã cho tôi, đừng để đứa bé không có bố!”.
Mọi người tức tốc dời mắt sang Diêu Ngạn, kinh hoàng hỏi: “Cái gì? Tiểu Diêu và anh Nã quen nhau?”.
Diêu Ngạn ngẩn người, trố mắt nhìn Hiểu Lâm khóc lóc điên cuồng.
Tưởng Nã giận dữ nhưng anh không muốn sinh sự ở đây, để Diêu Ngạn khỏi khó xử. Nào ngờ Hiểu Lâm không biết điều. Tưởng Nã quay đầu, nhìn Diêu Ngạn đỏ mặt đi tới, cơn giận của anh bùng cháy, anh cáu tiết mở cửa, cuộn tay thành đấm: “Mẹ kiếp…” Nắm tay của anh vung xuống nhưng bất ngờ có người chen vào ôm chặt cánh tay của anh.
Diêu Ngạn giận dữ lườm anh. Cô đưa mắt nhìn Hiểu Lâm, nhíu mày nói: “Tôi nhường anh ấy cho cô…”.
Câu nói này có hiệu quả vô cùng, Hiểu Lâm đang điên loạn bỗng im bặt, công nhân đứng quanh cũng sững sờ. Tất cả đổ dồn ánh mắt về phía Diêu Ngạn. Diêu Ngạn mỉm cười, tiếp lời: “Nếu con của cô đúng là của Tưởng Nã, tôi nhường anh ấy cho cô!”.
Diêu Ngạn buông tay Tưởng Nã, đến gần Hiểu Lâm. Tưởng Nã vô thức kéo cô nhưng cô gạt ra, cười nhìn Hiểu Lâm: “Đàn ông thôi mà. Tôi thế nào cũng được, không có gì quan trọng hơn sức khỏe và chính bản thân mình. Cô không để tâm đến bản thân, cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng. Đứa bé được mấy tháng rồi?”.
Hiểu Lâm hằm hừ: “Hai tháng!”.
Diêu Ngạn gật gù: “Hóa ra đã được hai tháng. Thời điểm đó cô chưa ly hôn thì phải? Hình như hai tháng trước cô và ông xã của cô còn gây gổ vì Tiểu Lưu. Vậy là cô quan hệ với ba người đàn cùng một lúc?”.
Lời này của cô gợi lại trí nhớ của mọi người, họ xì xào bàn tán, ngờ vực dò xét Hiểu Lâm, rồi nhìn Tưởng Nã mặt mày nặng như đeo đá.
Hiểu Lâm thẹn đỏ mặt, cô ta quát lại: “Cô quan tâm tôi ngủ với bao nhiêu người đàn ông làm gì hả? Đứa bé này là của Tưởng Nã, tôi biết chắc chắn!”.
Diêu Ngạn cười: “Ừm, cô ở bệnh viện nói vậy, ở đây cũng nói vậy, tất cả mọi người đều nghe mà. Cô cứ sinh đứa bé này ra, sau đó xác định DNA. À, cô biết tội phỉ báng không?”.
Hiểu Lâm ngẩn người. Diêu Ngạn nói: “Đặt điều vu khống, đi đâu cũng rêu rao, gây rắc rối nghiêm trọng, tổn hại danh dự của người khác có thể bị phạt tù ba năm, đây là luật hình sự quy định. Không phải tôi nói liều, bạn cấp ba của tôi vừa thi tư pháp, đang thực tập ở văn phòng luật sư tại Nam Giang. Nếu Tưởng Nã không chịu trách nhiệm, tôi có thể nói bạn tôi giúp cô. Nhưng nếu chuyện do cô bịa đặt, vậy Tưởng Nã cũng có thể kiện cô bất cứ lúc nào, cô phải chịu trách nhiệm hình sự!”.
Diêu Ngạn nói năng mạch lạc dọa Hiểu Lâm hoang mang nhưng cô ta vẫn gân cổ lên cãi: “Cô muốn dọa tôi? Sinh viên giỏi quá, muốn kiện thì kiện đi. Tôi không tin đời này không có luật pháp. Bụng tôi lù lù ra đây này, tôi nói bậy được sao? Hay cô phanh bụng tôi ra làm giám định DNA liền đi!”.
Diêu Ngạn nhún vai ngao ngán: “Cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ nói sự thật. Vả lại chuyện của mấy người không dính líu đến tôi”. Cô nhíu mày nhìn bụng của Hiểu Lâm với vẻ không nỡ: “Chúng ta đều là phụ nữ với nhau, tôi thật lòng muốn tốt cho cô. Đừng để đến cuối cùng lại làm bản thân ngồi tù. Ít nhất cô nên sinh đứa bé này ra, xác định đứa bé này là của chồng trước, của Tiểu Lưu hay của Tưởng Nã, sau đó cô nói với người khác cũng chưa muộn. Còn bây giờ cô cứ rêu rao lung tung, đối với bản thân hay người khác đều không hay!”.
Mọi người nghiêng hết về cách phân tích nặng nhẹ thiệt hơn của Diêu Ngạn. Họ một bên coi thường hành động của Hiểu Lâm, một bên cười cười khuyên cô ta về trước. Có người sợ Tưởng Nã, còn tốt bụng nhắc nhở cô ta: “Cô ồn ào với loại giết người phóng hỏa này làm gì? Đừng để bản thân bị hại!”.
Hiểu Lâm làm loạn cả ngày cũng mệt lả người. Lời nói của Diêu Ngạn lặp đi lặp lại mãi trong đầu cô ta, cô ta do dự trong lòng nhưng lại nghĩ mình có người hậu thuẫn, cô ta cần gì phải sợ. Cô ta mâu thuẫn lưỡng lự, bắt đầu khóc thút thít, có điều lúc này giọng cô ta xìu xuống rất nhiều. Hiểu Lâm trách ông trời bất công, số mệnh cô ta khổ sở. Đám công nhân bu ngoài cổng công ty cũng giải tán.
Diêu Ngạn đi thẳng một mạch ra ngoài. Tưởng Nã vội vàng leo lên xe, mặc kệ đám công nhân chỉ chỉ trỏ trỏ, anh đuổi theo Diêu Ngạn.
Đi được một đoạn, thấy Diêu Ngạn ngó lơ mình, Tưởng Nã nhấn còi inh ỏi, nhoài người ra gọi: “Diêu Diêu, lên xe đi em!”.
Diêu Ngạn ngoảnh mặt làm ngơ. Tưởng Nã phân bua: “Anh cam đoan anh hoàn toàn trong sạch. Anh sẽ tìm người xử lý cô ta!”.
Diêu Ngạn dừng chân, cất giọng lạnh lùng: “Một bàn tay đâu làm nên tiếng vỗ!”.
Tưởng Nã vội xuống xe: “Em không biết thế nào là vô cớ sinh sự à?”.
Diêu Ngạn đẩy anh, bước vòng qua ghế lái phụ. Tưởng Nã thở phào một hơi. Trời xẩm tối, gió thu hiu hiu dịu mát mà người anh lại đầm đìa mồ hôi.
Tưởng Nã vòng qua hẻm Lý Sơn, giờ này có cảnh sát giao thông chặn đường. Sau khi tránh được trạm kiểm soát, anh giải thích rõ ràng chuyện lúc trưa, thuận tiện kể luôn chuyện Hiểu Lâm quyến rũ anh lần trước. Diêu Ngạn hừ lạnh, cô nhíu mày: “Đã nói trước mấy anh đừng đánh cô ta. Nếu không phải tại mấy anh đánh cô ta, cô ta sẽ không làm mọi chuyện trở nên ầm ĩ như hôm nay. Nhưng Tiểu Lưu không định chịu trách nhiệm ư?”.
Tưởng Nã cười mỉa: “Giống như em nói đấy, đứa bé này có thể là của chồng trước cô ta. Mặc kệ cô ta, sớm muộn gì anh cũng giải quyết ả đàn bà đó. Hôm nay dám làm anh nổi tiếng khắp bệnh viện!”.
Diêu Ngạn nói: “Thôi, bỏ đi anh! Cô ta cũng không gây ra chuyện gì to tát. Dàn xếp ổn thỏa là được”.
Tưởng Nã nhìn con đường trước mắt, không biết anh có nghe cô nói hay không.
Về đến công ty vận chuyển hàng hóa, Tưởng Nã dẫn Diêu Ngạn đi ăn lẩu. Diêu Ngạn nói: “Bạn em nói ngày mai đi Quảng Châu tìm cô, hỏi em có muốn đi cùng không”.
Tưởng Nã lắc đầu: “Đừng đi. Em chỉ cần biết bà ấy không ở trên núi, cũng không ở trong hồ”.
Diêu Ngạn do dự: “Nếu cô…” Mỗi khi không nói chuyện, cô lại lo lắng lung tung. Khả năng Từ Anh bị giết không phải không có.
Tưởng Nã múc đồ ăn vào bát cô, anh nhìn cô nói: “Anh cược bà ấy không chết ở đó!” Tưởng Nã đẩy bát về phía cô, bảo cô mau ăn cơm. Anh nói tiếp: “Em đừng nghĩ cảnh sát ăn không ngồi rồi. Để anh phân tích cho em nghe. Lăn từ sườn núi đó qua hàng loạt thứ che chắn, rơi xuống khe suối, rồi từ khe suối xuôi dòng đến hồ nước phía sau, xác suất lớn bao nhiêu? Tính toán theo hướng này thì khả năng tìm không ra thi thể ở khu vực rộng lớn đó là rất cao!”.
Diêu Ngạn xị mặt. Tưởng Nã mỉm cười: “Không phải người sống thì cũng là thi thể. Em muốn anh nói thế nào?” Anh gắp thức ăn cho vào miệng, cụp mắt nói nhỏ: “Có cch để thử xem có đúng Thẩm Quan giữ bà ấy hay không!”.
Diêu Ngạn vội hỏi: “Cách gì?”.
Tưởng Nã lắc đầu: “Để anh suy nghĩ lại đã!”.
Nhìn Diêu Ngạn không vui, anh lại an ủi cô. Sau khi ăn xong, anh dọn bàn ăn sạch sẽ, dẫn Diêu Ngạn ra ngoài tản bộ. Diêu Ngạn ủ rũ để Tưởng Nã lôi lôi kéo kéo. Mấy anh em tò mò nhìn theo hai người họ. Diêu Ngạn cũng đành đi theo Tưởng Nã ra ngoài. Diêu Ngạn vô tình dẫm trúng bãi nước bẩn trước một tiệm sửa xe, bùn đất lấm lem dính bết vào dép xăng đan làm lòng bàn chân cô bị bẩn theo.
Cô cúi đầu lắc lắc chân, nước bùn lại bắn lên cả mu bàn chân và mắt cá chân. Tưởng Nã gọi ông chủ đang đứng ngoài cửa tiệm hóng mát: “Dọn sạch bên đây đi. Trơn trượt thế này lỡ xảy ra chuyện thì sao!”.
Ông chủ quýnh quáng gọi người ra lau dọn. Diêu Ngạn kéo anh đi tiếp về trước.
Tưởng Nã kéo cô lại, nói: “Em tháo dép ra đi!”.
Diêu Ngạn sững người. Tưởng Nã ngồi xổm xuống, anh tháo dép xăng đan của cô, đưa cô xách. Diêu Ngạn lảo đảo đứng bằng một chân. Anh nâng bàn chân cô lên lau vào quần của mình. Nước bùn ướt thấm loang lổ quần anh, nhìn rất xứng với đôi giày da đen nhờ nhờ của anh. Anh chẳng buồn để tâm thể diện đàn ông, lòng bàn tay thô ráp của anh cẩn thận lau sạch chân giúp Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn rung động khôn xiết. Trong lúc cô thất thần, anh xoay người, khom lưng lại, kéo bắp đùi của cô để người cô lên lưng anh. Diêu Ngạn kêu lên, vội vàng vịn vai anh.
Tưởng Nã ngoái đầu lại hôn môi cô, anh nói khẽ: “Hơn hai mươi năm nay em không ăn cơm à? Sao nhẹ tênh vậy!”.
Diêu Ngạn mím môi, mặt cô đỏ bừng, cô vùi mặt vào gáy Tưởng Nã, nói lúng búng: “Mau về thôi!”.
Tưởng Nã mỉm cười, bước đi thong thả trong ánh chiều tà. Hình bóng hai người chồng lên nhau, không phân biệt được. Ánh tà dương ấm áp bao trùm trung lộ Lý Sơn.
Trở lại công ty vận chuyển hàng hóa, mặt của Diêu Ngạn đỏ tới mang tai. Hai người ngồi ôm nhau trên ghế sofa. Cổ Diêu Ngạn đau nhức, cô ôm cổ lắc lắc vài cái. Tưởng Nã xoa bóp thay cô, thấp giọng hỏi: “Tối qua em ngủ thế nào?”.
Diêu Ngạn thoải mái khép mắt: “Ngủ chung với chị em. Giường hơi nhỏ, may là không ngã xuống đất. Em nằm sát vào tường, lúc dậy em còn bị mắc kẹt trong lối đi nữa cơ.” Có lẽ cảm thấy thú vị, Diêu Ngạn bất giác mỉm cười.
Tưởng Nã dừng xoa bóp, hơi thở nóng rực của anh thổi lên má cô. Diêu Ngạn khó hiểu mở tròn mắt: “Anh làm sao thế?”.
Tưởng Nã mút mát chỗ đau trên cổ của cô: “Để anh tìm căn nhà lớn hơn cho gia đình em nhé! Khắp đường Lý Tam đều là nhà ngang một phòng, làm sao ở đủ”.
Diêu Ngạn cười, cô nói: “Đợi nhà trong ngõ sửa xong, gia đình em lại dọn về đó, không cần vất vả nữa”. Thấy cặp lông mày của Tưởng Nã vẫn nhíu, cô nói thêm: “Không phải trong khu khai phá có ký túc xá sao? Em định đến xin phòng nhân sự, sau này đi làm cũng tiện”.
Tưởng Nã nhướng mày, tiếp tục xoa bóp cho Diêu Ngạn. Đến khi màn đêm buông xuống, anh chở Diêu Ngạn về Trung Tuyển. Nhìn cô mất hút ở cuối con hẻm tối tăm, anh chậm chạp khởi động xe chạy về.
Trưa ngày hôm sau, các bạn thời đại học của cô đúng giờ đến Quảng Châu. Trước hết, họ liên lạc với cảnh sát địa phương, rồi đến ngọn núi đó tìm kiếm. Một người bạn liên lạc với cô: “Vẫn chưa phát hiện được gì. Bọn mình sẽ tiếp tục tìm kiếm. Cậu thử gọi vào điện thoại di động của cô Từ xem được không? Biết đâu cô về rồi. Trước kia không phải cô vẫn hay như vậy à? Mọi người đều không tìm ra cô, không biết cô trốn ở đâu!”.
Diêu Ngạn ậm ừ cho có, trong lòng lại không mấy hy vọng.
Các đồng nghiệp thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cô, tụ tập ở bồn rửa xì xầm to nhỏ. Diêu Ngạn tập trung nhập số liệu vào máy vi tính, màn hình phản chiếu vô cùng rõ ràng nhất cử nhất động của đồng nghiệp.
Mọi người đều biết chuyện Hiểu Lâm gây sự ầm ĩ tối hôm qua. Diêu Ngạn vô tội bị cuốn vào, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Các đồng nghiệp đối với chuyện của Tưởng Nã và Diêu Ngạn ít nhiều gì cũng biết một chút. Người ở các phòng ban khác hôm qua mới biết, nữ chính trong tin đồn xôn xao trước đây không ngờ lại là Diêu Ngạn. Có người lượn tới lượn lui trước cửa phòng nghiên cứu mấy lần chỉ để nhìn thấy mặt mũi Diêu Ngạn. Diêu Ngạn không ngờ mọi chuyện phát triển theo chiều hướng này. Một đồng nghiệp nói thầm với cô: “Tưởng tổng nói thế nào cũng là sếp, không nhắc đến thân phận thì ngoại hình anh ấy cũng không tồi”. Chị ta cười ghé sát tai Diêu Ngạn nói: “Đám phụ nữ đó cứ hay khua môi múa mép sau lưng Tưởng tổng nhưng thực chất trong lòng chỉ mong sao Tưởng tổng để mắt đến họ. Toàn bộ công ty nước giải khát, không tính Trần tổng nhỏ và Thẩm tổng, thì cũng chỉ có Tưởng tổng có địa vị nhất!”.
Diêu Ngạn buồn cười, lườm chị ta. Chị ta phì cười: “Chị nói thật! Tưởng tổng mà nhìn hiền hiền một chút, đảm bảo anh ấy là miếng bánh ngon, hút gái khỏi chê nhưng em nhanh tay nhanh chân chiếm làm của riêng mất rồi. Tiếc ghê!”.
Diêu Ngạn không tự chủ nổi nghĩ đến hình ảnh Tưởng Nã lau bàn chân giúp cô, sắc mặt cô đỏ ửng.
Sau khi ăn xong, cô tới phòng nghiên cứu bên tòa nhà phía đông. Trong dịp hội chợ Canton, hai bên đã nhất trí với nhau. Đơn đặt hàng mới cũng chắc chắn được nhận. Pha chế, thiết kế bao bì là vấn đề vô cùng cấp bách. Yêu cầu của thnhân nước ngoài khá cao, ông ta không hài lòng với mùi vị đồ uống mà tòa nhà chính đang nghiên cứu, vì vậy Diêu Ngạn sang tòa nhà phía đông trao đổi, mang về một chồng tài liệu.
Cô đi đến đầu cầu thang thì gặp ngay Thẩm Quan vừa nói chuyện điện thoại vừa bước xuống. Gặp Diêu Ngạn, anh ta khựng lại vài giây. Sau khi gác máy, anh ta bắt chuyện: “Sao em lại đến đây?”.
Diêu Ngạn chỉ tài liệu trong tay: “Tới lấy mấy cái này, Giám đốc nói phải đẩy nhanh tiến độ”.
Thẩm Quan gật đầu, bước lại gần Diêu Ngạn: “Ngày hôm đó nhìn sắc mặt của em không tốt. Em không sao chứ?”.
Diêu Ngạn nở nụ cười, cùng Thẩm Quan đi xuống dưới: “Hôm đó, tôi không khỏe. Bây giờ, tôi ổn rồi”.
Hai người đi tới đại sảnh, mặt trời không gay gắt như giữa hè, nhưng không khí vẫn thoáng chút oi bức. Dưới ánh nắng đến cả hạt bụi vốn không thể nhìn bằng mắt thường cũng hết chỗ ẩn thân.
Thẩm Quan nói: “Tôi xem tin thời sự, thấy có giáo sư đại học Nam Giang mất tích ở một ngọn núi nào đó tại Quảng Châu, giáo sư cũng tên Từ Anh. Mấy ngày nay suy nghĩ, tôi thấy chẳng đáng tin, do đó tôi không hỏi em”.
Diêu Ngạn giật mình, cô vô thức miết nhăn tài liệu, kiềm chế nỗi xúc động muốn chất vấn anh ta, cô nói khẽ: “Là cô Từ”.
Thẩm Quan vẫn muốn hỏi thêm, Diêu Ngạn liền cắt ngang: “Thẩm tổng, đồng nghiệp tôi đang đợi. Tôi xin phép đi trước.” Không đợi Thẩm Quan mở miệng, Diêu Ngạn chạy vội về tòa nhà chính.
Thẩm Quan nheo mắt, đi về phía xe của anh ta. Tài xế mở cửa xe, ông ta nhìn hướng Diêu Ngạn biến mất, nói: “Hôm qua lúc tan sở, cô Diêu gặp một chút rắc rối”.
Thẩm Quan liếc tài xế, anh ta cong môi nói: “Tôi biết”.
Tưởng Nã rốt cục cũng xuất hiện ở sở cảnh sát, anh nói dứt khoát: “Mẹ kiếp, đừng làm tôi buồn nôn theo cái thứ này!”.
Hiểu Lâm ở cạnh không kêu gào ầm ĩ nữa, cô ta sợ hãi túm chặt vạt áo, nhìn năm người đàn ông to lớn vây quanh mình, cô ta run giọng nói với cảnh sát: “Tôi là phụ nữ đang mang thai. Mấy anh phải bảo vệ tôi!”.
Cảnh sát cười nhạt: “Cô cũng biết mình đang mang thai? Hôm qua và hôm nay, cô gọi toàn bộ mọi người trong thị trấn đến xem cô náo loạn, thế là đủ rồi đấy!”.
Hiểu Lâm lại khóc sướt mướt: “Mấy anh đều cùng một giuộc với nhau. Họ ra tay đánh người lung tung, Tưởng Nã còn đánh bố tôi, ai ai trong bệnh viện cũng chứng kiến!”.
Mấy anh em nghe vậy bèn quát cô ta: “Này này, cô đừng ăn nói bậy bạ. Người động tay ngày hôm qua đang bị nhốt bên trong kia kìa. Cô muốn kéo anh Nã xuống nước? Nói dối không chớp mắt!”.
Cảnh sát bị mấy người này làm cho đau đầu nhức óc, việc trong sở chất cao như núi, không ai chịu nhẫn nhịn để hòa giải, cảnh sát đành khuyên nhủ thêm một tiếng đồng hồ, sau đó đuổi hết tất cả ra khỏi ngoài.
Hiểu Lâm rảo bước rời đi, xe phía sau nhấn còi inh ỏi, chậm rãi bám theo cô ta. Tưởng Nã hút thuốc, cố tình phủi tàn thuốc trúng Hiểu Lâm. Hiểu Lâm né sang bên, hét lớn: “Anh làm cái quái gì thế hả? Ban ngày ban mặt mà muốn bắt nạt tôi? Tôi báo cảnh sát đấy. Tôi sẽ để cả thế giới biết được nhân phẩm của anh!”.
Tưởng Nã cười khinh bỉ, anh cất giọng ung dung: “Nhớ đó, cố mà sinh con ra, tôi không đụng đến phụ nữ có thai. Nhưng ngộ nhỡ ngày nào đó không còn đứa bé, tôi cũng chẳng buồn khách sáo!” Dứt lời, hai chiếc xe phóng như bay về trước.
Hiểu Lâm sợ hãi, cô ta vô cùng hối hận. Cô ta gọi điện, nói với bên kia: “Tôi chỉ đồng ý bôi nhọ danh dự của Tưởng Nã, tôi không định sinh con. Đến lúc không có đứa bé, Tưởng Nã trả thù, tôi phải tính thế nào!”.
Bên kia nói gì đó khiến Hiểu Lâm biến sắc, môi cô ta run run khiếp sợ.
Diêu Ngạn kiệt sức tan sở. Không biết là dây xích hay bàn đạp của xe bị hỏng, lúc cô đạp xe, xe không ngừng kêu lục cục. Cô đạp ra khỏi khu khai phá, bàn đạp đột nhiên nhẹ tênh. Diêu Ngạn dừng xe lại xem, xe đạp của cô bị tuột xích. Cô buồn bực cào tóc, đẩy xe đi về trước. Cô về nhà muộn hơn mọi ngày nửa tiếng, cơm nước đã dọn lên bàn.
Trong phòng rộn ràng tiếng cười nói, Diêu Ngạn hơi kinh ngạc: “Đào Chí?”.
Đào Chí đứng dậy chào Diêu Ngạn. Bà Diêu cười: “Thằng bé này có lòng đến thăm chúng ta, còn mua rất nhiều đồ, tốn kém quá!”.
Đào Chí gãi đầu: “Không tốn kém đâu ạ. Những thứ này đều là Yên Yên thích ăn”.
Diêu Yên Cẩn cắn đũa, thẹn thùng cúi đầu, bà Diêu vui như mở cờ trong bụng.
Nhà cửa đơn sơ không tiện tiếp khách. Ăn uống, xem ti-vi tất cả chỉ có thể diễn ra trong căn phòng nhỏ rộng vài mét vuông. Giường đôi chiếm gần nửa diện tích căn phòng, sau khi ăn xong phải gấp bàn lại mới có chỗ trống. Đào Chí cùng họ trò chuyện một lát rồi chào tạm biệt ra về. Bà Diêu than thở: “Thằng bé này rất được. Gia đình chúng ta thế này mà nó cũng không chê”.
Diêu Yên Cẩn bĩu môi, làu bàu: “Con chưa chê anh ta là may rồi đấy!”.
Buổi tối, Diêu Ngạn nằm lên giường, nhỏ giọng hỏi Diêu Yên Cẩn cảm giác đối với Đào Chí. Diêu Yên Cẩn tỏ ra nghĩ ngợi, nói: “Chị không thích anh ta, chị muốn tìm một người thông minh”.
Diêu Ngạn cau mày, định mở miệng, Diêu Yên Cẩn lại nói tiếp: “Như vậy mới đỡ đần được cho mẹ. Anh ta ngốc không biết làm gì hết”.
Diêu Ngạn mỉm cười, nuốt lời muốn nói vào trong, cô nói nhỏ: “Được, thuận theo tự nhiên”.
Sau một đêm không ngon giấc, Diêu Ngạn thức dậy đau ê ẩm người. Cổ cô lại cứng ngắc, cả buổi sau mới xoay lại được. Cô nhẹ nhàng đi đánh răng rửa mặt nhưng vẫn đánh thức bà Diêu. Diêu Ngạn đứng trong nhà vệ sinh, nhìn đôi mắt thâm quầng của mình qua gương, lại nhìn bà Diêu ngáp ngắn ngáp dài loay hoay trong bếp, cô cười chua xót.
Hiệu suất làm việc của phòng nhân sự cực kỳ cao. Buổi chiều cùng ngày, họ báo Diêu Ngạn biết tình huống ký túc xá. Phòng đơn thì cần trả tiền thuê, phòng ký túc bốn người thì còn trống một chỗ, chỉ cần trả tiền điện nước. Diêu Ngạn gọi điện báo bà Diêu biết, bà cất giọng xót xa: “Phải ở cùng người khác sao con? Con cứ ở nhà đi, để mẹ nói bố con đổi chiếc giường lớn rồi kéo màn ngăn ở giữa!”.
Diêu Ngạn cười, cô nói: “Đâu phải con chưa từng ở ký túc xá. Cấp ba và đại học con đều sống ở ký túc xá mà. Điều kiện trong này rất tốt, cũng không phải tốn tiền!”.
Bà Diêu biết gia đình túng quẫn, đành nhắm mắt nghe theo Diêu Ngạn. Làu bàu vài câu, bà cũng không tiếp tục ép cô.
Hết giờ làm, Tưởng Nã đến đón Diêu Ngạn. Xe Jeep dừng ở chỗ rẽ vào công ty nước giải khát, Diêu Ngạn chui vào trong, kể chuyện ký túc xá cho Tưởng Nã nghe. Tưởng Nã cười cười không nói.
Diêu Ngạn mím môi, cô nói lí nhí: “Hôm qua, Thẩm Quan hỏi em chuyện cô Từ, hình như anh ta không biết”.
Tưởng Nã nhíu mày nhìn Diêu Ngạn một cái, anh lên tiếng: “Nếu thật sự Thẩm Quan không biết, vậy em nghĩ thế nào?”.
Diêu Ngạn sửng sốt: “Anh có ý gì?”.
Tưởng Nã chân thành nói: “Diêu Diêu, em đã biết trọn vẹn sự việc, Từ Anh không hề vô tội. Trước đây em giấu anh, anh có thể hiểu nhưng tình hình càng lúc càng phức tạp, nếu Thẩm Quan không giữ Từ Anh, vậy rất có thể bà ấy đã lén lút bỏ trốn”.
Diêu Ngạn nhíu mày: “Em không hiểu, cô không cần âm thầm bỏ trốn!”.
Tưởng Nã cười: “Em hiểu!”. Anh thở dài thườn thượt: “Nếu bà ấy “chết”, sẽ không còn ai tìm bà ấy. Em cũng không còn bị người khác lợi dụng. Vẹn cả đôi đường”.
Diêu Ngạn nói: “Nhưng chưa chắc chắn được điều gì. Nếu Thẩm Quan bắt cô đi thì sao?”.
Thái độ của anh hết sức nghiêm nghị: “Nếu Thẩm Quan bắt bà ấy thì càng hay, mọi thứ có thể trở về quỹ đạo.” Nói xong, anh lại cau mày: “Nhưng nếu bà ấy lặng lẽ bỏ trốn, thì anh buộc phải chuyển sang phương án khác”.
Xe Jeep lăn bánh về Lý Sơn. Diêu Ngạn lặng im không nói một lời. Tưởng Nã dừng xe ở đầu một con hẻm, nắm tay Diêu Ngạn đi vào trong.
Chỗ này là chợ bán thức ăn. Hai bên đường bày đầy rau củ, hoa quả, thịt thà, tôm cá, cần gì cũng có. Tưởng Nã cầm một bó rau, chủ quầy nhanh nhẹn đặt lên cân tính tiền. Diêu Ngạn đưa mắt nhìn quanh một vòng, cô nghe Tưởng Nã nói: “Em làm quen đi. Sau này tới đây mua đồ ăn.” Anh nắm tay Diêu Ngạn đi đến sạp hàng khác.
Rau cải chợ chiều vẫn tươi ngon như sáng sớm. Xung quanh là đồng ruộng, đa phần người bán đều hái ngay bán ngay. Nhìn Tưởng Nã không biết chọn đồ ăn, cô đập tay anh, chủ động lựa chọn, trả giá với người bán, tiết kiệm được vài tệ. Người bán cười cô: “Cô bé à, không ngờ cháu lại trả giá giỏi vậy đấy! Hai cháu ở gần đây à? Vừa mới kết hôn?”.
Diêu Ngạn ngẩn người. Tưởng Nã nói: “Tụi cháu ở trung lộ Lý Sơn, gần đây thôi. Sau này, bà xã cháu thường xuyên đến mua đồ ăn. Cô nhớ tính rẻ một chút nhé!”.
Người bán cười bằng lòng, giảm giá thêm cho Diêu Ngạn.
Hai người tay xách nách mang về công ty vận chuyển hàng hóa. Diêu Ngạn tự mình xuống bếp, Tưởng Nã đứng rửa rau thái thịt. Một lúc sau, ba món một canh thơm ngon nóng hổi được dọn lên bàn.
Diêu Ngạn ăn cực kỳ ngon miệng. Mấy ngày liền cô chỉ ăn uống qua loa nên lúc này cô cảm thấy bụng mình đói cồn cào.
Ăn uống no nê, Tưởng Nã nhúng khăn lau mặt cho cô. Anh lau hơi mạnh tay làm cổ cô trẹo sang bên, cô luôn miệng kêu đau. Tưởng Nã liền ngừng tay, xoa bóp cổ giúp cô. Diêu Ngạn gối đầu lên đùi anh, lúc thì bảo xoa nhẹ, lúc lại nói bóp mạnh.
Động tác của Tưởng Nã càng lúc càng thuần thục, anh bóp vừa đủ sức, không nặng không nhẹ. Diêu Ngạn lộ vẻ thoải mái làm lòng anh vui như nở hoa.
Khi điện thoại di động đổ chuông, Diêu Ngạn đang mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, cô lấy điện thoại di động để lên trên tai, nghe xong hai câu cô đột nhiên mở to mắt, cất giọng khó tin: “Cậu nói sao?”.
Bạn học nghẹn lời: “Hồ đó thông ra sông, dòng nước chảy xiết, không cách nào tìm kiếm, chỉ vớt được một chiếc giày. Mình thấy nó giống hệt giày của cô Từ!”.
Diêu Ngạn kinh ngạc gác máy. Cô ngơ ngác nhìn Tưởng Nã, cất giọng khàn khàn: “Họ tìm được giày của cô Từ ở một con sông gần đó. Cảnh sát nói có thể… có thể đã trôi đi mất rồi”.
Tưởng Nã nhận thấy cô run run, anh ôm cô vào lòng, trầm tư mở miệng: “Sao anh lại cảm thấy giống như giấu đầu hở đuôi?”.
Diêu Ngạn bình tĩnh nhìn anh. Tưởng Nã nói: “Dấu vết để lại hơi nhiều. Những người cùng ngã từ trên núi xuống giống bà ấy không để lại vải vóc, không để lại giày, chỉ có một mình bà ấy để lại”.
Diêu Ngạn giãy ra khỏi lòng anh. Không biết cô suy nghĩ chuyện gì mà chỉ im lặng, nét mặt của cô dần hồng hào trở lại, cơ thể cũng ngừng run. Cô ngước mắt, nói với vẻ phân vân: “Nếu anh quen cảnh sát, anh có thể nhờ họ điều tra sổ tiết kiệm của cô Từ không?”.
Tưởng Nã nhướng cao mày. Diêu Ngạn cắn chặt răng, sau đó cô nói: “Khi cô vào trung tâm cai nghiện, em nộp viện phí thay cô nên biết sổ tiết kiệm của cô có hơn mười vạn tệ để dành suốt bao nhiêu năm qua. Khoản tiền này là minh bạch. Ngoài ra, cô còn một sổ tiết kiệm khác mà em tình cờ phát hiện vào ngày Trung thu. Lúc ở Quảng Châu, em đã trả nó lại cho cô. Nếu cô bỏ trốn, em nghĩ cô sẽ không vứt lại số tiền này.” Nếu Từ Anh thật sự nhúng tay vào chuyện này, vậy mục đích cuối cùng của bà cũng chỉ là vì tiền, do đó không có cớ gì bà lại ra đi tay trắng.
Diêu Ngạn cúi gằm đầu, nói lí nhí: “Em không rõ là mình mong cô bỏ trốn hay cứ như vậy mà ra đi, chỉ biết rằng dù thế nào cũng đều không tốt”.
Tưởng Nã xoa đầu cô, anh nói: “Anh đã nhờ người thăm dò giúp rồi, vài ngày sau sẽ cóin”.
Diêu Ngạn sửng sốt, một lát sau cô đờ đẫn gật đầu.
Thời gian lặng lẽ trôi, xe Jeep của Tưởng Nã lăn bánh từ Lý Sơn đến Trung Tuyển, rồi lại trở về theo lối cũ.
Số liệu bên ngân hàng nhanh chóng tới tay Tưởng Nã, anh đóng hòm thư lại, ưỡn thẳng lưng.
Mấy anh em thức dậy, ngáp sái quai hàm lái xe ra khỏi cổng sắt. Tưởng Nã chạy xe đến Trung Tuyển, dừng ở ngã tư Lý Tam.
Mấy đêm liên tiếp ngủ không ngon giấc làm Diêu Ngạn mỏi mệt bước ra ngoài ngõ, cô day trán, thấy xe Jeep ngừng ở phía xa, cô bỗng ngây người. Tưởng Nã xuống xe, mở cửa giúp cô, đẩy cô vào trong.
Trên bảng điều khiển xe đặt cháo và bánh bao nóng hổi. Tưởng Nã giục cô mau ăn, anh nói: “Mấy ngày này anh sẽ đến đón em đi làm và tan sở. Đợi em dọn đến ký túc xá ở rồi tính tiếp”.
Diêu Ngạn nuốt cháo, khẽ “ừm” một tiếng. Tóc cô lòa xòa bên má, khuôn mặt cô gầy đi nhiều so với trước đây, mắt thâm quầng. Tưởng Nã nhìn cô, nhíu chặt mày. Gần đến cổng công ty nước giải khát anh mới nói: “Ngân hàng báo buổi chiều bà ấy gặp tai nạn đã rút năm vạn tệ trong sổ tiết kiệm em đưa bà ấy”.
Diêu Ngạn ngẩn ra, cô nói: “Chỉ vậy thôi ư? Năm vạn tệ này là em nhìn cô rút”.
Tưởng Nã quay đầu nhìn cô. Diêu Ngạn giải thích: “Em quên nói với anh, không phải em cố tình”.
Tưởng Nã lúc này mới tiếp tục: “Tiền trong sổ tiết kiệm khác cũng bị rút hơn một nửa. Em nói hôm sau bà ấy ra nước ngoài, rút nhiều tiền mặt vậy làm gì?”.
Diêu Ngạn không hiểu, Tưởng Nã gợi ý: “Mang nhiều tiền mặt lên máy bay? Hay cầm một đống tiền đi đổi ngoại tệ?”.
Tim Diêu Ngạn bỗng đập thình thịch. Tưởng Nã nhếch miệng, không nói tiếp, anh mở cửa xe nói cô mau đi làm.
Diêu Ngạn chạy ngược chạy xuôi trong tòa nhà chính. Lúc thì cô đến phòng ngoại thương kiểm tra tư liệu, lúc lại ở phòng nghiên cứu xử lý số liệu, bận rộn không ngừng nhưng đầu cô lại trống rỗng. Đến khi mọi người xuống căng tin, cô mới lấy lại được tinh thần.
Từ Anh nhất định không chết. Bà dàn dựng để che mắt mọi người, chuẩn bị bỏ đi từ lâu, nhưng cũng không loại trừ khả năng bà tính toán sai lầm bị Thẩm Quan bắt giữ. Diêu Ngạn nhất thời mờ mịt, không biết nên bỏ cuộc hay theo đuổi đến cùng. Nếu Từ Anh rơi vào khả năng đầu tiên, có lẽ là kết quả tốt nhất.
Bạn học từ Quảng Châu gọi điện nói ngày mai họ về. Chuyến đi này không thu thập được kết quả nhưng trong lòng mọi người đã có nhận định. Có người đòi về Nam Giang làm lễ tang cho Từ Anh. Từ Anh không thân không thích, họ muốn làm hết mình cho bà nhưng một bạn học phản đối: “Biết đâu cô Từ còn sống, vội vã tổ chức lễ tang làm gì? Diêu Ngạn cậu nói đi!”.
Diêu Ngạn đầu đau như búa bổ, đáp chiếu lệ vài câu rồi gác máy.
Sắp đến giờ tan sở, cô đến tòa nhà phía đông đưa tài liệu. Thẩm Quan vừa bàn bạc xong công việc với chủ nhiệm Ngô. Gặp anh ta, Diêu Ngạn càng bực dọc, thậm chí cô còn thấy sợ hãi. Cô không thể tưởng tượng ra đằng sau Thẩm Quan ôn hòa lịch thiệp là một con người như thế nào.
Thẩm Quan cùng cô rời phòng nghiên cứu, anh ta hỏi: “Tối qua xem tin tức, bên Quảng Châu có tiến triển, nghe nói tìm được một chiếc giày?”.
Diêu Ngạn mở miệng nhưng âm thanh mắc lại trong cổ họng cô. Thẩm Quan nói tiếp: “Tôi quen với cô Từ đã lâu, cần giúp gì cứ nói với tôi. Tôi nghĩ bà ấy chắc chắn không sao, em nói đúng không?”.
Không đợi Diêu Ngạn trả lời, anh ta nói tiếp: “Em thân với bà ta nhất. Bà ấy đi du lịch bao lâu nay, tự dưng vượt ngàn dặm xa xôi đến Quảng Châu. Phải chăng là để thăm em?” Thẩm Quan mỉm cười nhìn đồng hồ: “Tôi còn có việc, hôm khác nói tiếp. Nếu có tin của cô Từ thì mong em báo với tôi một tiếng. Tôi cũng có thể góp sức”.
Diêu Ngạn kinh ngạc nhìn anh ta mất hút ở đầu cầu thang, trong lòng cô nổi lên dự cảm khác thường. Cô chạy nhanh xuống dưới, gọi điện cho Tưởng Nã: “Thẩm Quan không sợ em biết!”.
Ánh chiều tà chiếu xuống. Diêu Ngạn ra khỏi tòa nhà phía đông, giơ tay che mắt. Cô dám chắc nếu Thẩm Quan đã ba lần bốn lượt dò hỏi cô về Từ Anh, vậy từ lâu anh ta hẳn đã cho rằng cô nắm rõ những việc Từ Anh làm ra.
Tưởng Nã đúng giờ đợi ở chỗ rẽ ngoài công ty nước giải khát. Diêu Ngạn thở hổn hển ngồi vào trong, cô vẫn chưa lên tiếng, Tưởng Nã đã nói quả quyết: “Em hãy ngừng quan tâm chuyện này đi!”.
Diêu Ngạn giật mình sửng sốt. Tưởng Nã cau mày: “Nếu Thẩm Quan tìm không ra Từ Anh đang mất tích, anh ta sẽ đổi mục tiêu sang em!” Anh cất giọng khẩn khoản: “Anh sẽ tìm Từ Anh, cũng sẽ giải quyết Thẩm Quan. “Cái chết” này của Từ Anh thực ra lại lôi em vào nguy hiểm. Buổi chiều em nói với anh qua điện thoại rằng bạn em muốn làm đám tang cho bà ấy? Mặc kệ có làm hay không, từ giờ trở đi, em phải giả vờ cho anh, giả vờ đau lòng, giả vờ vô tội, giả vờ không biết chuyện về ma túy”.
Diêu Ngạn khẩn trương nắm chặt tay, cô nói: “Em lo nghĩ cũng vô ích. Nếu trước đây người nhắn tin kêu em lấy sổ tiết kiệm là Thẩm Quan, người thay đổi mã dịch vụ điện thoại di động cũng là Thẩm Quan, vậy đủ chứng minh anh ta biết em tìm được cô Từ. Có khi anh ta còn cho rằng em biết quá nhiều”.
Tưởng Nã cầm tay cô: “Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, em đừng lo lắng”.
Diêu Ngạn thừa nhận cô bắt đầu sợ hãi. Thẩm Quan không phải người lương thiện, cách tốt nhất hiện tại chính là tỏ vẻ bàng quan, tiếp tục làm việc như bình thường.
Tưởng Nã về công ty vận chuyển hàng hóa, thợ sửa chữa ở trong phòng đục đục gõ gõ liên tục. Mấy anh em lấy làm khó hiểu, hỏi: “Anh Nã, tại sao anh lại sửa phòng?”.
Tưởng Nã cười cười không nói. Anh quét mắt nhìn khắp phòng, dặn dò thợ sửa chữa đẩy nhanh tiến độ, rồi anh trở lại phòng làm việc vùi đầu vào công việc.
Từ đầu tháng biết Từ Anh từng làm ở Tuệ Viên Mỹ, Tưởng Nã đã triển khai điều tra Tuệ Viên Mỹ. Bây giờ gần hết tháng Mười, anh vẫn chưa thu hoạch được gì.
Tuệ Viên Mỹ chủ yếu sản xuất thuốc thử sinh hóa và một số thứ liên quan đến dược phẩm và thực phẩm, liên kết với hàng trăm công ty. Tưởng Nã tra cứu tài liệu từ cuối những năm chín mươi, loại bỏ vài công ty không liên can, giữ lại hơn mười đơn vị tình nghi.
Vấn đề lúc này là anh không có đủ tư liệu. Tuệ Viên Mỹ là công ty hàng đầu của thành phố Tân Châu, từ sau khi phát triển bứt phá thì tồn tại bền vững. Tưởng Nã không có khả năng thâm nhập vào nội bộ lấy tài liệu, lại không thể tùy tiện nhờ cơ quan nhà nước can thiệp, vì vậy mọi việc đi vào đường cùng.
Bên này, Diêu Ngạn ngây người trong nhà tắm hơn nửa tiếng đồng hồ. Da dẻ trên người cô ngâm nước ấm đến mức nhăn nhúm. Hơi nóng bốc mù mịt, cô hít sâu, lau nước đọng trên kính, sắc mặt cô trong gương hồng hào trở lại.
Bà Diêu sắp xếp đồ đạc giúp cô, bà nói: “Ngày kia, con đến ký túc xá, chậu rửa mặt các thứ, mẹ vẫn chưa mua. Lát nữa mẹ con mình đi dạo, tiện thể mua đồ cho con luôn”.
Diêu Ngạn gật đầu đồng ý. Sau khi ăn xong, ba mẹ con cùng nhau tản bộ. Thị trấn Trung Tuyển về đêm khá náo nhiệt, khu trung tâm mới mở thêm siêu thị chuyên kinh doanh đổ dùng sinh hoạt giá rẻ. Diêu Ngạn mua được một đống đồ về nhà. Cô chịu đựng thêm một đêm, đến thứ Bảy thì dọn đến ở ký túc xá.
Phòng ký túc bốn người nằm sâu trong khu khai phá, xung quanh hẻo lánh, cỏ dại mọc um tùm. Chỗ bán đồ gần nhất cũng nằm tít ngoài ngã tư. Ký túc xá chật hẹp bề bộn, trần nhà nứt loang lổ, phòng vệ sinh lại không có vòi hoa sen, sinh hoạt cực kỳ bất tiện.
Diêu Ngạn dùng xong nhà vệ sinh, cô xả nước nhưng bồn cầu kẹt cứng ngắc. Hỏi ra mới biết bồn cầu này có vấn đề. Bạn cùng phòng nói: “Hồi người trước còn sống ở đây, chất thải chảy tràn ra ngoài. Thợ có tới sửa, nạy cả nền nhà vệ sinh nhưng dùng được một thời gian thì tiếp tục hỏng, vì vậy người đó đổi luôn ký túc xá”.
Diêu Ngạn nhíu mày: “Vậy ký túc xá khác còn chỗ không?”.
Bạn cùng phòng cười đáp: “Đầy từ lâu rồi, chỉ còn trống một chỗ ở đây thôi. Sáng sớm, chúng tôi thấy có người dọn đến ở còn lấy làm lạ. Nếu muốn đổi ký túc xá, nhanh nhất cũng phải đến tết, người ta về quê, ký túc xá mới trống”.
Diêu Ngạn đành chịu thua. Hai ngày cuối tuần không thể tìm phòng nhân sự giải quyết, cô chỉ còn cách chấp nhận.
Nửa đêm đột nhiên mưa lớn, phòng ký túc cách âm không tốt nên tiếng mưa làm Diêu Ngạn tỉnh giấc. Cô mở đèn định đọc sách, ngờ đâu ngước mắt lên thấy ngay vách tường bị dột nước, bên kia trần nhà nước nhỏ tong tong.
Cô không ngủ được, cuộn tròn người trên giường nhìn trần nhà. Cửa sổ cũ kỹ không che được gió thổi vù vù tạt mưa vào phòng. Nước mưa đọng đầy trên khe cửa.
Không rõ qua bao lâu, di động của cô đổ chuông ting tang. Diêu Ngạn cầm điện thoại nghe Tưởng Nã ở đầu dây bên kia nói: “Em sắp xếp đồ đạc đi, anh đang ở ngoài ký túc xá”.
Diêu Ngạn ngẩn ra: “Anh ở bên ngoài?” Cô nhảy xuống giường, chạy ra cạnh cửa sổ.
Đèn xe thắp sáng trong mưa. Diêu Ngạn cầm ô chạy đến chỗ xe Jeep. Tưởng Nã mở cửa xe, rút khăn giấy lau cánh tay ướt nhẹp giúp cô. Nhìn cô đi tay không, anh không nói tiếng nào lái xe về thị trấn Lý Sơn.
Diệu Ngạn cất giọng khó hiểu: “Khuya rồi anh còn bận việc à?”.
Tưởng Nã mỉm cười: “Mưa lớn, anh sợ em ở một mình không quen”.
Diêu Ngạn nghe anh nói vậy, cô không kìm chế được bản thân, miêu tả ký túc xá thảm thương: “Tường nứt toác, bồn cầu xả không được, tối đi tắm phải đun nước nhưng em thấy căn phòng ký túc xá bên cạnh khác hẳn, điều kiện rất tốt. Xem ra phải chịu đựng thêm một thời gian, chờ đến tết em sẽ tìm cơ hội đổi ký túc xá”.
Tưởng Nã cười cười không nói. Về đến công ty vận chuyển hàng hóa, Diêu Ngạn đứng thừ ra rồi mới theo anh lên tầng. Cô nghĩ thầm ở tạm đây một đêm. Ngờ đâu bước vào phòng ngủ, cô bỗng trợn tròn mắt. Nền xi măng được lát gạch, trong góc phòng còn xuất hiện thêm một chiếc bàn trang điểm.
Tưởng Nã mở cửa phòng tắm, anh gọi: “Em mau tắm đi, đừng để bị cảm!”.
Diêu Ngạn sững sờ nhìn phòng tắm. Bồn tắm sáng loáng như từ trên trời rơi xuống, cô mơ hồ cảm thấy điều gì đó. Tưởng Nã ôm cô từ đằng sau, anh rủ rỉ: “Tắm chung nhé?”.
Diêu Ngạn đỏ mặt đi vào phòng tắm, khóa trái cửa.